Má ơi, sống chung với một con quỷ, tôi cảm thấy độ ly kỳ của cuộc đời tôi đã đạt đến một tâm cao mới.
“Tiết Xán, thực ra thì tôi có thể ở ký túc xá..” Tôi đành nói.
Tôi mới nói nửa chừng, Tiết Xán đã khó chịu bóp cằm tôi.
“Ký túc xá? Em muốn tôi sống chung với mấy cô nàng quái lạ ở nơi chập hẹp lụp xụp đấy à?” “Không không… Ý tôi là tôi ở ký xúc xá…
Anh có thể ở đây một mình..” “Tôi ở một mình?” Giọng Tiết Xán cao lên một quãng tám: “An Tố, em quên em vừa hứa gì với tôi rôi sao?” Tôi cứng họng.
Tôi đã hứa sẽ không bỏ rơi Tiết Xán, nhưng điều đó không có nghĩa là cả hai phải sống cùng nhau…
Tôi thâm oán giận đủ kiểu, nhưng tôi vẫn không khí phách mà chịu khuất phục khi thấy cơn giận trong đôi mắt đen của Tiết Xán.
Haiz, sống chung thì sống chung, dù sao vốn chẳng khác ở chung là mấy.
Tôi cảm thấy mình thực sự ngày càng không có giới hạn…
“Vậy anh cho tôi thêm mấy ngày nữa… Tôi xin chuyển khỏi ký túc xá, tiện thể mang hành lý qua luôn” “Không cần” Tiết Xán hất hất cằm: “Tôi đã xin chuyển giúp em rồi, đồ đạc cũng đem đi hết” Tôi quay đầu lại và thấy hành lý đã được đóng gói của mình bên cạnh ghế sofa.
Tôi thâm chửi fuck.
Cái con quỷ này vốn không có ý định bàn bạc với tôi mài Cuộc sống sống chung của tôi và Tiết Xán cứ thế mà oai hùng bắt đầu.
Sau khi thi xong, tôi cực kì nhàn nhã. Ngày nào cũng nằm lười trong nhà, ăn những món ngon do Tiết Xán làm. Mặc dù thỉnh thoảng sẽ bị hắn “ăn” một chút, nhưng cuộc sống cũng khá là ổn.
Điểm thi rất nhanh đã có, nhờ phúc của thầy Tiết Xán mà tôi đã tạo ra điểm số tốt nhất trong lịch sử.
Mấy ngày nữa, tôi sẽ bắt đầu thực tập.
Công ty thực tập của tôi là một công ty quảng cáo nhỏ ở vùng ngoại ô. Tôi sợ chiếc Bentley của Tiết Xán quá khoa trương nên khăng khăng không cho hắn chở tôi đi, cũng chẳng biết cái tên này có uống nhầm thuốc gì không, nhưng hắn đã đồng ý, đây là việc xưa nay chưa từng thấy.
Tôi đến công ty bằng một chiếc xe buýt tồi tàn, vừa đi tới quầy lễ tân đã thấy một người phụ nữ trang điểm đậm đang ngồi đó.
Tôi bước tới và nói: “Xin chào, tôi là An Tố, là thực tập sinh mới đến” Cô ta nhìn sang tôi.
“An Tố của đại học S đúng không?” Cô ta hỏi xác nhận, và khi thấy tôi gật đầu, cô ta đứng dậy: “Đi theo tôi.” Dứt lời, cô ta dẫn tôi đi tới trước một chiếc xe ô tô màu đen ở tâng dưới và nói: “Lên xe đi, tài xế sẽ đưa cô đến nơi đi làm” Tôi sững người.
“Nơi tôi thực tập không phải là ở đây hả?” Tôi không thể không hỏi.
Cô ta không kiên nhẫn: “Công ty chúng tôi đã được mua lại vài ngày trước, cấp trêи yêu cầu chúng tôi gửi một thực tập sinh qua, và cô là người được chọn” Tôi chết lặng.
Gì cơ? Tôi chưa bắt đầu làm việc mà công ty đã đổi chủ rồi á? Cô ta đã bắt đầu đẩy tôi lên xe.
“Đừng phí lời nữa, mau qua đó đi làm, cô mà đến muộn là chúng tôi không chịu trách nhiệm đâu” Tôi cứ thế mà lên xe một cách khó hiểu, chiếc xe chạy từ vùng ngoại ô hẻo lánh đến khu thương mại sầm uất nhất ở trung tâm thành phố.
Chiếc xe dừng lại, tài xế nói: “Là ở đây, thưa co.
Khi nhìn thấy tòa nhà làm việc ngoài cửa sổ, tôi lập tức há hốc mồm.
Nơi đây là tập đoàn Tiết thị! Tập đoàn Tiết thị, với tư cách là tập đoàn lớn nhất cả nước, nó không chỉ được xây dựng ở trung tâm thành phố S, nơi có phong thủy tốt nhất, mà nó còn là tòa nhà cao nhất thành phố S.
Nhìn tòa nhà cao tâng trước mắt, tôi bỗng có dự cảm không lành.
Tôi ngơ ngác xuống xe và đi đến quầy lễ tân.
“Xin chào, tôi là An Tố, tôi đến để..” Nhân viên tiếp tân lập tức nở nụ cười chuyên nghiệp: “Chào cô An Tố, Chủ tịch Tiết đã đợi cô nãy giờ, mời cô đi theo tôi” Cô ấy nói rồi đưa tôi đến thang máy.
Tôi lại đờ người ra.
Chủ tịch Tiết? Má ơi, đừng nói là…
Tôi đuổi theo cô ấy và vội hỏi: “Chào cô, xin hỏi tôi thực chất đến làm ở vị trí nào vậy?” Nhân viên tiếp tân hồ nghi nhìn tôi: “Đương nhiên là trợ lí của chủ tịch rồi, lẽ nào cô An không biết trước hả?” Tôi như bị sét đánh.
Trợ lý của chủ tịch tập đoàn Tiết thị? Vậy là trợ lí của tên con quỷ Tiết Xán ư? Tôi theo nhân viên tiếp tân đi lên văn phòng của chủ tịch trêи tâng cao nhất trong trạng thái đờ đẫn.
“Chủ tịch đang họp, xin cô đợi một lát” Nhân viên tiếp tân dẫn tôi vào văn phòng rồi rời đi.
Tôi ở một mình trong văn phòng trống rỗng.
Văn phòng của Tiết Xán rất rộng, ít nhất là hơn một trăm mét vuông, cửa sổ lớn sát đất thu hết cảnh tượng của thành phố S vào trong tâm mắt.
Tôi câu nệ ngồi trêи ghế sofa da thật màu đen đợi nửa tiếng, và cuối cùng ngoài cửa cũng có tiếng động.
“Gửi biên bản cuộc họp hôm nay cho các cổ đông, tiện thể bảo bộ phận tiếp thị làm lại Marketing Strategy.” Tôi nhận ra đó là giọng của Tiết Xán.
Dù sao bây giờ hắn cũng là sếp của tôi, tôi nhanh chóng đứng dậy.
Cánh cửa mở ra, Tiết Xán bước vào, bộ vest phác họa ra dáng người mảnh khảnh của hắn, trông tràn đầy khí khái.
Người đi theo bên cạnh hắn là Tiết Phong.
Chỉ thấy Tiết Phong đang cầm một chiếc iPad và nhanh chóng ghi lại những gì Tiết Xán nói.
Tôi sốc.
Chuyện gì đang xảy ra thế này? “Được rồi, trước hết chỉ có nhiêu đó” Tiết Xán nói, Tiết Phong gật đầu và bước ra khỏi cửa.
Trước khi đóng cửa, Tiết Phong còn chớp chớp mắt với tôi đây mập mờ.
Tôi vừa định hỏi Tiết Xán chuyện gì đang xảy ra, hắn đã nghe điện thoại.
Điều làm tôi sốc hơn nữa là lân này hắn nói tiếng Anh.
Bằng giọng London chính gốc, tôi nghe không hiểu được bao nhiêu.
Một lát sau, Tiết Xán mới cúp máy và nhìn tôi đang đờ đẫn ngồi trêи ghế sofa.
Câu hỏi trong đầu tôi nhiều như núi lửa phun trào, tôi không biết phải hỏi gì lúc này.
“Làm sao mà anh biết nói tiếng Anh thế?” Tôi nhịn rất lâu mới thốt ra một câu.
Tiết Xán nhướng mày.
“Nó chỉ là ngôn ngữ của tụi man di nước ngoài mà thôi, nhìn chút là biết ngay mà” Tiết Xán nói rất đương nhiên.
Nhìn chút là biết ngay? Vì sao tôi nhìn nhiều năm như vậy mà tiếng Anh vẫn tệ? “Còn mấy việc trong công ty thì sao? Anh cũng biết hả?” Tôi hỏi tiếp.
“Mấy ngày nay tôi đang học đấy?” Tôi nhớ rồi, mấy ngày nay Tiết Xán đúng thật là ở nhà đọc sách.
Nhưng mài Mới mấy ngày thôi! Tôi đột nhiên có cảm giác, người so với quỷ, tức chết người (1).
Tiết Xán ngồi xuống ghế sofa bên cạnh tôi và nói một cách thong thả: “An Tố, em đặt nhiều câu hỏi thật đấy. Em đã quên mối quan hệ của chúng ta bây giờ là gì sao?” Tôi sững sờ, lúc này tôi mới nhớ thân phận hiện tại của mình là một thực tập sinh bé nhỏ, còn Tiết Xán là người lãnh đạo trực tiếp của tôi.
Tôi lập tức nghiêm người và nói: “Xin hỏi sếp có gì cần sai bảo không ạ?” Đối với sự thức thời của tôi, Tiết Xán mỉm cười hài lòng.
“Hiện tại Tiết Phong cũng là trợ lí của tôi, những việc phức tạp cứ để cậu ấy lo, em làm việc đơn giản là được” Tiết Xán không hề che giấu sự coi thường với IQ của tôi, nhưng đáng buồn hơn là tôi không có quyền bác bỏ.
“Vâng” Tôi đứng dậy và định ra ngoài.
“Em đi đâu vậy?” Nhưng ngay khi tôi nhấc chân lên, Tiết Xán đã bất mãn nói.
“Đi ra ngoài làm việc chứ đi đâu?” Khi đi lên lâu, tôi nhớ có hai cái bàn bên ngoài văn phòng của Tiết Xán, chắc một cái là của tôi, một cái là của Tiết Phong.
“Ai nói em làm việc bên ngoài?” Tiết Xán chỉ vào chiếc bàn nhỏ bên cạnh bàn làm việc của hắn: “Bàn làm việc của em ở đây” (1) Người so với quỷ, tức chết người: Câu gốc là “người so với người, tức chết người”, ý bảo con người không nên so đo với nhau, ai cũng có ưu điểm riêng của mình, như ông già so với người chết thì so gì?