Mục lục
Yêu sâu nặng: đế thiếu âm thầm cưng chiều vợ Full dịch
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Lăng Vi nổi giận, hỏi anh: “Không phải vừa rồi anh còn hôn mê à?! Anh thật ra còn bị thương ở đâu?! Sau lưng anh có phải có thương tích hay không?!”

Cô vừa nói vừa vươn tay vén áo anh, Diệp Đình cầm tay cô. Cô vội la lên: “Thật ra là ai đánh lén mọi người? Anh nhiều ám vệ như vậy, những người đó vậy mà vẫn có thể tới gần anh? Bọn họ thật ra là ai?!”

Lăng Vi biểu tình đặc biệt hung dữ, cô theo dõi anh, bày ra dáng vẻ anh đừng coi em là kẻ ngốc, nếu không nói thật em sẽ không để yên cho anh.

Ở đây tất cả mọi người trong “Ám ảnh” đều ánh mắt sáng ngời, đồng loạt nhìn về phía Lăng Vi.

Bọn họ... Cho tới bây giờ cũng chưa gặp người nào dám nói chuyện với anh Đình như vậy!

Cô gái này... Nói chuyện như đạn pháo bắn liên thanh! Ngữ khí kia, thái độ kia... Hiển nhiên quen nói chuyện với anh Đình như vậy rồi!

Phòng họp lập tức im lặng đến quỷ dị, bọn họ nghĩ lão Đại sẽ lạnh mặt quát cô ngừng lại, cũng bắt cô đi ra ngoài. Lại không nghĩ rằng...

Diệp Đình nở nụ cười: “Không sao cả, lát nữa về nhà nói.” Nói xong, kéo cô vào trong lòng, dùng sức hôn một cái, đại tẩu của bọn họ hiển nhiên là muốn tránh ra, lại bị lão Đại của bọn họ gắt gao đè lại, đặc biệt mãnh liệt hôn cô... Wth? ——lão đại của bọn họ không phải bị ma nhập đấy chứ?!

Trong phòng hội nghị tất cả mọi người thiếu chút nữa phun máu!

Có vài người còn trẻ chưa lấy vợ bỗng nhiên cảm giác nhân sinh không thể không có tình yêu, tú ân ái tú quả thực là nghịch thiên! Cũng khiến người ta mê muội, trước mặt nhiều người như vậy, hai người tình chàng ý thiếp như vậy thật sự ổn chứ?

Mắt sắp mù rồi đây này, ai tới chịu trách nhiệm?!

Hơn nửa ngày, Diệp Đình mới buông cô ra, xoa đôi má phấn nộn của cô, cúi đầu nói: “Chờ anh một lát, anh sắp họp xong rồi.”

Lăng Vi xấu hổ đến đỏ bừng mặt, lại phải làm bộ trấn định nói: “Em chờ anh ở bên ngoài nhé.”

Trong phòng hội nghị cuối cùng có người thở hổn hển một hơi.

Lôi Tuấn “Khụ” một tiếng: “Tổ điều tra, xác định là này người này làm?” Anh ném ảnh chụp lên bàn.

“Xác định!” Tổ điều tra trình ra các chứng cứ.

Con ngươi Diệp Đình híp lại, phẩy tay. Lôi Tuấn nói: “Chờ sau khi khai ra kẻ đứng phía sau thì xử lý!” Không nghĩ tới kẻ địch càng ngày càng giảo hoạt, vậy mà lại giả trang thành bảo mẫu của Tiểu Tony! Cũng may anh Đình cảnh giác, không bị dính vết thương trí mạng. Anh Đình bị đánh ngất, chủ yếu là vì thay Tiểu Tony cả một cú, hiện tại bảo mẫu cũng được cứu về rồi. Chỉ cần tra ra kẻ đứng phía sao, bọn họ có năng lực làm lớn một chút!

Lăng Vi bên ngoài run run ngồi, qua hai phút, Diệp Đình từ phòng họp đi ra, anh cởi áo khoác của mình phủ lên cho cô, cầm bàn tay lạnh lẽo của cô, thấp giọng nói: “Mang em đi gặp một người.”

“Cha ——”

Diệp Đình và Lăng Vi mới từ trên xe xuống dưới, chỉ thấy một cậu bé tóc vàng, mắt xanh tuấn tú mặc áo lông trắng như một quả cầu tuyết nhào về phía Diệp Đình.

“Tiểu Tony?” Lăng Vi kích động!

Tiểu Tony thật dễ thương, quá đáng yêu!

Lăng Vi rất thích bé, cực kỳ muốn ôm bé!

Diệp Đình đi tới hai bước, ngồi xuống mở hai tay ra.

Tiểu Tony lập tức nhào vào lòng anh: “Cha... Con rất nhớ người!” Giọng nói non nớt vang lên nho nhỏ, thực e lệ.

Diệp Đình xoa xoa gương mặt trắng nõn của bé, ôm bé lên, đứng trước mặt Lăng Vi, nở nụ cười nói: “Gọi mẹ.”

Trái tim Lăng Vi đập loạn, cô vô cùng khẩn trương!

Ngay cả hô hấp cũng rối loạn.

Tiểu Tony chớp chớp đôi mắt xanh biếc xinh đẹp, ánh mắt sợ hãi nhìn cô. Khuôn mặt nho nhỏ tuấn tú trốn vào hõm vai Diệp Đình né tránh, trong ánh mắt tràn đầy hoảng sợ, hiển nhiên là không quen giao tiếp với người khác.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK