“Nha đầu,” Ông ta nhanh chóng đi đến bên cạnh tôi, biểu lộ rất khẩn trương, “Cô không sao chứ?”
Tôi bị cái dáng vẻ lo lắng này của ông ta làm cho có chút khó hiểu, nhưng theo phản xạ, liền đối với ông ta tới gần rụt lại một bước, thấp giọng nói: “Không sao, tôi không có việc gì.”
“Không có việc gì thì tốt..”Hạ Hàng thấp giọng nói, lúc đó là đang nói với tôi nhưng nghe giống như đang lẩm bẩm, “Tôi nhớ là cô sợ tối...”
Tôi lập tức sửng sốt.
Nhớ là tôi sợ bóng tối?
Kỳ thực Hạ Hàng và tôi chỉ là vô tình mà gặp nhau, như thế nào lại biết là tôi sợ hay không sợ tối?
Mặc dù Hạ Hàng từ đầu đến cuối đều chưa làm gì gây thương tổn cho tôi, nhưng trong lòng tôi không khỏi vẫn cảm thấy sợ hãi.
Nhưng tôi biết hiện tại bị giữ chân ở chỗ này, tốt hơn vẫn là không nên gây xung đột, liền mau chóng bình tĩnh lại, mở miệng: “Đại thúc, nơi này ánh đèn bị sao vậy?”
“Công tắc nguồn điện bị đứt.” Hạ Hàng biểu lộ nhức đầu, “Thỉnh thoảng cũng có thể bị như vậy, nhưng không ngờ lần này thật xui xẻo, công tắc có vấn đề ngay trong thời gian Quỷ Nguyệt.”
“Có gì khó khăn sao?”
“Đúng vậy, bởi vì cái này công tắc nguồn điện ở tại nóc nhà bên kia, muốn sửa chữa ta phải ra ngoài.”
Tôi nhíu mày, “Không có cách nào khác sao?”
Hiện tại ra ngoài là thực không có khả năng, nên chỉ có nói là chúng tôi quá đen đủi đi.
“Còn có một cách khác, nhưng không biết nha đầu cô có thể làm được không.” Hạ Hàng mở miệng, “Có một cái thông đạo nhỏ có thể đến chỗ công tắc nguồn điện ở nóc nhà bên kia, nhưng vì cửa vào quá nhỏ nên ta không vào được, nhưng cô hẳn là có thể.”
Nghe chừng cũng không quá khó khăn, tôi lập tức đáp ứng, “Được, vậy để tôi thử xem.”
Tôi để Tiết Chỉ chờ trong phòng, theo Hạ Hàng tới phòng khách, xuất ra một cái thang, tôi cầm trong tay đèn pin rồi nhanh chóng trèo lên.
Cái cửa kia hoàn toàn chính xác rất nhỏ, tôi cũng là khá khó khăn mới chui vào được, trông nó giống như căn phòng nhỏ trên nóc nhà.
Căn phòng này hiển nhiên lâu không có người ở, đều là tro bụi, tôi đi vào liền bị ho sặc sụa.
Tôi nhanh chóng mở đèn pin, chiếu bốn phía.
“Nha đầu,” Phía dưới là Hạ Hàng gọi tôi, “Cô đã tìm được công tắc nguồn điện chưa?”
“Để tôi tìm.” Tôi lập tức đem đèn pin chiếu xung quanh, nhưng vừa chiếu, còn chưa thấy công tắc điện tôi lại bị cảnh tượng bên trong căn phòng nóc nhà này làm cho sửng sốt.
Tôi những tưởng rằng căn phòng này hẳn là một phòng kho chứa đồ, nhưng không nghĩ đến lại có giường, giống như đã từng có người ở, chỉ là người kia dường như đã rời đi rất lâu, nên nơi này liền hoang phế.
Tôi cũng không suy nghĩ nhiều, liền nhanh chóng tìm công tắc điện.
Cái phòng này căn bản không lớn, bên cạnh còn có một cái cửa sổ nhỏ, có thể nhìn thấy ánh sáng từ bên ngoài chiếu vào
Tôi rất lâu không nhìn qua cảnh tượng bên ngoài, không khỏi hiếu kì, liền đi qua.
Qua cửa sổ, tôi nhìn thấy bên ngoài có rất nhiều cương thi đi lại, đích thật là không có cách nào rời đi.
Trong lòng tôi thở dài một cái, vừa mới chuẩn bị rời đi thì đột nhiên có đồ vật khiến tôi chú ý.
Tôi có chút nhíu mày, tới gần hơn bên cạnh cửa sổ, phát hiện trên cửa sổ có mấy vết tích kỳ lạ.
Cái vết tích kia giống như có người dùng móng tay cào lên.
Tôi đưa tay sờ sờ, đích thật là vết tích từ bên trong mà ra, vết tích kỳ quái này, không phải tùy ý, tôi không khỏi khẩn trương chiếu đèn pin kỹ vào, nhìn một chút.
Giống như...là chữ?
Nhưng tôi nhìn thật lâu, cũng không nhận ra đó là chữ gì.
Nhưng tôi luôn cảm thấy, nơi này sẽ không tự nhiên có vết móng tay lại theo ký tự kỳ lạ như vậy, tôi cẩn thận nhìn kỹ lại vết tích kia một chút, nhíu mày suy nghĩ.
Rất nhanh, tôi liền kịp nhận ra, đây là cái gì.
Cái này chính xác là chữ, nhưng không phải theo chiều đúng, mà là trái lại. Nghĩa là, cái chữ này từ bên trong được viết ra mục đích để cho người bên ngoài nhìn được có thể hiểu được nó có nghĩa là gì.
Tôi nhìn kỹ lại lần nữa, cuối cùng cũng nhận ra.
Chữ đó chính là “Cứu mạng”.
Tôi run một cái. Vì cái gì ở trong phòng này, lại có người cầu cứu?
Tôi là đang nghi hoặc, lại đột nhiên nghe thấy tiếng của Hạ Hàng bên dưới, “Nha đầu, ngươi rốt cuộc tìm thấy công tắc điện chưa?”
Tôi bị dọa đến thanh tỉnh lại, lập tức nói: “Tôi không thấy, nó ở chỗ nào vậy?”
“Ngay tại bên cạnh cửa sổ.”
Tôi quay đầu lại liền nhìn thấy chính xác công tắc nguồn điện, tôi lập tức mở ra, nhìn một chút, quả nhiên là bị nhảy cầu dao.
Tôi mở lại cầu dao, liền thấy phía dưới ánh đèn sáng lên, nhẹ nhàng thở ra.
Vừa mới chuẩn bị rời đi, ngay tại lúc đó đột nhiên có thứ gì rơi xuống.
Tôi sững sờ, ngồi xổm xuống, mới phát hiện là một quyển sách nhỏ, giống như một quyển sổ, kia đặt tại trên công tắc điện, lúc tôi đóng lại công tắc bị chấn động mà rơi xuống.
Trên sách có một lớp bụi.
Tôi nhìn qua gian phòng, mặc dù có một cái giường, ngoài ra những đồ vật khác dường như đã được dọn dẹp sạch sẽ, nhưng chỉ có quyển sổ này vẫn còn lưu lại, phải chăng nó được cất giấu kỹ càng nên không bị phát hiện ra?
Tôi phủi lớp bụi trên quyển sổ và mở nó ra.
Trong sổ cơ bản viết một chút danh sách mua sắm, hoặc là một số bản ghi nhớ bên ngoài, nhưng nhìn bút ký, có thể thấy đây là nét bút của một nữ nhi.
Tôi một mực lật qua lại, đến trang đầu tiên của sổ, nhìn thấy một chữ mà sắc mặt trở nên trắng bệch.
“Hạ Ly”
Chủ nhân của quyển sổ này, vậy mà là Hạ Ly?
Chính là mấy năm trước, người đã đi vào Phượng Hoàng Sơn này, sau đó mất tích?
Đồ đạc của cô ấy sao lại ở chỗ này? Chẳng lẽ người ở trong phòng này trước đó chính là Hạ Ly?
Cô ấy trong thời gian mất tích là ở lại đây sao?
Vậy hiện giờ cô ấy ở đâu?
Trong lòng tôi cảm thấy có chút hoảng hốt, nhưng còn chưa kịp phản ứng, lại đột nhiên nghe thấy dưới lòng bàn chân, oanh một tiếng!