Mục lục
Hẹn Kiếp Sau Gặp Lại Chàng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

By Như Oanh

Nếu là bình thường, ý tôi là khi người phụ nữ không có Lâm Cầm ở đó, Ninh Trác nhất định sẽ nhận ra sự khác thường của tôi, sau đó thông qua lời nhắc nhở của tôi nhận ra sự khác thường của ông lão, kết quả là bây giờ tôi đã bị Lâm Cầm bắt được.

Nhìn thấy tôi như vậy, cô ấy nói thẳng với giọng điệu buồn chán: “Khả Khả, em không nên làm nũng, hiện tại tất cả mọi người tại vì sương mù sự tình sốt ruột, lúc này đừng làm loạn nữa.”

Nhìn thấy lão nhân gia chào hỏi chuẩn bị trở về phòng, tôi càng thêm lo lắng, hoàn toàn không quan tâm lần nữa trèo lên ống quần Ninh Trác, lúc này Ninh Trác mới chuẩn bị quay lại tiếp tục vẽ bùa.

“Khả Khả ngoan, đợi xong rồi ta chơi với em nhé?” Mặc dù giọng điệu vẫn rất cưng chiều nhưng Ninh Trác nhưng không có đem ta ôm, mà là cùng Lâm Cầm nói: "Làm phiền cô giúp ta chiếu cố cho Khả Khả đi, vì để tránh cho chết càng nhiều người, chúng ta nhất định phải nhanh tìm tới oán khí mảnh vỡ."

Lâm Cầm lại tới bắt ta, thậm chí còn len lén bóp ta, dưới tình thế cấp bách ta cắn một cái tại trên tay của nàng, đại khái là bởi vì bình thường vốn là đối với nữ nhân này tích lũy không ít oán khí, cho nên ngoạm ăn hơi có như vậy một chút nặng.

Kỳ thật cũng không phải quá nặng, chính là lòng bàn tay lcó thể nhìn thấy, không tính quá sâu dấu răng mà thôi.

Kết quả là người phụ nữ Lâm Cầm tìm được cơ hội để chơi tôi, cô ấy hét lên và ném tôi xuống đất, sau đó không ngừng kêu đau.

Khi tôi bị ném trên mặt đất, rõ ràng là rất đau đớn, được rồi, tôi không có bất kỳ đề phòng nào cả, ước tính rằng tôi đập ra một cái hố trên mặt đất.

Tôi cũng kêu đau, nhưng Ninh Trác lướt qua tôi, lo lắng nắm lấy tay Lâm Cầm xem xét kỹ càng.

“Chảy máu, ta giúp cô xử lý một chút." Anh cùng Lâm Cầm trở về phòng, anh đóng chặt tôi ở ngoài cửa, nghiêm giọng nói với tôi: "Khả Khả, em ở đây cho ta ở đây suy nghĩ lại một chút, là ai dạy em tùy tiện cắn người?

Cánh cửa được đóng lại bằng một tiếng 'phanh’.

Tôi đã sai?

Đây là lỗi của tôi sao? Không phải tôi muốn nói cho Ninh Trác biết vì tôi phát hiện ra dị thường sao? Hơn nữa, tại sao một người như Ninh Trác lại không phát hiện ra Lâm Cầm đang hành động?

Hãy nghĩ xem tôi đã từng là một thỏ tiên vui vẻ như thế nào. Tôi thường làm mọi thứ trên núi khi không có việc gì làm. Thậm chí nếu có việc gì đó, tôi có thể khiêu khích một hoặc hai con yêu quái khác vào tay cũng có thể đem bọn hắn đánh cho hoa rơi nước chảy, kết quả hiện tại luân lạc tới hiện tại tình trạng này.

Không chỉ có cả người đều yếu ớt, vừa gặp phải sự tình cũng đều dễ dàng ngồi xổm góc tường, tỉ như bây giờ đang ở góc tường dưới mặt bàn ngồi xổm, dĩ nhiên không phải tỉnh lại, mà là tại vẽ vòng tròn, xoắn xuýt.

Ninh Trác không phải là thích Lâm Cầm rồi? Nhân loại có câu nói là thế nào nói tới? Đó là lâu ngày sinh tình, trải qua mấy ngày nay Lâm Cầm chăm lo cho cuộc sống hàng ngày của Ninh Trác bằng mọi cách có thể, khi ra ngoài cô cũng ngoan ngoãn, luôn nghe lời Ninh Trác

Và tôi đã quan sát thấy đôi khi Lâm Cầm làm một hành động đặc biệt nào đó, Ninh Trác bị cô ấy thu hút, rồi sững sờ nhìn cô ấy hồi lâu.

Anh ấy chưa bao giờ làm điều này với tôi, khi tôi là Tô Khả Khả cũng vậy.

Tại sao?

Ninh Trác chưa từng có thích qua tôi, trước đó tại tôi còn không có ra chuyện kia thời điểm, có lần nói chuyện phiếm anh nói, kỳ thật đã sớm phát hiện tôi mỗi ngày đều sẽ đi nhìn trộm anh, chỉ là bởi vì không có phát giác được tôi có ác ý liền bỏ mặc không quan tâm.

Sau này quen dần với sự tồn tại của tôi cho đến khi chuyện Điệp Tiên xuất hiện và chúng tôi chính thức gặp nhau, lúc đó chính thức quen nhau được hơn nửa tháng, anh ấy vẫn giữ khoảng cách với tôi, không có chuyện này, loại thân thiết với Lâm Cầm.

Vậy tại sao?

Bởi vì lần đầu tiên tôi nói với Ninh Trác rằng tôi thích anh ấy, anh liền cho rằng tôi yêu là chuyện đương nhiên? Biến thành con thỏ về sau, anh chưa từng có đề cập tới Tô Khả Khả con thỏ tinh, thật giống như chưa từng có con thỏ ngây thơ xuất hiện tại cuộc sống của anh.

Bây giờ tôi có thể chạm vào cơ thể anh ấy một cách thân mật hơn, nhưng tôi chỉ là một con thỏ, và anh ấy yêu tôi chỉ vì tôi là thú cưng của anh ấy, đó là một món đồ chơi để anh ấy dành thời gian rảnh rỗi.

Vậy, tình yêu của tôi có đáng không?

Đây là lần đầu tiên tôi suy nghĩ nghiêm túc về vấn đề này, tôi luôn cho rằng tình yêu của tôi dành cho Ninh Trác là có lý, tôi thích người đàn ông luôn có ánh mắt u buồn này, tôi muốn ở gần anh ấy, biết mọi thứ về anh ấy, Tôi muốn đưa anh ra khỏi nỗi buồn vô tận.

Đương nhiên là muốn đến gần anh ta, bây giờ nghĩ lại, lần trước đối với Ninh Trác ngăn cản oán khí cũng là bởi vì ta loại kia tư tâm, ta muốn để ghi nhớ ta, cảm ân ta, yêu ta.

Vậy tại sao nó lại trở nên như thế này?

Tôi chỉ là một con vật cưng, người khác tùy tiện một câu vu hãm liền có thể để anh giận tôi?

Chỉ vì một người phụ nữ đạo đức giả như vậy?

Mặt tường trước mặt đã bị tôi cào nát, tình cờ nhìn thấy Ninh Trác đang xử lý vết thương cho Lâm Cầm ném ra mấy cái bông gạc vô trùng kia.

Anh nhấc bổng tôi đặt lên bàn, vẫn nghiêm giọng nói: "Một hồi em đi xin lỗi Lâm Cầm, không được phép cắn người nữa, biết không?"

Ý nghĩa của giáo huấn là quá rõ ràng.

Lại là Lâm Cầm, anh lúc này còn nhắc tới Lâm Cầm?

Thật tức giận khi nghĩ đến công lao của mình không có đền đáp, lại cắn Ninh Trác một cái, lần này là trên ngón trỏ.

Máu đã được nhìn thấy.

Ninh Trác nhíu mày, nhìn ngón tay nhìn mình.

Thật ra khi nhìn thấy máu chảy ra, tôi có chút hoảng hốt, lúc đó có thể hay không bởi vì lại cắn người, không chịu sự quản giáo nên bị anh ném đi?

Tôi phải làm sao nếu Ninh Trác không cần tôi, trở lại núi tiếp tục làm sơn đại vương hùng mạnh?

Vừa nghĩ tới đây, Ninh Trác giơ tay túm lấy tôi, đẩy tôi vào trong lồng.

Nhưng điều khiến tôi rõ ràng là an tâm là anh ta còn không có ném con thỏ ra khỏi lồng, mà là thở dài thườn thượt nói với tôi: "Đêm nay em không được phép ăn cơm, ở đây ngẫm lại."

Chắc chắn là suốt bữa ăn anh không thèm để ý đến tôi nên đã nhốt tôi vào lồng thế này, giờ thì tôi không còn tuỳ ý mà ngồi xổm trong lồng.

Về phần Lâm Cầm cố ý đi vòng qua trước mặt tôi với vết thương độc được Ninh Trác băng bó cẩn thận, tôi cố tình bỏ qua, tôi sợ mình lại làm ra cái gì khống chế không nổi hành vi, tôi sợ...

Kết quả là tôi lại phát hiện ra điều đáng buồn hơn, hóa ra ngoại trừ Ninh Trác quan tâm tôi một chút, những người còn lại đều sẽ không quan tâm đến tôi, thậm chí còn không thèm hỏi han tôi nhiều hơn nữa. sự vắng mặt của tôi.

Tôi thực sự không ngờ rằng tôi, Tô Khả Khả vậy mà lại hỗn độn đến tình trạng này.

Không được, tôi không thể cứ như vậy thỏa hiệp, bị một cái chín trăm tuổi lão cương thi đánh bại, Ninh Trác là của tôi, tôi nhất định phải nghĩ biện pháp đem anh đoạt lại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK