Mục lục
Hẹn Kiếp Sau Gặp Lại Chàng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiếng còi kia chắc là thông báo tòa tháp đã xây xong, tôi thấy Ninh Uyển Uyển mắt sáng lên đầy hưng phấn.

"Tốt!" cô ấy nhanh chóng đứng lên, đấy phấn khích nói, "Ca ca, câc, chuẩn bị xong chưa?"

Khi tôi cùng Ninh Uyển Uyển nói chuyện thì Ninh Trác đang hấp thụ Dương Khí, lúc này thân thể đã hoàn toàn khôi phục.

Anh ta chậm rãi nhẹ gật đầu, Ninh Uyển Uyển tranh thủ thời gian cầm lấy đèn lồng từ tay Ninh Trác, cẩn thận đóng lại và cất đi.

Đèn lồng này là một túi trữ dương khí, Ninh Trác chắc hẳn phải dựa vào thứ này để sống.

“ Chuẩn bị xong hết chưa?” Ninh Trác thì thầm nói: “ Muội đã xác nhận loại dược liệu trong cơ thể cô ấy?”

"Đã chuẩn bị kĩ rồi anh” Ninh Uyển Uyển nhìn tôi một chút, nhẹ giọng nói, " người kia đã sớm giúp chúng ta làm việc đó."

Tôi mơ hồ không hiểu hai người bọn họ nói về điều gì.

"Các ngươi cuối cùng là đang nói cái gì!" Tôi lớn tiếng hỏi. " loại thuốc nào? Các ngươi cuối cùng muốn bắt tôi làm gì!"

Ninh Uyển Uyển nhìn tôi, càng cười tự mãn, "Cô sẽ biết nhanh thôi”

Tôi thực sự không thể nghĩ ra điều gì vào lúc này.

Tôi biết mình hỏi nhiều cũng vô ích, đành phải nhanh chóng ngưng kết linh lực, phòng thủ, nhìn bọn họ và lùi lại.

Ninh Uyển Uyển mặt mũi không vui, định bắt tôi đi

Nhưng vào lúc này ——

Chỉ nghe thấy một tiếng đinh tai nhức óc "Ầm ầm", toàn bộ tháp lắc lư một cách đáng sợ, tôi cảm giác được trên trần nhà rớt xuống nhiều bột phấn.

"Chuyện gì xảy ra vậy?" Lần này, Ninh Uyển Uyển cũng không đếm xỉa tới tôi, hốt hoảng nhìn lên đầu, "Tầng thứ bảy không phải đã xây xong rồi sao?"

So với Ninh Uyển Uyển, Ninh Trác rất bình tĩnh, ngẩng đầu nhìn thoáng qua trần nhà, chỉ là có chút nhíu mày, thấp giọng nói: "Tầng thứ bảy bị sập."

"Cái gì!" Ninh Uyển Uyển biến sắc, thi công có vẫn đề sao?”

"Không phải." Ninh Trác vẫn bình tĩnh như trước, giống như những chuyện này đều không liên quan đến anh ta, "Là Trình Mị Nhi, không chết."

Tôi cùng Ninh Uyển Uyển đều rất khiếp sợ, nhưng phản ứng hoàn toàn khác biệt.

Tôi thở dài một hơi, may mắn Mị Nhi không có việc gì.

Mà Ninh Uyển Uyển, thì tức giận đến gương mặt xinh đẹp trở lên dữ tợn

"Đáng chết! Bao công sức đến bước cuối lại mất trắng!" Ninh Uyển Uyển thù hận nhìn ta chằm chằm, ánh mắt khiến tôi rùng mình.

Cô ta nhìn tôi chằm chằm vậy là có ý gì?

Chẳng phải những ma thuật để xây tòa tháp này có liên quan đến tôi?!

Tôi còn chưa kịp suy nghĩ thì Ninh Uyển Uyển liền đã đột nhiên chuyển hướng sang Ninh Trác, thật nhanh nói: "Ca ca! Không kịp rồi, Tiết Xán sẽ phá vỡ kết giới bên dưới mất. Ngay cả khi không có sự hỗ trợ của tòa thấp bẩy tầng này, tình huống xấu nhất vẫn là có thể xảy ra.”

Tôi không hiểu ý tứ trong câu nói của Ninh Uyển Uyển là gì, nhưng tối biết tình thế hiện nay rất nguy hiểm.

Nhìn thấy cảnh tượng hỗn loạn, tôi vội vàng thu hết linh lực trong tay, muốn nhân cơ hội này chạy thoát.

Nhưng khi tôi vừa định di chuyển thì Ninh Uyển Uyển nhận ra, cô ấy nhanh chóng lao về phía tôi với ánh mắt hằn học.

Trong nháy mắt, cô ấy liền tóm lấy cánh tay của tôi.

Nhưng hiện ra tôi không phải An Tố lúc trước, mà cô ấy muốn làm gì thì làm, tôi nhanh chóng dùng sức mạnh linh lực quy tụ trong đan điền của mình mà kháng cự.

Nhưng tôi và Ninh Uyển Uyển còn chưa kịp đánh nhau, thì toàn bộ tháp, đột nhiên lại là rung lên dữ dội!

Lần rung chuyển này so với lần đầu còn dữ dội hơn rất nhiều!

Không chỉ có như thế, tôi còn có thể cảm giác được, lần này chấn động lần này đến từ bên dưới, tôi thấy chân mình như tê liệt đi.

"Chuyện gì xảy ra?" Ninh Uyển Uyển hoảng hốt sợ hãi ngẩng lên đầu, "Là ai..."

Cô ấy chứ kịp dứt lời thì đã nghe thấy một tiếng nổ lớn.

Mặt đất chấn động đến cực hạn, tôi và Ninh Uyển Uyển, đều ngã sấp xuống trên mặt đất.

Tôi kinh hãi ngẩng đầu lên, đã thấy mặt đất dưới chân mình sụp đổ

Tôi trợn mắt, há hốc mồm.

Cái tháp này, thực sự sắp sập sao?

Tôi còn chưa kịp lo lắng xem mình có bị chôn sống không thì mắt đất dưới chân tôi đột nhiên vỡ ra.

Ngay sau đó, tôi mất đi trọng tâm, tôi ngã xuống giữa đống bụi và đá.

Tôi bị sốc, thầm cầu nguyện để mình đừng rơi xuống.

Tôi cảm thấy cơ thể mình đang lướt nhẹ, thì trên đầu bỗng có một bóng đen.

Tôi giật mình, vội ngẩng đầu lên thì thất cây cột trụ đang rơi thẳng xuống đầu tôi từ trên cao.

Tôi nhanh chóng niệm chú để cho cây cột nổ tung, nhưng đã quá muộn.

Cây cột chuẩn bị đạp thẳng vào mặt tôi.

Vào lúc nghìn cân treo sợi tóc này, tôi đột nhiên cảm giác được cánh tay của mình bị người ta tóm lấy, toàn bộ thân thể bị người đằng sau kéo một phát, ngã vào vòng ôm lạnh lẽo.

Giây sau đó, một bóng trắng mảnh mai đứng trước mặt tôi và ngay lập tức, tôi thấy cây cột to lớn đó đập thẳng vào lưng người vừa cứu mạng tôi.

Tôi nghe thấy một tiếng kêu đau đơn, chiếc áo choàng trắng phía sau lưng màu màu đỏ máu.

Tôi khiếp sợ không tin vào mắt mình,là Ninh Trác, anh ấy thực sự vì tôi mà ngăn cây cột này?”

Giữa đống hỗn loan, tôi và Ninh Trác ngã xuống.Vì câu thần chú mà mọi thứ dường như chuyển động chậm lại.

Bốn mắt nhìn nhau, tôi chợt bừng tỉnh, như bị gội gáo nước lạnh. Tôi vẫn ở trong vòng tay Ninh Trác.

Tôi lại còn bị hắn ôm vào trong ngực!

Không bận tâm suy nghĩ, tôi dùng tay đẩy anh ấy ra, Không ngờ lần này tôi lại dễ dàng thành công như vậy.

Ninh Trác kêu lên một tiếng rồi buông tôi ngã nhào về phía sau. Vì tôi tâm trí đang bất ổn nên không tự chủ, cả người ngã về phía sau rơi xuống. Tôi hét lên, nhanh chóng muốn quỵ xuống.

Nhưng đột nhiên ở giữa, lại là một thân hình cao ráo hiện lên, ôm chặt lấy tôi, vững vàng đứng trên mặt đất.

Tôi nhanh chóng ngẩng đầu nhìn, đã thấy vẻ anh tuấn của Tiết Xán.

Những nét đẹp như điêu khắc trên gương mặt anh lúc này có chút trắng bệch, căng thẳng, đôi mắt đen như băng có chút giật mình.

"Tiết Xán!"

Chỉ vài giây mà đã xảy ra quá nhiều chuyện khiến tôi không khỏi bối rối. Thấy Tiết Xán tôi như hoàn hồn lấy lại được tinh thần, ôm chầm lấy anh.

Nhưng Tiết Xán hoàn toàn bất động, không phản ứng.

Tôi sững sờ, ngẩng đầu, mới phát hiện Tiết Xán nhìn tôi, mà là nhìn chằm chặp một bên.

Tôi nhìn theo ánh mắt Tiết Xán và nhìn thấy Ninh Trác.

Anh ta ngã xuống đống đổ nát, mái tóc dài vương vãi, vết máu đỏ tươi trên lưng áo choàng trắng.

Lúc trước anh ta bị tôi làm cho trọng thương, vừa khôi phục không bao lâu, liền bị thương lần nữa, cả người trông suy yếu, nhưng đôi mắt lộ ra tia lạnh lẽo, nhìn Tiết Xán.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK