Mục lục
Hẹn Kiếp Sau Gặp Lại Chàng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tôi thích cảm giác cùng Tiểu Linh nói chuyện trên trời dưới đất, cùng là yêu quái trên núi nhưng lại hoàn toàn khác biệt, trong núi, đều dựa vào địa vị của yêu quái, một mực lấy lòng đại vương là tôi, căn bản không có cách nào cùng tôi nói chuyện phiếm

Đáng tiếc cô ấy ở đây đến ngày thứ 2 thì muốn rời khỏi.

Thời gian ở chung vài ngày ngắn ngủi đã phải rời đi, mọi người đều không muốn

"Khả Khả, Cô không phải cùng mọi người chạy trốn sao? Đã như vậy không bằng ở đây với bọn ta, nơi này rất yên tĩnh, tín hiệu điện thoại đều không có, ra bên ngoài có tín hiệu có thể gọi điện cho bạn bè của cô."

Trong đó Tiểu Linh là không muốn nhất, nhất nhất muốn ở cùng tôi

Không nghĩ đến thời điểm này mà hắn lại nói: "cô có thể còn có việc khác, nên chúng tôi không ép buộc, nếu không an tâm thì chuẩn bị thêm lều vải và thức ăn mang đi đường."

Tôi cảm kích nhìn hắn, kết quả hắn không tự nhiên quay người đi, người này cũng quá kỳ quái.

Tiểu Linh nghe Tả Hữu, đem toàn bộ đồ dùng của mình để lại cho tôi, còn cho tôi số điện thoại, nói khi cần thì gọi cho cô ấy, "Đây là số di động của ta, nếu cô đi ra bên ngoài thì gọi cho ta, chúng ta có cơ hội sẽ cùng nhau ra ngoài chơi."

"Được. khi ra ngoài tôi nhất định sẽ tìm cô."

Nói thật, trong mắt tôi hành vi của Tiểu Linh rất kỳ quái, cô ấy vậy mà không khóc, tôi đã rất lâu không khóc, là không thể khóc, bởi vì tôi là sơn đại vương, quân bên dưới là một đám tiểu yêu, tôi muốn bảo vệ bọn chúng, nếu nếu sơn đại vương thỉnh thoảng lại khóc lóc thì sao có thể làm cho chúng an tâm được?

Nhưng là bây giờ lại bị Tiểu Linh ảnh hưởng, có chút cảm giác muốn khóc.

Trong cảnh bi thương này, Tiểu Ngũ cùng mập mạp cũng bu lại, Tiểu Ngũ một mặt tiếc nuối nói: "Khả Khả ngươi thật không muốn ở cùng chúng ta? Đây là số di động của ta, ngươi cũng giữ lại, về sau mọi người liên lạc”

Tiểu Ngũ lời còn chưa nói hết liền bị mập mạp lôi đến một bên, kế tiếp là mập mạp, cũng lưu lại số điện thoại và đồ vật.

Nếu không phải Tiểu Ngọc ở một bên thúc giục, thì chúng tôi còn dùng giằng mãi không muốn rời xa nhau, bởi vì mập mạp cùng Tiểu Ngũ thân thiết, nên lúc chia ly có chút bi thương.

Cuối cùng Tả Hữu nghiêm túc cùng tôi nói: "Con người sẽ tiến hành khai phá nơi này, về sau cô sẽ gặp được rất nhiều người, hy vọng cô sẽ không làm hại bọn họ, nếu để cho tôi nghe thấy trên núi có người bị yêu hại, nhất định sẽ không bỏ qua cho cô."

Trước khi đi còn uy hiếp tôi, tôi tức giận trừng mắt với hắn

Một đoàn người cứ như vậy rời đi, tôi không có chuyện gì làm đành cầm tiểu thuyết tình cảm Tiểu Linh cho tôi lên đọc

Tiểu thuyết này vậy mà lại là chuyện tình cảm của người và yêu, chuyện về mội phú nhị đại yêu một yêu nữ, vì muốn ở cùng một chỗ với yêu nữ đã làm rất nhiều chuyện, trong đó bao gồm cả làm trái mệnh lệnh của gia tộc, hai người trải qua muôn vàn khó khăn cuối cùng cũng được hạnh phúc bên nhau

Thích? Đây là tiểu thuyết đầu tiên tôi đọc, đối với soái ca kia tôi rất thích

Trên sách nói, thích một người chính là hi vọng mỗi giờ mỗi giây đều được ở bên người đó, nhớ hắn hết thảy, muốn được xuất hiện trong cuộc sống của hắn

Tôi thích hắn, vậy nên tạo cơ hội để gặp mặt hắn, để lại ấn tượng cho hắn, sau đó trở thành người hắn yêus.

Trong tiểu thuyết phú nhị đại kia trong lúc chán chường thì gặp được yêu nữ, tôi cũng muốn tạo ra cơ hội như vậy

Hiện tại tôi đã hình thành một thói quen, mỗi khi nhìn soái ca sẽ cầm tiểu thuyết, tưởng tượng ra chúng ta có thể gặp nhau giống như trong tiểu thuyết, vì đạt hiệu quả, tôi để đám tiểu yêu mỗi ngày đều đi quấy rối soái ca

Dĩ nhiên không muốn làm hại soái ca, chỉ muốn tạo ra cơ hội anh hùng cứu mỹ nhân để soái ca và tôi gặp nhau

Thật đáng ghét a, đám tiểu yêu bên dưới thật không có cố gắng, vừa đến cửa chưa kịp làm gì đã sợ đến nỗi tè ra quần trở về nói với ta soái ca đáng sợ cỡ nào.

Thật đáng sợ như vậy sao? Đây là nam nhân tôi nhìn trúng, nhìn thấy dáng vẻ không cố gắng của bọn chúng làm tôi ôm 1 bụng tức

Cuối cùng tôi tìm đến Chiết Hầu Tử

Chiết hầu tử phê bình kín đáo, trừng mắt với tôi.

Tôi xông tới quơ quơ quả đấm, thị uy nói: "Uy, có phải là gần đây không có đánh ngươi, ngươi liền không thoải mái?"

Ngày bình thường nếu tôi nói chuyện với chiết hầu tử như vậy, nó nhất định sẽ chịu thua, nhưng lần này, nó cứng cổ cùng tôi nói: "Ta nhìn ngươi bị nam nhân kia mê hoặc, ngươi xem hành động của ngươi bây giờ, quá ngu ngốc."

Tôi biết hành động ngu ngốc, cũng trong sách biết được, hành động ngu ngốc này rất tình nguyện

Vì hôm nay muốn nhờ chiết hầu từ giúp đờ tôi nhịn xuống không đánh nó, Hầu tử, ngươi đã sống cùng ta 300 năm, như vậy cũng quá hiểu ta đi."

Không nghĩ tới tôi đường đường là sơn đại vương mà lại nói chuyện vòng vo vậy!

Chiết hầu tử nghe tôi nói vậy nhìn biểu hiện kỳ quái của tôi

"Uy, không phải không thể cùng ngươi nói chuyện? ta cho ngươi đi quấy rối soái ca của ta, sau đó ta đến anh hùng cứu mỹ nhân, như vậy có thể tạo cơ hội gặp mặt với soái ca " (chị quá mê trai đi)

Đối với chiết hầu tử tôi không cần phải che giấu thật thà nói hết ra.

Cuối cùng chết hầu tử cũng đồng ý giúp đỡ tôi, hành động vào đêm nay

Tôi ở chỗ cũ chờ, chết hầu tử tới gõ cửa nhà soái ca.

Không đúng, là trực tiếp xông vào cửa phòng của sói ca, dùng giọng điệu khiêu khích nói với soái ca: "Hôm nay liền để ngươi biết..."

Còn chưa nói hết, chiết hầu tử liền bị đá bay ra ngoài, trên người còn bị dán một lá bùa màu vàng, Chiết hầu tử liền bị biến thành con khỉ đá

Ân, cuối cùng tôi phải xác định không có nguy hiểm gì mới cho đám tiểu yêu mang chiết hầu tử về, khi bóc lá bùa trên người nó ra liền khôi phục lại bình thường.

Chiết hầu tử không hoàn thành nhiệm vụ, tôi giận liền trực tiếp đem nó đạp bay, xem ra phải nghĩ biện pháp khác.

Thỏ đều không nghĩ ra cách nào, chỉ có thể ngày này qua ngày khác ngồi ngây ngốc, kết quả 1 ngày có người đến đập vai tôi

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK