Mục lục
Yêu sâu nặng: đế thiếu âm thầm cưng chiều vợ Full dịch
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa.

“Mẹ ơi! Đáng sợ quá! Chúng ta mau đi nhanh đi!” Tiểu Bạch bị sợ đến mức sắc mặt trắng bệch, môi cũng run lẩy bảy.

Lôi Tuấn lôi một tiếng túi gai được chế tạo đặc biệt ra: “Tứ ca, mau bỏ con rắn vào đây.”

Đoạn đường đi này của bọn họ, bắt được không ít rắn.

Vinh Phỉ cẩn thận bỏ rắn vào trong chiếc túi gai. Lôi Tuấn buộc chặt miệng túi, ném xuống đất.

Lăng Vi gãi da đầu phát tê, nói với Diệp Đình: “Chồng, lá của những cây đó, một bên to một bên nhỏ… liệu có phải do gần đó có ổ rắn, độc tính quá lớn mới ức chế sự sinh trưởng của chúng không?”

Đôi mắt Diệp Đình phát sáng, anh hơi suy nghĩ một chút, nói: “Anh đã đọc rất nhiều tài liệu, những nơi có độc khô thảo, sẽ có rắn độc thích tụ tập! Bởi vì, rắn độc thích những thứ bổ cho dịch độc của nó. Nơi này có rắn hoàng hoa, cho thấy… gần đây rất có thể có độc khô thảo! Chẳng qua là chúng ta vẫn chưa phát hiện ra nó ở đâu.”

Lăng Vi nắm chặt cánh tay Diệp Đình.

“Chồng… em có một suy nghĩ…” Cô nắm chặt lấy cánh tay Diệp Đình, lắc lắc, đôi mắt đen của Diệp Đình nhìn cô chăm chú, giống như biết cô đang nghĩ gì, anh nói: “Ổ rắn? Em nói là trong ổ rắn sao?”

“Á —— má ơi!” Tiểu Bạch đột nhiên hét ầm lên: “Má ơi! Lão tử không làm nữa! Lão tử muốn về nhà!”

Vinh Phỉ tát một phát trên mặt tiểu Bạch: “Cậu con mẹ nó nhỏ giọng một chút, muốn gọi hết toàn bộ rắn quanh đây ra sao hả?”

Vốn dĩ tiểu Bạch còn muốn khóc lớn oa oa, bị Vinh Phỉ dọa sợ, ngay lập tức nín nhịn.

Vinh Phỉ mắng: “Đáng nhẽ không nên mang theo cậu tới! Cậu nhìn Lôi Đình mà xem, lại nhìn Lăng Vi đi, cô gái người ta còn không bỏ đi như cậu.”

Nữ sát thủ kia đột nhiên mất hứng: “Tôi cũng là cô gái mà… sao những lời anh nói… lại phân biệt đối xử thế hả? Tôi không phải phụ nữ chắc?”

Cô ta nói xong… ngay lập tức liền hối hận. Đúng rồi… trong mắt Vinh Phỉ, cô ta chính là một con héo nái mà! Đệch!

Vinh Phỉ nói: “Hôm nay chúng ta tạm rút trước đi, tối muộn rồi, sẽ có rất nhiều nguy hiểm ẩn nấp. Chờ đến sáng mai chúng ta lại tiếp tục đi vào sau.”

“Ừ.”

Cả đoàn người cùng đồng ý với cách nói của Vinh Phỉ, bọn họ rút lui khỏi cánh rừng cây này, nghỉ ngơi trên một khu đất trống, chờ đợi máy bay trực thăng đến đón họ.

Diệp Đình ôm Lăng Vi, hỏi cô: “Đói bụng không?”

Đã chạng vạng tối rồi, lại đi tìm độc khô thảo, còn tìm kiếm lâu như vậy… chắc hẳn cô đã mệt lả, đói bụng lắm rồi.

Lăng Vi nói: “Máy bay trực thăng còn nửa tiếng nữa mới có thể đến, chúng ta nướng ít đồ ăn tại đây đi?”

Diệp Đình cười bên tai cô: “Khí hậu ở đây vô cùng ẩm ướt, căn bản không có nhánh cây nào để cho em nhóm lửa đâu.”

“Hu…” Lăng Vi che mặt, những gì cô thấy trên ti vi… người ta vẫn luôn nướng thịt heo rừng, thịt gà rừng ở trong rừng… lại còn nướng rất thơm nữa, khiến mọi người phát thèm… hóa ra, tất cả đều là gạt người.

Diệp Đình nhìn bộ dạng đỏ mặt của cô, hận không thể cắn hai cái trên mặt cô, anh nói: “Em chờ một chút, chồng em sẽ cho em thứ đồ ngon.”

Diệp Đình bảo Lôi Tuấn chăm sóc Lăng Vi, còn anh thì không biết đi đâu.

Chỉ một lát sau, lúc anh trở về, trong tay đang bưng mấy thứ đồ to bằng ngón tay…

Lăng Vi chạy đế, cười lấy lòng: “Woa, chồng, anh thật lợi hại. Đây là thứ gì thế?”

Diệp Đình cố ý không nói cho cô: “Em nếm thử một chút thì biết.” Anh để vật kia xuống đất, rửa sạch, sau đó lôi một túi giấy từ trong chiếc túi đeo sau lưng ra.

Anh mở túi giấy, Lăng Vi thấy bên trong đó toàn là… vôi?

Diệp Đình đổ mấy thứ kia lên trên giấy bạc, ngâm trong vôi, sau đó rót nước lên trên đó. Bột vôi gặp nước, ngay lập tức sôi sục, bốc hơi nóng, còn cuộn lên cả bong bóng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK