Mục lục
Yêu sâu nặng: đế thiếu âm thầm cưng chiều vợ Full dịch
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Cô ngồi trên ghế gỗ mà như ngồi trên ghế điện nhưng không hề cảm thấy mình làm sai… cả ngày dì Khanh cơm nước không vô, tinh thần hoảng hốt, tiếp tục như vậy nữa, đừng nói trị khỏi bệnh… ngay cả thân thể cũng không chịu được dày vò như vậy.

Cô cảm thấy mình không hề làm sai.

Lôi Đình bĩu môi bộ dạng ‘các người có mắng em, em cũng không phục’.

Diệp Đình hỏi cô: “Đánh mất người rồi, bà ấy tìm được người muốn tìm sao?”

Lôi Đình nói: “Nhất định rồi. Em cố ý để lạc dì Khanh, em có thể rời đi luôn sao? Em phải lén trông chừng dì ấy, bảo vệ dì ấy. Thành viên tổ ám ảnh đều ở gần đó nhưng mà ban đầu thì vô ích. Bọn em ở gần đó căn bản người ta sẽ không lộ diện. Sau đó em nảy sinh ý nghĩ, thu hết người tổ ám ảnh về, trạng thái của dì Khanh lúc tốt lúc xấu. Cạnh trung tâm thương mại có một con đường, có người nhìn dì ấy khóc liền đưa khăn tay cho dì ấy… dì Khanh đứng hơn 20ph vẫn nhìn chằm chằm tờ giấy khóc không ngừng…”

Lôi Tuấn cắt ngang lời cô vội vã hỏi: “Bác cả đón dì ấy đi hả?”

Lôi Đình nói: “Em không biết, em không thấy rõ người đó thế nào nhưng lúc đó em thấy dì ấy mỉm cười, cười vô cùng ngọt ngào… như con chim bay tới, em nghĩ nhất định là bác cả, không sai được.”

Sắc mặt Diệp Đình vẫn tệ như cũ.

Lăng Vi kéo tay áo anh: “Đúng là chuyện tốt, không thể trách tiểu Đình. Em cảm thấy em ấy là rất đúng. Em ủng hộ em ấy, nếu là em em cũng sẽ làm như vậy.”

Lôi Tuấn vẫn còn mắng Lôi Đình: “Dù em vì dì Khanh nhưng sao không gọi về sớm? Nói qua với bọn anh thì khó khăn lắm hả?”

Lôi Đình nói: “Lúc đó em sốt ruột, huống hồ gọi cho các anh, nhất định mọi người sẽ không cho em làm như vậy. Không phải như hiện tại không ngừng mắng nhiếc em một trận, em còn phải giải thích cho mọi người, nhỡ may để mất dì Khanh thì làm sao?”

Lôi Tuấn tức giận: “Em càng nói càng cảm thấy có lý hả?”

Lôi Đình bĩu môi với anh, thầm nghĩ, vốn là em có lý mà… hiện tại em để dì Khanh đoàn tụ với bác cả, mọi người còn không nhanh tới cảm ơn em đi, hừ…

Lôi Tuấn tức giận cắnr ăng: “Qủa nhiên tế bào đông lạnh lâu ngày ảnh hướng tới trí thông minh.”

Lôi Đình nhấc chân muốn đạp chết anh ta.

Lăng Vi thở dài, đau lòng cho Hoa Thiếu Kiền 3s đồng hồ…

Lôi Đình lớn thế này rồi mà vẫn như đứa bé chưa trưởngt hành, trải qua nhiều chuyện như vậy, vào sống ra chết, trải qua nhiều nguy hiểm làm sao mà cô ấy vẫn giữ được sự đơn thuần cơ chứ? Đúng là khó khăn cho cô ấy.

Diệp Đình hỏi cô: “Có phải người theo dõi hay không?”

Nếu đã xuất hiện ít ra cũng phải moi ra được manh mối chứ?

Lôi Đình thè lưỡi, nhún vai: “Bác cả ấy.. quá giảo hoạt, ngay cả mặt cũng chẳng để cho em xem.. dì Khanh lên xe, em lập tức phải tiểu tổ ám ảnh đi theo nhưng mà kẻ địch quá mạnh mẽ… 2, 3 lần đã nắm rơi bọn em, năng lực điều tra của bọn họ quá mạnh mẽ, tổ ám ảnh không phải là đối thủ của bọn họ.”

Rốt cuộc Diệp Đình cũng thở ra một hơi: “Nhanh điều tra, nếu người đã lộ diện thì dễ làm rồi, không phải lái xe tới sao? Các người đi điều tra tư liệu giao thông, nhìn xe loại xe, biển số, xem bọn họ đi qua con đường nói, đi tới đâu?”

“Vâng! Đình ca!”

Lôi Đình lập tức nói: “Em đã xem rồi, là chiếc xe phổ thông, biển số cũng là biển phổ thông của Giang thành… Giang A XX036.”

Diệp Đình và Lôi Tuấn nhìn nhau, Lôi Tuấn nói: “Bọn họ không muốn bị chú ý, càng phổ thông càng không dễ bị phát hiện.”

Lôi Đình gật đầu, nếu là loại xe đặc biệt gì đó nhất định sẽ gây chú ý.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK