Tiết Xán ngạc nhiên nhướng mày: “Cô ta có gì để nghĩ?”
Tôi thừa thế xông lên, quyết định nới cho rõ ràng.
“Em nghe Na Cổ nói, ảo ảnh do nữ quái vật đó tạo ra là người anh quan tâm nhất.
Lúc ấy cô ta biến thành mặt của Ninh Hoan Hoan, nên em...”
Sau khi nói xong, tôi ngẩng lên thì thấy vẻ mặt của hẳn hơi không biết nên khóc hay cười.
“Vậy nên em nghĩ người anh quan tâm nhất là cô ta?”
Tiết Xán bất đắc dĩ nói.
Tôi đỏ mặt, cắn răng gật đầu.
Tiết Xán cười khẽ một tiếng, rồi cúi xuống ngậm lấy vành tai của tôi.
Tai tôi rất nhạy cảm, ngay lập tức bị hẳn làm tê dại, tôi vội vàng đẩy hắn ra và phàn nàn: “Nghiêm túc đấy! Anh cười cái gì!" “Anh vui lắm”
Tiết Xán thì thào bên tai tôi: “Vui vì em dễ ghen ghét như vậy." Dứt lời, hắn thuận thế hôn xuống, đôi môi lạnh lẽo để lại một vết nhỏ trên cổ tôi.
“Anh!”
Tôi vừa xấu hổ vừa tức giận, vừa định mảng thì Tiết Xán đột nhiên vùi vào cổ tôi và nói.
“Có điều, An Tố, em nên tin anh.
Chẳng lẽ em nghĩ nữ quái vật đó còn biết rõ lòng anh hơn chính anh à?”
Tôi sửng sốt.
“Nhưng mà..”
Nếu đã nói, tôi quyết định phải nói cho thắng thắn: "Năm đó anh vì Ninh Hoan Hoan nên mới chết...
Sau này anh cũng vì Ninh Hoan Hoan mới thành quý..
Tiết Xán hơi ngẩn ra, sau đó nhếch môi: “Em biết cũng không ít”
Tôi “hừ"”
một tiếng.
Tiết Xán cúi đầu nhìn tôi, nghiêm mặt nói: "Đúng vậy, trước đây anh đã từng thích Ninh Hoan Hoan, trong chín trăm năm qua, anh đã luôn nhớ đến cô ta, không thể nào quên được.
Nhưng bây giờ, đối với anh, cô ta thực sự chỉ là người nhà họ Ninh mà thôi.”
Tiết Xán vừa nói, vừa nhìn thẳng vào mắt tôi, trong đôi mắt đen của hẳn không có chút né tránh nào.
Tôi kinh ngạc: “Nhưng lúc trước hai người chia tay là bởi vì anh nghĩ rằng cô ta giết anh là vì nhà họ Ninh, nếu đó là hiểu lầm..”
Tôi còn chưa nói xong, Tiết Xán đã cau mày ngắt lời tôi: “Lúc trước chia tay?”
À, tôi suýt quên mất, lão quý này không hiểu chia tay là gì.
“Nghĩa là hủy bỏ quan hệ yêu đương..”
Tôi giải thích một cách đâu ra đấy.
Tiết Xán nhíu mày chặt hơn.
“Em nghĩ Ninh Hoan Hoan là bạn gái cũ của anh?”
Hản hỏi: “Giống như mối quan hệ của em với gã Lưu Tử Hạo kia hả?”
Khi Tiết Xán nhắc tới Lưu Tử Hạo, bàn tay lạnh băng của hẳn vẫn không quên véo vào eo tôi một cái.
Làm tôi đau đến mức nhe răng trợn mải.
Cái tên này, rõ ràng là tôi đang hỏi hản, tại sao hắn lại lấn sang tôi rồi.
“Cái gì gọi là em nghĩ, chẳng lẽ không đúng sao?”
Tôi xoa eo, trợn tròn mắt hỏi.
“Tất nhiên là không”
Tiết Xán xoay người nằm xuống giường, sau đó ôm tôi vào lòng: “Em nghĩ anh có nhiều lịch sử đen giống em hả?”
Ơ kìa.
Con quý này biết cả cụm từ “lịch sử đen”
cơ á? “Anh lại ngụy biện”
Bây giờ tôi cũng lười phải giấu giếm tâm tư của mình: “Lần trước cũng thế, anh còn nói gì mà không biết Ninh Hoan Hoan là người như thế nào.
Anh không muốn nói thì thôi, cần gì phải nói dối”
Tôi nổi nóng nói, giọng điệu hơi vội vàng.
Tiết Xán không trả lời, chỉ cụp mắt nhìn tôi.
Tôi tưởng là hẳn tức giận bèn lo lắng ngẩng đầu lên, nhưng lại thấy trong mắt hắn hàm chứa ý cười.
“An Tố, máu ghen của em cũng không phải lớn bình thường đâu.
Nếu đổi thành chín trăm năm trước, cưới em về nhà, em chắc chẩn sẽ là một người đàn bà đanh đá”
Tiết Xán cười