Hạ Quân Thần nhìn lại mình đang mặc váy ngủ, nàng chỉ mở cửa dẫn người phụ nữ kia tới bể bơi, không cho cô ta vào bên trong nhà.
"Mời chị ngồi." Cạnh bể bơi được đặt một bàn tròn nhỏ và vài chiếc ghế nằm, Hạ Quân Thần ngồi xuống, thuận miệng mời người đầy soái khí đang đứng trước mặt này.
"Cô là ai?" Người này có vẻ chỉ dùng lỗ mũi để nhìn người khác, kêu ngạo không ai bằng nổi, đôi mắt nhìn chằm chằm Hạ Quân Thần. Hai tay khoanh trước ngực, ngồi xuống đối diện nàng.
Thái độ này là sao? Trong lòng Hạ Quân Thần cực kì khinh bỉ người phụ nữ kêu ngạo này, trên mặt nàng lộ ra nụ cười ngọt ngào. "Em sao? Em mới từ trên giường của Khiêm Khiêm đến đây, chị nói xem em là ai?" Hạ Quân Thần dùng ánh mắt thật câu dẫn nhìn cô ta, giọng nói tràn đầy ái muội.
"Cái gì? Lăng Khiêm Hi để cô ngủ trên giường của cô ấy? Cô sống ở đây sao?" Vẻ mặt cô ta thật kinh ngạc.
"Có gì không được?" Hạ Quân Thần liếc mắt nhìn, "Khiêm Khiêm tối qua rất ôn nhu với em, chị ấy hiện tại rất mệt mỏi, nên vẫn còn đang ngủ." Đúng thật là rất ôn nhu, khi thoa thuốc cho nàng càng đặt biệt ôn nhu. Nhìn cô ta đen mặt, trong lòng Hạ Quân Thần như đang phát nhạc. Hắc hắc, ai biểu cô ta dám hung hăn với mình, biết sao chưa? Cảm thấy ánh mắt cô ta nhìn chằm chằm vào cổ mình, Hạ Quân Thần sửng sốt một chút, lập tức lấy bình tĩnh phản ứng lại, dấu bầm đỏ trên cổ vẫn còn nhìn thấy biểu tình kia liền hiểu cô ta nghĩ gì. Nàng le lưỡi cố ý cầm váy ngủ kéo kéo, vẻ mặt thẹn thùng.
"Gọi Lăng Khiêm Hi ra đây, tôi muốn nói chuyện với cô ấy!" Cô ta đùng đùng nổi giận.
Hạ Quân Thần thoáng suy nghĩ, Lăng Khiêm Hi vô cùng xinh đẹp, lại có tiền, người này có vẻ rất muốn tiếp cận được chị ấy, nhìn vẻ lẳиɠ ɭơ của cô ta so với Đát Kỷ còn lợi hại hơn.
"Chị không thể nói nhỏ chút sao? Phụ nữ mà lại như vậy, hừ hừ!" Hạ Quân Thần dùng ánh mắt đánh giá người trước mặt, nàng làm ra vẻ không hài lòng., "Muốn quyến rũ một người khác, phải ôn nhu, hiểu được không? Rất ngạc nhiên vì sao chị lại không thể ở bên cạnh Khiêm Khiêm. Chủ yếu vì chị không đủ ôn nhu. Chị vừa đến liền làm ầm ĩ lên, Khiêm Khiêm mới không thềm để ý chị."
"Tôi phải thế nào cô ấy mới chịu thích tôi?"
Cô ta có vẻ đã bị dáng vẻ nghiêm trang giảng giải của mình lừa dối, Hạ Quân Thần đứng lên, xoay lưng trộm cười một chút, sau đó lập tức quay lại bộ dáng nghiêm túc, "Là phụ nữ chắc hẳn rất thông minh, biết đối phương không thích mình chắc chắn không được níu kéo. Cũng không có một khóc, hai làm loạn, ba thắt cổ." Hạ Quân Thần mỉm cười, khom lung mặt đối mặt nhìn chằm chằm người kia, sau đó làm mặt quỷ. "Này! Chỉ còn cách là nhẹ nhàng buông tay thôi."
"Cô nói nghe thật dễ dàng, tôi không giống những cô gái khác, tuy rằng cũng thích tiền. Thế nhưng tôi thật lòng thích Khiêm Khiêm hơn." Người kia trợn mắt nhìn Hạ Quân Thần, lớn tiếng khẳng định. Sáng sớm đã tới đây la hét hại nàng bị đạp xuống giường, cô ta còn không biết xấu hổ đứng đây nói mình vừa thích tiền, vừa thích người, còn gì gọi là tự trọng?
"Lăng Khiêm Hi hiện tại là của em! Em đã nắm chặt chị ấy trong tay rồi." Hạ Quân Thần xòe bàn tay, sau đó làm hành động nắm thật chặt lại. "Chị nên nhìn lại, cả giường trong nhà chị ấy chị cũng không thể nằm, còn dám nói tới chuyện tình cảm? Tùy tiện vào chung phòng bên ngoài một chút thì tính được chuyện sao? Mỗi buổi tối chị ấy đều ôm em ngủ, chị ấy cũng rất sợ mất đi em. Xã hội hiện nay người đi tìm tình nhân rất nhiều. Chị có là gì? Đừng cho rằng bản thân mình rất quan trọng."
"Tôi vẫn rất thích cô ấy." Cô ta bật dậy, hướng Hạ Quân Thần quát.
"Vậy phải hỏi người ta có thích chị hay không." Hạ Quân Thần cảm thấy mình sắp phát điên rồi, người này có định kết thúc vấn đề này hay không đây? Nàng xoay người đi vào trong, "Nếu chị còn định ở lại đây tôi sẽ gọi bảo vệ."
Chị gái này thật sự phẫn nộ rồi, hung hăng trừng mắt nhìn bóng dáng Hạ Quân Thần, bỏ đi ra cửa.
"A! Sao chị lại đứng đây? Chị hù chết em." Hạ Quân Thần vẫn còn chìm trong tức giận, không chú ý Lăng Khiêm Hi đang đứng phía sau cửa, lập tức đụng phải.
"Còn không phải vì chị sợ em không thể giải quyết hòa bình được nên tự mình đi ra ngoài đuổi người sao?" Lăng Khiêm Hi biểu tình đương nhiên, hai tay khoanh trước ngực, dựa lưng lên cửa, liếc nhìn Hạ Quân Thần, "Không nghĩ tới em nói dối người khác thật tốt nha, nói những lời đó lại không đỏ mặt. Bất quá em còn biết chính mình buổi tối ôm chị ngủ. Tốt, có giác ngộ."
Hạ Quân Thần vừa nghe Lăng Khiêm Hi nói xong, mặt lập tức ửng đỏ, "Em không có ôm chị ngủ, chị đừng nói lung tung."
"Thật? Không có?" Lăng Khiêm Hi lấy tay đem mái tóc phất lên, nhìn Hạ Quân Thần quyến rũ cười, ánh mắt đầy sủng nịnh, "Em còn biết đến cả tình nhân nữa sao?" Cô vẫn nghĩ rằng suy nghĩ Hạ Quân Thần thật đơn thuần. Hạ Quân Thần giật mình, ánh mắt đang nhìn Lăng Khiêm Hi nhanh chóng nhìn qua nơi khác, tầm mắt bắt đầu đảo quanh bốn phía.
"Ngày hôm qua em xem TV nên biết được, hiện tại em chỉ nói lại thôi." Trong đầu chợt có suy nghĩ lướt qua, Hạ Quân Thần cắn cắn môi, chần chờ hỏi, "Chị có thích người kia không?"
"Thích? Haha..." Nụ cười Lăng Khiêm Hi có chút bí hiểm, trong mắt mơ hồ lộ ra vài phần cô đơn, "Tình yêu là không bao giờ được phép xảy ra". Hạ Quân Thần thấy Lăng Khiêm Hi như vậy, nàng sửng sốt một chút. Lăng Khiêm Hi bình thường có chút lạnh lùng, nhưng đối với bạn bè lại vô cùng tốt, vì cái gì khi nhắc đến chuyện tình cảm lại trở nên vô cùng tịch mịch, lạnh lẽo như vậy? Giống như xung quanh bao phủ một lớp băng thật dày, không ai có thể vào, ánh sáng mặt trời cũng không thể chiếu tới.
Hạ Quân Thần chưa từng trải qua chuyện tình cảm, nàng là người rất đơn giản, tâm tình thế nào đều viết hết lên mặt. Tuy rằng tuổi thơ nàng vô cùng bi thảm, nhưng nàng chưa từng ôm oán hận. Hầu hết mọi người trong tình huống đó tâm lý sẽ trở nên bất thường, nhưng cũng có một số người sẽ đem những bất hạnh, đau khổ trở thành bài học từng trải trong cuộc sống, kinh nghiệm giá trị để rèn luyện, mà Hạ Quân Thần chính là người như vậy. Tuy nàng còn nhỏ tuối nhưng lại có thể nhìn thấu tâm tư người khác, so với những bạn cùng tuổi lại lớn hơn nhiều. Ngày nàng vừa đến Lăng gia, nàng có vẻ thẹn thùng, nhút nhát bởi vì nàng sợ người lạ, đồng thời cũng bị bề ngoài xinh đẹp của Lăng Khiêm Hi làm chấn động.
Một câu nói đơn giản của Lăng Khiêm Hi, cô đem tình cảm vứt bỏ triệt để, trong thế giới của cô không thể nhắc đến chuyện tình cảm này. Hạ Quân Thần nghĩ đến, trong lòng có một tia chua xót, mặt nàng lộ ra một chút thất vọng. Nàng bị suy nghĩ của bản thân làm hoảng sợ, vì sao Lăng Khiêm Hi không tin tình yêu nàng lại phải thất vọng? Bỗng thấy cả người đều không được tự nhiên. Ngẩng đầu nhìn vào mắt Lăng Khiêm Hi, giờ phút này cô có vẻ như từ trong suy nghĩ đi ra, hơi hơi mím môi, trên mặt vẫn là vẻ tươi đẹp, ôn nhu như trước.
"Không, không kịp rồi!" Hạ Quân Thần đột nhiên nhớ tới chuyện gì đó, vội vàng chạy lên lầu, trở về phòng.
"Em chậm một chút, sao lại gấp như vậy?" Lăng Khiêm Hi hướng về phía hành lang kêu, Hạ Quân Thần đứa nhỏ này, có chuyện gì phải vội vàng.
"Đã đến giờ em đi phỏng vấn xin việc rồi." Giọng nói Hạ Quân Thần từ trên lầu truyền xuống. Phỏng vấn xin việc? Lăng Khiêm Hi nhớ tới Hạ Quân Thần từng nói sẽ kiếm tiền trả tiền thuê nhà, nàng làm thật sao? Lăng Khiêm Hi nhìn đồng hồ treo tường, vừa rồi có chuyện lộn xộn, bây giờ đã 9 giờ, cũng vừa đúng lúc nên đến công ty. Buổi chiều còn có một cuộc họp, gần đây vừa sản xuất ra sản phẩm mới, rất nhiều văn kiện đang chờ cô phê duyệt, còn phải đi kiểm tra qua các nhà máy.
Qua 50 phút, Lăng Khiêm Hi ăn mặc chỉnh tề đi xuống lầu, nhìn thấy Hạ Quân Thần đang đứng tại phòng bếp. Cô rất ít xuống bếp, thỉnh thoảng chỉ vì cái bụng của cô đành phải hi sinh một chút. Hạ Quân Thần đem hai dĩa trứng chiên và hai ly sữa đặt lên bàn, nhắc Lăng Khiêm Hi ăn bữa sáng rồi đi đến công ty. Da mặt Lăng Khiêm Hi có vẻ mỏng, ngũ quan thanh tú, làn da tựa như quả trứng gà vừa bóc quả.
"Em xuống nhà bếp xem, tủ lạnh không còn đồ ăn nên chỉ có thể chiên trứng." Hạ Quân Thần cười ngại ngùng.
Lăng Khiêm Hi uống một ngụm sữa sau đó liền cầm đũa, Hạ Quân Thần chiên trứng rất tốt, lòng đỏ vàng óng ánh, mềm mịn không tổn hại, hình dạng rất đẹp, ăn rất ngon.
Ăn xong bữa sáng, Lăng Khiêm Hi nói muốn đưa Hạ Quân Thần đi tới nơi phỏng vấn, thế nhưng bị nàng từ chối, lý do là ai lại ngồi trên siêu xe đắt tiền như vậy đi xin việc, ai dám nhận nàng vào a? Lăng Khiêm Hi nghe xong cảm thấy có đạo lý, cũng không miễn cưỡng nàng, đành đưa Hạ Quân Thần ra bến xe buýt.