Mục lục
Yêu sâu nặng: đế thiếu âm thầm cưng chiều vợ Full dịch
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

Trong lòng Diệp Đình cảm thấy buồn cười, nếu như thật sự để cho các người dễ dàng bắt trói vợ anh đi như thế, vậy thì anh cũng chẳng cần phải lăn lộn tiếp làm quái gì nữa. Vợ anh đã sớm bị người ta bắt đi một trăm lẻ tám nghin lần rồi!

Vệ sĩ ngầm bên cạnh Lăng Vi, liệu có ai không phải hỏa nhãn kim tinh, liệu có ai không phải thiếp thân hộ vệ? Lăng Vi cũng đâu có ngu ngốc mà chen đến nhà vệ sinh công cộng. Lùi mười ngàn bước mà nói, định vị trên người Lăng Vi cũng không phải để trang trí.

Dễ dàng để cho ngươi đánh tráo như vậy, ngươi coi mình là thần thật hả?

Cũng chỉ có mỗi cô ả Sở Minh Y kia não tàn, còn tưởng rằng đánh tráo đơn giản thế nào, thật ra thì Diệp Đình đã sớm phát hiện ra thân phận của cô ta!

Diệp Đình cũng không lập tức giết chết ả đà bà này ngay, vừa hay bên phía Tam giác vàng có kế hoạch bắt cóc Lăng Vi, vậy thì cứ để cho Sở Minh Y đi chịu chết là được rồi. hại chết vợ và con gái của Lăng Tiêu, cô còn muốn sống dễ dàng thoải mái sao? Nào có cánh cửa nào dễ dàng như vậy!

***

Ở chỗ tối, có kẻ báo cáo: “Lão đại! Lăng Vi ngồi máy bay trực thăng tử rừng về, chúng ta có thể chặn đánh trên đường đi!”

“Được! Theo kế hoạch mà làm!”

Mười mấy kẻ núp trong bóng tối nháy mắt đã móc lựu đạn bỏ túi ra, chờ xe của Lăng Vi xuất hiện.

Sở Minh Y nhàn nhã ngồi trong một chiếc Cadillac dài màu đen, vẫn đang nằm mơ một giấc xuân thu đại mộng nữa kìa. Cô ta cười đến là vui sướng, nâng một chiếc ly Laffey 82 năm đang chậm rãi thưởng thức, vẫn là Diệp Đình không tiếc gì…”

Trang sức trong chiếc xe này, rượu vang trong chiếc xe này, tất cả đều là cực phẩm trong cực phẩm…

Cô ta khẽ hừ, chậm rãi hát: “Ta đã về, mọi người có thể đều coi thường, suy nghĩ mới của chúng ta. Ngàn vạn lần đừng có đổi thay. Muốn biết bả thân mình là ai. Thật sự, chúng ta phải cẩn thận. Kiên trì, ta không cẩn thận thay đổi.”

Ha ha… sau này Diệp Đình chính là của cô ta… tất cả những thứ này cũng đều thuộc về cô ta!

Sở Minh Y đang thưởng thức rượu vang đỏ, đột nhiên có một tiếng nổ thật lớn —— chiếc xe cô ta đang ngồi bị một quả lựu đạn nổ trúng, thân xe bị nổ bay, lại ‘ầm’ một tiếng, đập mạnh xuống đất.

Rượu vang đỏ trong tay cô ta bị hắt đầy lên mặt, cô ta vẫn còn chưa chậm rãi thưởng thức xong, đã đột nhiên bị bay ra ngoài. Khói đen xung quanh cuồn cuộn —— khiến cô ta bị sặc sụa, ho khù khụ.

Cô ta chưa kịp mở tiếng mắng chửi lái xe là một kẻ bỏ đi, đột nhiên, cửa kính bị người ta phá nát, một nhóm người nhanh chóng mở cửa xe, đánh cô ta ngất xỉu, trói đi ——

Một loạt vệ sĩ lớn đi theo nahnh chóng lao đến, bên tai đột nhiên vang lên những tiếng nổ ầm, lại thêm một quả lựu đạn nữa, chặn đứng đường đi của đám vệ sĩ bảo vệ Lăng Vi.

“Thành công! Đi ——” nhóm người kia nhanh chóng lên chiếc xe của mình, nhanh như chớp phóng vụt đi.

Tiểu tổ Ám Ảnh vẫn đuổi theo không tha, thế nhưng… cuối cùng vẫn để cho bọn chúng “chạy thoát”.

Thành công thả cho chiếc xe kia đi, tiểu tổ Ám Ảnh quay về báo cáo lại với Diệp Đình: “Tiên sinh, đã thả cho chiếc xe kia chạy rồi.”

Diệp Đình nói: “Thả bọn chúng đi, đừng đuổi theo nữa, trực tiếp để lộ tin tức ra ngoài, nói rằng người bị bọn chúng bắt là phu nhân giả.”

“…” Tiểu tổ Ám Ảnh vẫn mù mờ không hiểu, lúc này không phải tiên sinh trên giả vờ là phu nhân thật đã bị bắt đi rồi sao? Bọn họ còn tưởng rằng tiên sinh sẽ trực tiếp phái máy bay trực thăng đi biên giới chặn đường nữa kìa… không phải là càng nhanh chóng đuổi theo thì đối phương càng dễ tin tưởng hơn sao?

Mặc dù trong lòng có nghi ngờ, thế nhưng thành viên trong tiểu tổ Ám Ảnh cũng không hề hỏi nhiều, trực tiếp theo như sự phân phó của Diệp Đình.

Nhóm người kia trói được Sở Minh Y đi, đang vui vẻ tổ chức ăn mừng, đột nhiên có người báo cáo: “Lão đại, có một tin tức không biết là thật hay giả… thám tử của chúng ta báo lại, nói rảng người bị chúng ta bắt đi là phu nhân giả!”

Sắc mặt của lão đại kia trầm xuống: “Mau khiến con ả này tỉnh dậy! Chúng ta thẩm vấn xong chẳng phải là sẽ biết sao?”

Sở Minh Y bị dem đến một căn nhà gỗ nhỏ tối thui: “Rào rào ——” Một thùng nước đá được đổ ào xuống.

Sở Minh Y bị lạnh đến mức run lập cập, thời tiết cuối tháng ba vẫn còn băng thiên tuyết địa, cả thùng nước đá đổ ập xuống người cô ta, thật đúng là lạnh thấu xương, lan vào tận cốt tủy!!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK