Nhưng tôi kêu không thành tiếng, mà Tiết xán cũng không nghe thấy tôi kêu gào trong lòng
Chẳng bao lâu tôi nghe thấy tiếng bước chân thanh lạnh và quen thuộc đang đến gần.
Nước mắt của tôi gần như muốn trực trào, nhưng tôi vẫn không thể nói ra thành tiếng.
Khi tôi nhìn thấy bóng trăng chiếu rọi bóng dáng thon dài của Tiết xán, bóng anh ấy phản chiếu đến cửa phòng của tôi, tôi gần như sụp đổ.
Lúc này,Ninh Thanh Mi trốn trong bóng tối đột nhiên giơ tay lên, tôi chỉ nghe thấy một tiếng xì, tôi thấy một vật nhỏ nhanh chóng bay về phía ngoài cửa sổ
Đó là cổ trùng.
Tiết Xán vốn không ngờ anh ấy bị hại ngay trước cửa phòng tôi, bỗng chốt bị đánh trúng.
Không phải nói, loại độc cổ trùng quả thật vô cùng lợi hại, một phát đánh trúng mục tiêu, Tiết xán có là người cẩn thận đến như vậy cũng không có bất kỳ nhận thức gì, không hổ danh là độc trùng không màu sắc, không mùi vị, không hương thơm (vô sắc, vô vị, vô hương).
Tôi thật sự muốn hét lên thật to, muốn nói cho Tiết Xán biết rằng anh ấy đã bị trúng độc cổ trùng, nhưng tôi lại không hét ra được một câu
Tiết Xán tiếp tục đi về phía phòng tôi, tôi cho rằng chúng tôi còn có thể gặp nhau lần cuối, nhưng không ngờ lúc này Ninh Thanh Mị bấm vào eo và thì thầm vào tai tôi.
"Được rồi, Uyển Uyển chúng ta nên đi."
Dứt lời cô cô chẳng thèm đến ánh mắt căm phẫn mặt tôi, trực tiếp dẫn tôi nhảy ra ngoài cửa sổ.
Nước mặt tôi không ngừng rơi, không ngừng chảy xuống từ khuôn mặt của tôii.
Tôi biết, đến cuối cùng mọi thứ vẫn là quá muộn rồi, Tiết Xán vẫn bị trúng cổ độc trùng của Ninh gia, tôi trở về quá khứ chịu bao khổ cực, nhưng cuối cùng cũng không thay đổi được gì
Tôi hận mình vô dụng, hận muốn cắn lưỡi tự sát ngay bây giờ, chẳng sợ dòng trôi qua dòng thời gian dài không để tâm
Nhưng tôi vẫn cố gắng bình tĩnh lại, cả người run rẩy nghĩ lại
Tố tố, không nên từ bỏ, người cứu được Tiết xán trên thế gian này chỉ có một mình mày, mày nhất định phải nghĩ cách cứu anh ấy
Lúc này NinhThanh Mi còn lôi tôi chạy như bay ở ngoài, gió lạnh không ngừng thôi vào hái má cảu tôi, tôi nhanh chóng bình tĩnh lại, bắt đầu suy nghĩ mình nên làm sao bây giờ.
Lúc trước Hạ Lãm đã nói với tôi, muốn cứu Tiết Xán chỉ có hai cách, một cách chính là trước đó tôi đã thử xuyên không trở về, trực tiếp thay đổi ngay từ ban đầu, để Tiết Xán lúc mới bắt đầu đã không bị trúng cổ trùng
Còn phương pháp thứ hai không phải là cách mà bọn họ hoàn toan kiến nghị, đó chính là đi hỏi bà nội Ninh gia. Theo lời họ nói, lão thái thái Ninh gia là người lớn tuổi nhất Ninh gia thời ấy, cho nên sẽ biết cách để giải độc cổ trùng.
Chẳng qua tôi không chắc Ninh gia lão bà bà có nói cho tôi biết hay không, và có chịu nói cách giải độc cho tôi biết hay không, tôi có thể thực hiện được hay không
Nhưng chuyện đến nước này, tôi cũng không còn lựa chọn nào khác, tôi nhất định phải đấu tranh một phen, nhất định phải quyết tâm là moi được cái gì đó từ miệng của lão bà bà này.
Nghĩ về điều này, tôi khóc nghẹn ngào
"Uyển Uyển con đang khóc cái gì vậy?" Lúc này, Ninh Thanh Mi ở bên tôi mở miệng hỏi, khẩu khí có chút dịu giọng, "Cô biết con thích tiểu tử Tiết Xánkia, nói thật, hắn và con coi như là môn đăng hộ đối, nếu không phải bởi vì chuyện này hắn muốn ra tay với Ninh gia chúng ta, ta đương nhiên là đồng ý, thay mặt huynh trưởng đã mất của ta đi nói chuyện hôn sự này của con. ”
Tôi cúi đầu thật sự phải nhịn khổ nhịn sở, mới kềm chế được ánh mắt không thù hận hướng thẳng về bà ấy.
Ninh Thanh Mi không chú ý tới sự bất thường của tôi, còn đứng ở bên tiếp tục nói: "Hơn nữa con yên tâm, hắn bị trúng độc cổ trùng của nhà chung ta, chỉ cần chúng ta tận dụng ưu thế ép bức hắn ta, khẳng định hắn sẽ bị chúng ta khống chế, từ bỏ việc tấn công nhà chung ta, như vậy mọi người cũng coi như là thể hiện hòa khí, hơn nữa con đừng quên. Người điều khiển độc cổ trùng này là con, đích nữ Ninh Gia chung ta, cũng có thể nói chỉ cần con nếu muốn cho hắn sống, hắn nhất định phải thành than với con, đây không phải là kết cuộc mà con muốn sao? ”
Tôi biết tôi còn phải dung thân phận Ninh Uyển Uyển trở về Ninh gia hỏi thăm tin tức, cho nên giờ khắc này, tôi tuyệt đối không thể để Ninh Thanh Mi nhìn ra chân tướng.
Nghĩ đến đây, tôi lại ngẩn đầu lên, tất cả sự hận thù Ninh Thanh Mị đều được kiềm nén, khóe miệng còn nhếch lên một nụ cười nhàn nhạt, gật gật đầu.
NinhThanh Mi nhìn tôi như vậy, mới buông lỏng một chút, giải huyệt cho tôi, "Đây mới là uyển chuyển ngoan ngoãn của chúng ta. ”
Tôi mỉm cười và nói, "Cô cô, trước đây con không hiểu, con chỉ mong chàng ấy có thể đối xử với tôi một cách chân thành." ”
"làm gì có cái gì là thật lòng, sau này con sẽ biết, nam nhân cũng không đáng tin cậy." Lúc Ninh Thanh Mai nói nhưng lời này, trong mi mắt chứa đựng một nỗi niềm sân hận.
Ta đoán cô cô nhất định có chuyện gì, nhưng ta cũng không thèm để ý, Ninh Thanh Mi đường xa vó ngựa đã tức tốc đưa tôi trở về Ninh gia
Tôi vốn dĩ còn đang lo lắng tôi nên tiếp cận Ninh lão phu nhân như thế nào, nhưng không ngờ ông trời cuối cùng cũng là thương hại tôi một lần, rốt cuộc cơ hội nhanh chóng đưa đến tận cửa.
Đến ninh gia, vừa bước vào cửa, chúng tôi liền thấy một gã sai vặt ở cửa vội vàng xông ra ngoài, kêu lên: "Đại tiểu thư, đại tiểu thư, không xong rồi, lão thái thái sắp không xong rồi" ”
Nghe được lời này, ta không khỏi thay đổi sắc mặt.
Mẹ kiếp, Ninh lão bà bà không phải đã thành công sống đến lúc Ninh gia xảy ra chuyện sao? Sao đột nhiên lại không xong được?
Nhưng tôi biết tôi trở về quá khứ, rất có thể đã thay đổi một ít lịch sử, cho nên trong lòng cũng không dám buông lỏng, vội vàng đi theo Ninh Thanh Mi đến phòng Ninh lão thái thái.
Bước vào phòng tôi mới phát hiện phòng Ninh lão thái thái đã có người, lúc nhìn thấy người đó, tôi nhất thời ngớ cả người.
"Một tiểu cô nương, sao ngươi lại ở chỗ này?" Người đàn ông nhìn thấy tôi, khuôn mặt bỗng ngạc nhiên.
Lúc này ở đây, người đang ở trong phòng Ninh lão thái thái chính là Dương thần y mà trước đó ta đã gặp ở Tiết gia
Xem ra Dương thần y này thật sự là quá bận rộn, bên kia vừa chữa khỏi bênh cho Tiết lão thái thái, lập tức giống như tôi và Ninh Thanh Mị, nhanh chóng phi mã đến Ninh gia cứu Ninh lão thái thái
Tôi nhất thời cảm thấy ngượng ngùng, đành phải nói: "Tôi là con gái của Ninh gia. Dương thần y, phiền ngài nói cho tôi biết, bà tôi thế nào rồi? ”
Dương thần y nhìn tôi đầy thâm ý, nhưng thấy tôi vô cùng lo lắng, cuối cùng cũng không nói gì
Tôi biết hiện tại tôi thoạt nhìn thật sự giống như một đứa cháu gái ngoan ngoãn lo lắng cho an nguy của bà nội, nhưng chỉ có trong lòng tôi mới biết, tôi thật ra là lo lắng sau khi Ninh lão bà bà nội xảy ra chuyện, tôi sẽ không hỏi được chuyện giải độc cổ trùng cho Tiết Xán thế nào
Cô không cần lo lắng đến như vậy, đây cũng được gọi là số mệnh của Lão bà bà nhà cô." Dương thần y thản nhiên nói.
Nghe đến đây, đầu óc ta oanh một tiếng, số mệnh gì?
"Bà nội chẳng lẽ không chịu nổi sao?" Tôi thốt lên.
Trong lòng ta lo lắng, nếu Ninh lão thái thái cũng không xong, cổ trùng của Tiết Xán chẳng có 1 chút hy vọng nào