Mục lục
Yêu sâu nặng: đế thiếu âm thầm cưng chiều vợ Full dịch
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

(*) Khó khăn gian khổ.

Diệp Đình phất phất tay: “Các người đi thăm dò đi.”

Sau khi ám dạ đi ra ngoài, Lôi Đình cười đùa cợt nhã làm mặt quỷ với Diệp Đình: “Anh Đình, anh không tức giận chứ?”

Diệp Đình trừng mắt cô: “Mau cút về nhà! Anh thật nghi ngờ làm sao Hoa Thiếu Kiền nhịn em được! Mắt thấy sắp làm mẹ mà không tiến bộ chút nào! Em định để cậu ấy mang theo hai đứa nhỏ mỗi ngày?”

Lôi Đình le lưỡi: “Chồng em thích, anh ấy chỉ thích em như vậy! Hừ ——”

Ám dạ lập tức bắt đầu điều tra tài liệu tình hình giao thông, kết quả… Không có gì cả… Tổ trưởng ám dạ nhắm mắt báo cáo: “Anh Đình, chúng tôi điều tra tất cả giao lộ gần trung tâm thương mại Tinh Vân, không phát hiện bảng số xe Giang AXX036.”

“Ừ…” Diệp Đình trầm thấp đáp một tiếng. Anh biết, những đoạn thu hình này nhất định bị người khác xóa đi. Diệp Đình nói: “Các người tiếp tục tra, nếu tra được, lập tức báo cáo tôi.”

“Dạ! Anh Đình!”

Diệp Đình suy nghĩ… Quyết định thâm nhập vào kho số liệu, bằng kỹ thuật của anh, muốn khôi phục đoạn thu hình không phải là việc khó. Vụ án cha mẹ Tiểu Vi cách mười mấy năm, không phải anh cũng khôi phục như thường sao?

Anh gõ bàn phím thật nhanh, nhưng, sau khi anh trăm cay nghìn đắng thâm nhập vào kho số liệu mới phát hiện… Toàn bộ tài liệu đều bị thủ tiêu!

Đây là một cao thủ ah! Kỹ thuật của hacker đối phương cũng không thể khinh thường!

Diệp Đình cẩn thận rút khỏi kho số liệu… Suy nghĩ cẩn thận, cũng đúng… Có thể đẻ anh ra thông minh như vậy, cha anh khẳng định cũng là một người cực kỳ thông minh.

Cho dù cha anh không biết kỹ thuật hack, thuộc hạ cha anh cũng chắc chắn không phải hạng người bình thường.

“Chồng, còn đang lo lắng cho mẹ sao?” Lăng Vi ôm bụng đi vào, vết thương vẫn vừa ngứa vừa đau. Bây giờ cô hơi lo lắng vì… cô gái Lôi Đình này không nghĩ nhiều, e là cô tính sai rồi.

Ngón tay Diệp Đình gõ bàn, ánh mắt thâm trầm nói: “Hẳn sẽ không nguy hiểm, nếu quả thật lên sai xe, lúc này tên bắt cóc đã gọi tới.”

Lăng Vi gật đầu: “Cũng đúng… Nếu mãi không có tin tức, chính là luôn an toàn.”



Sau khi Diệp Khanh lên xe, cực kỳ an tĩnh ngồi dựa vào cửa. Cạnh bà là người kia… khí thế mạnh mẽ, ép người, hơi thở cương nghị của đàn ông ép bà hít thở không thông…

Bà cũng không dám nhìn loạn, khóe mắt có thể cảm giác được… Người kia nhìn bà chằm chằm. Ánh mắt ông rất đốt người, tựa như lửa, khiến bà khẩn trương, tim đập mạnh, giống như lúc này không phải ngồi trong xe, mà phơi mình dưới ánh mặt trời chói chan.

Mặt bà rất nóng, cả người cũng sắp bốc cháy, liền thở ra hơi nóng.

Bà khẩn trương siết chặt quả đấm, trong tay nắm chặt tờ giấy ông để lại cho bà. Hai người họ đều không lên tiếng, xe chạy trên đường, cũng không biết muốn chạy đi đâu…

Diệp Khanh luôn rũ mắt, bà nhìn chằm chằm tờ giấy trong tay, bà còn cầm một chai thuốc trong tay, bà khẩn trương mở nắp chai thuốc bằng thủy tinh màu trà, lấy một viên thuốc màu nâu ra, bà sợ mình lại xảy ra chuyện gì, muốn uống một viên thuốc, trấn tĩnh một chút. Thuốc còn chưa bỏ vào miệng, chỉ thấy… trước mặt có thêm một chai nước suối.

Bà nuốt nước miếng, phát hiện… Cổ họng bà khô khan rất đau, bà cầm chai nước kia, muốn mở nắp chai, nhưng trong tay có tờ giấy, còn có chai thuốc, nên rất khó mở nắp chai. Bà lại không nỡ buông tờ giấy…

Người bên cạnh liền đưa tay cầm lại chai nước.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK