Mục lục
Yêu sâu nặng: đế thiếu âm thầm cưng chiều vợ Full dịch
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Trong lòng Lăng Vi run lên, tiểu Tony, Lăng Tiêu, Kỷ Nhu, Bách Phong gương mặt bốn người đều là máu... bọn họ bị đám người kia mạnh mẽ đè dưới đất, họng súng đen nhánh chỉ vào đầu bọn họ.

Đám người kia miệng đầy từ ô uế, họng súng và mũi giày không ngừng dí, đá vào mặt bọn họ.

Lăng Vi ôm ngực, trong lòng đau xót, vì sao bọn họ lại bị bắt, cô tình nguyện mình mới là người bị bắt.

“Các người lũ khốn này...” khóe mắt Lăng Vi như muốn nứt ra, cô sẽ không nói ‘các người buông tay’, đối phương ngoài việc cảm thấy mình ngu ngốc thì càng thêm càn rỡ. Cô muốn dùng năng lực, trí tuệ của mình để cứu người nhà của mình ra.

Đột nhiên Lăng Vi cười lạnh, từ đầu đến cuối Diệp Đình đều híp mắt, lạnh lùng nhìn đám người kia giống như đang xem mấy tên hề nhảy nhót vậy. Biểu tình của Diệp Đình vô cùng lạnh lẽo nhưng anh không hề mất đi lý trí. Tuy người nhà của anh bị bắt đi nhưng anh vẫn bình tĩnh như vậy, đôi mắt đen như gió lốc quay cuồng chứng minh anh đang suy nghĩ cách giải cứu.

Giang Quân gầm lên với bọn bắt cóc: “Không cần làm tổn thương tính mạng người vô tội.”

“Tao cứ làm tổn thương thì sao?” tên cầm đầu bọn bắt cóc kiêu ngạo dẫm lên đầu bốn người, chúng kiêu ngạo một hồi, hoàn toàn không có hiệu quả mong muốn, vốn dĩ cho rằng Diệp Đình sẽ tức giận nổi điên nhưng không nghĩ tới người ta vô cùng bình tĩnh.

Đám người bắt cóc thấy không thú vị, lúc này mới nói với Diệp Đình: “Không muốn bốn người này chết thì mày, vợ mày, còn có mẹ mày trói cho chặt vào, thành thật tới trước mặt bọn tao.”

Nói xong cầm con dao múa máy trên mặt Kỷ Nhu.

Lăng Vi tức giận, trái tim như muốn vỡ ra, Diệp Đình gắt gao nắm chặt tay cô.

Bọn bắt cóc càn rỡ cười to: “Hahaha...” sau đó nhìn vào màn hình nhổ nước miếng sau đó cắt video.

Diệp Đình cố nén tức giận trong lòng, anh vừa chạy đi vừa gọi cho tổ ám ảnh: “Định vị được bọn bắt cóc ở đâu chưa?”

Vừa nãy liên lạc với bọn Tần Sênh cóc, Diệp Đình ra lệnh tổ ám ảnh lập tức định vị vị trí của bọn chúng.

“Định vị xong, ở đường 201. Bên cạnh có một tòa nhà bỏ hoang, bọn họ ở gần tòa nhà bỏ hoang đó.”

“Được, tổ C lập tức tiếp cận tòa nhà đó, nhất định đừng để bọn bắt cóc phát hiện.” Diệp Đình kéo Lăng Vi lên xe, quay đầu quát với Giang Quân: “Đường 201.”

Giang Quân lập tức leo lên xe cảnh sát, kéo còi cảnh sát ý bảo mọi người lập tức hành động. Giang Quân mở máy truyền tin ra lệnh: “Đường 201 xảy ra vụ bắt cóc. Bọn bắt cóc bắt 4 người dân thường trong đó có một bé năm tuổi, hai người phụ nữ hơn 40 tuổi và một nam thanh niên chừng 26 tuổi, vị trí gần tòa nhà bỏ hoang đường 201.”

Tiếng còi cảnh sát réo vang, các chiếc xe phía trước lập tức nhường đường, thời gian chính là sinh mệnh... bọn họ phải giành giật từng giây.

Giang Quân cắt đứt trò chuyện lập tức ấn tổng đài: “Đường 201 phát sinh án, lập tức phong tỏa các đường gần tòa nhà bỏ hoang đường 201, tránh bọn bắt cóc chạy thoát.”

“Vâng! Tổng đài thu được!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK