Edit by Hoang Lan Tran
"Những sương mù này cực kì cổ quái."
Ta phòng thủ nhìn chằm chằm vào sương mù màu hồng đang chậm rãi từ bốn phương tám hướng đến bao phủ, trong ánh mắt tràn ngập căng thẳng.
Hạ Lẫm vì an toàn mà bảo vệ ta ở phía sau hắn, lấy ra kiếm gỗ đào, lại lấy một lá bùa màu vàng ném tới giữa không trung.
"Cấp cấp như luật lệnh đốt mở đường!"
Ta chỉ nghe thấy Hạ Lẫm kêu lên một tiếng nhỏ hai chữ “mở đường”, giữa không trung lá bùa bỗng nhiên tự bốc cháy, kiếm gỗ đào cũng dường như có sinh mệnh bay ra từ từ xoay quanh giữa không trung chỉ đường cho chúng ta.
Nhưng cái này cũng không có xua đuổi hoặc đổi hướng sương mù màu hồng đang vây khốn chúng ta.
Những sương mù màu hồng kia ngược lại ở trong ánh lửa ngất trời bay vượt lên, ngọn lửa do lá bùa tạo thành bị nuốt chửng trong làn sương mù màu hồng.
Thấy cảnh này, ta cau mày cùng Hạ Lẫm tựa lưng vào nhau theo dõi chung quanh sương mù quỷ dị.
"Vô dụng, những sương mù này không sợ lửa, càng không sợ chúng ta. Hạ Lẫm, chúng ta nên làm cái gì? Làm sao tiêu diệt nó để thoát ra ngoài?"
Ta nhanh chóng nghĩ đến đối sách tương ứng, Hạ Lẫm rất lâu sau cũng chưa trả lời ta.
Ta không đợi được, ngẩng đầu liền hỏi lại Hạ Lẫm, đột nhiên chung quanh ngo ngoe chuyển động, sương mù màu hồng giống như yêu tà phóng ra ánh sáng lấp lánh.
Ánh sáng không có chút nào khe hở xuyên qua sương mù, trườn đến chung quanh ta cùng Hạ Lẫm.
"Đây là cái gì vậy?"
Ta nhìn chằm chằm ánh sáng màu hồng kia, trong màn sương lấp lóa chảy xuôi mập mờ hình ảnh, ta đưa tay chạm đến.
Tiếng thét ra lệnh của Hạ Lẫm bỗng nhiên vang lên sau lưng ta.
"Đừng chạm vào nó, rất nguy hiểm!"
Trong thanh âm Hạ Lẫm mang theo không ít khẩn trương cùng sợ hãi.
Ta nghe được một khắc kia lập tức thu tay lại, nhưng vẫn là bị lưu quang sát qua đầu ngón tay mang theo tình cảm khác.
Cỗ tình cảm kia ta chôn sâu tận đáy lòng, liền giống như bị kính lúp phóng đại lên, cháy hừng hực.
Nhất là, hiện tại Hạ Lẫm đang ở bên cạnh ta, càng thêm thiêu đốt không tự chủ được.
"Hạ Lẫm, Hạ Lẫm..."
Trong mơ mơ màng màng, cặp môi thơm của ta khẽ mở, ôm lấy Hạ Lẫm.
"Đóa Nhã..."
Lúc ý thức ta hoàn toàn hỗn loạn, Hạ Lẫm kêu to một tiếng.
Tiếp đến, ta cảm thấy ngón giữa tay phải lòng bàn tay truyền đến cảm giác bị cắn xé mà đau đớn.
"A, đau a!"
Ta bị đau, chợt hồi tỉnh, mới ý thức được vừa rồi xảy ra chuyện gì.
"Hạ Lẫm, ta... Ta vừa rồi mất lý trí..."
Ta nói ra miệng, toàn thân trên dưới vẫn như lửa nóng thiêu đốt, ta không ngừng phát run rẩy.
Hạ Lẫm không nói chuyện, chỉ là ẩn nhẫn không phát cố gắng đem y phục của ta chỉnh lý tốt, sau đó thả ta ra.
Hai tay ta ôm lấy hai vai của mình, chờ đợi thời gian trôi qua, để rửa sạch trái tim mê loạn của mình.
Nói thật, vừa rồi một màn kia dọa ta.
Nhưng là càng nhiều hơn chính là cảm kích Hạ Lẫm không có làm gì xấu đối với ta.
Màu hồng mê vụ mang theo nhân tính dục vọng, sẽ lung lạc bản tính của con người, bộc lộ tính tham sân si ở con người.
Ta biết mình rất khát vọng đạt được Hạ Lẫm, lại không nghĩ tới loại khát vọng này sau khi biểu thị ra ngoài sẽ ti tiện buồn nôn như vậy.
Cho nên giờ phút này ta là thống hận chính mình.
Ta yên lặng ngồi xổm trên mặt đất, suy nghĩ xuất thần, giật mình không biết Hạ Lẫm duỗi tay về hướng ta, dừng lại giữa không trung thật lâu.
"Đi thôi, nơi này không an toàn, hiện tại phấn sương mù tạm thời biến mất, còn không biết chờ một lúc đến lại làm ra cái gì nữa."
Hạ Lẫm giọng khàn khàn có từ tính, trước người ta vang lên, mang theo rõ ràng ý thúc giục
Ta biết lúc này không phải lúc mình sững sờ ngẩn người, nhẹ gật đầu, cũng không có nắm chặt tay hắn.
Mà là tự bản thân đứng lên, không dám nhìn mặt Hạ Lẫm, chỉ có thể nhìn không chớp mắt chờ hắn đi trước, sau đó ta đi theo rời khỏi nơi đây
Chậm rãi đi trong rừng, ta mới dần dần phát hiện sương mù màu hồng bao phủ chung quanh không biết từ lúc nào biến mất không còn tung tích.
Tiếp theo lại là sương mù giống như như tiên cảnh, đêm khuya Đông Lâm Sơn lộ ra dị thường sai lệch trong màn sương mù lượn lờ.
"Chúng ta có đi tìm hạ Tiết Phong bọn hắn không?"
Tối nay phát sinh nhiều việc lạ quá, ta không khỏi nghĩ đến việc chúng ta chia hai tổ, Tiết Phong và Lâm Phong theo hướng khác rời đi.
Chỉ mong bọn hắn không xảy ra chuyện gì.
Đi ở phía trước Hạ Lẫm một mực im lặng ít nói, không trả lời ta.
Ta lúng túng cắn môi, không dám tiếp tục chủ đề, chỉ là máy móc đi theo hắn mà thôi.
Khoảng cách của hai người không dám xa hơn một mét, sợ lại có cái gì bất ngờ xảy ra.
Đêm khuya sương mù nồng đậm vây quanh, tầm nhìn không quá năm mét, ta cùng Hạ Lẫm chỉ có thể từng bước đi lại trong rừng tìm kiếm biện pháp xuống núi.
Không có Land Rover thay bằng đi bộ, cất bước khó khăn.
Đột nhiên, phía nam bắc truyền đến loáng thoáng tiếng thì thầm.
Ta nghe được không chân thật lắm, lại không dám tiếp tục đi đến phía trước, do dự một chút lại gọi Hạ Lẫm.
"Ngươi có nghe được không? Bên kia có tiếng người, như là tiếng nam nhân, lại có giọng của nữ nhân."
Ta cảm thấy tiếng người gọi kia trong lòng ngứa ngáy khó chịu.
Chúng ta nhanh chóng đi qua, nhìn thấy một đôi nam nữ, lập tức mặt của ta càng đỏ.
Edit by Hoang Lan Tran
33