• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thư ký mang tài liệu đề xuất dự án kinh doanh đặt lên bàn làm việc của Lăng Khiêm Hi, cô đang cúi đầu xem văn kiện.

Tiếng chuông di động đột ngột vang lên, đánh vỡ không gian im lặng, trên màn hình hiện tên, là điện thoại của mẹ cô, thư kí còn ở một bên chờ ký tên, Lăng Khiêm Hi vung bút, ký tên xong mới bấm nghe.

"Lâu vậy mới bắt máy, xém chút nữa mẹ tắt rồi." Chương Hiểu Kì oán giận nói, "Tối nay về nhà ăn cơm."

"Vâng." Cô biết ngay là chuyện này, có phải mẹ quá yêu cô hay không? Hận không thể mỗi ngày gọi cô tới nhìn một chút mới vui vẻ.

"Dẫn theo Tiểu Quân. Con biết không, Chương Hướng Minh rất thích nàng, mua cả nhẫn, nhất định phải dẫn nàng về nhà a!"

Lăng Khiêm Hi không cần nhìn cũng biết biểu tình dương dương tự đắc hiện tại của Chương phu nhân như thế nào, anh họ ếch mọt sách kia của cô có người trong lòng, đáng tiếc, lại là Hạ Quân Thần, nàng tuyệt đối không đồng ý! Chậc chậc, còn mua nhẫn, ai đồng ý kết hôn với hắn mà mua!

"Tay nàng bị thương, không tiện ra ngoài."

"Không tiện cũng phải đến, cậu mợ của con đều đến để nhìn xem con dâu tương lai của bọn họ!" Con dâu tương lai? Vài chữ này nghe muốn bao nhiêu chói tai thì có bấy nhiêu chói tai.

"Khiêm Khiêm không muốn đưa nàng qua thì có ba đây đi đón!" Lăng Thiệu Hoằng ở một bên rống to chấn động đến mức màng tai Lăng Khiêm Hi phát đau. Cô cầm điện thoại đưa ra xa lỗ tai, "Con dẫn nàng về, ba không cần đi đón." Bị hai ba mẹ của cô lăn qua lăn lại thân mình Hạ Quân Thần hẳn chịu không nổi.

Hạ Quân Thần ngồi trong xe Lăng Khiêm Hi, khuôn mặt nhỏ nhắn biểu tình đầy căng thẳng, cau mày, mím môi.

"Con dâu xấu xí đi gặp ba mẹ chồng nên khẩn trương?"

"Mới không có! Cái gì ba mẹ chồng, không được chọc em." Nàng căng thẳng muốn chết. Hạ Quân Thần chép chép cái miệng nhỏ nhắn, đây là bất đắc dĩ.

Lăng Khiêm Hi nhìn phía trước không có xe, nghiêng người qua, tới gần Hạ Quân Thần, nhẹ nhàng hôn môi nàng, sau đó ngay ngắn trở về chỗ ngồi, khóe miệng cong lên nụ cười nhẹ, "Chị nói ba mẹ chị."

"Chị rất biết khi dễ em, hừ!" Hạ Quân Thần nhào lên phản công, cắn lung tung lên môi Lăng Khiêm Hi. Bugatti không người lái, ở trên đường chạy loạn. Hạ Quân Thần dứt ra, hài lòng ngồi trở về. Giọng hừ vừa rồi Lăng Khiêm Hi chưa từng nghe qua, cô thầm nghĩ thật giống sơn ca trên đỉnh núi.

Thái độ của cô bé này cũng thay đổi thật nhanh, một giây trước còn căng thẳng, hiện tại lại rất vui vẻ, còn tấn công người khác.

=====

Sau khi Hạ Quân Thần vào cửa, ba mẹ Chương Hướng Minh bắt đầu nhìn chằm chằm nàng, thỉnh thoảng Chương mẹ còn nói nhỏ bên tai Chương ba, mà Chương Hướng Minh yên lặng ngồi bên cạnh bọn họ ngây ngô cười. Tình huống này là sao?! Mình y như con thú trong rạp xiếc tùy ý cho người khác ngắm nghía, lại không cần mua vé! Vẫn cố kéo lên khóe miệng cười trừ.

"Họ hàng nhà chị thật kì lạ a..." Hạ Quân Thần kéo kéo góc áo Lăng Khiêm Hi, hạ giọng nói, trên mặt vẫn mỉm cười như cũ, âm thanh nói chuyện không lớn, chủ yến là dùng ánh mắt trò chuyện.

"Cậu mợ, con với Tiểu Quân có vài chuyện cần nói nên về phòng trước, đợi một lát đồ ăn lên cậu mợ cứ tự nhiên." Lăng Khiêm Hi hướng người trong nhà gật đầu, kéo Hạ Quân Thần về phòng. Không khí bên ngoài quá áp lực.

"Wao! Chị lúc bé đây sao? Rất dễ thương!" Trên tủ đặt mấy tấm ảnh chụp của Lăng Khiêm Hi hồi nhỏ, mặc quần áo hồng, thắt hai bím. Bất quá có vẻ như không chịu chụp ảnh, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại như khỉ. Lăng Khiêm Hi nhìn đến choáng váng, không phải cô lấy tất cả ảnh nhét vào trong ngăn kéo rồi sao? Tại sao lại bị bày ra đây?

"Không cho xem, không cho xem! Đồ riêng tư!" Lăng Khiêm Hi xòe tay che trước tấm hình.

Hạ Quân Thần bĩu môi, tay trái làm hình bát tự* đưa tới cẳm sau đó ra vẻ trầm tư, vài giây sau đột nhiên nói, "Khiêm Khiêm, chị phẫu thuật thẩm mĩ ở đâu?"

*Hình số 8 trong tiếng Hoa (Đưa ra ngón cái và ngón trỏ hình chữ L, các ngón còn lại nắm lại.)

"Cút, em không nghe nói con gái tới 18 sẽ thay đổi sao?" Lăng Khiêm Hi phóng cho Hạ Quân Thần một ánh mắt vô cùng khinh bỉ.

"Ồ." Hạ Quân Thần nói xong liền định mở cửa đi ra ngoài.

"Dừng lại, em đi đâu?"

"Chị bảo em cút, thì em liền cút qua chỗ Chương Hướng Minh, nhà người ta cũng chuẩn bị tặng nhẫn cho em, không nhận thì thật uổng phí nha." Gương mặt Hạ Quân Thần vẫn là vẻ ngây thơ vô tội như cũ, Lăng Khiêm Hi bắt đầu cảm thấy mặt xấu của cô bé này trỗi dậy, bắt lấy điểm yếu của cô để khi dễ cô, còn có đạo lý không? Mình có lòng tốt mới cho nàng quần áo, làm gối ôm miễn phí còn có tình yêu ấm áp. Bất quá cô không dễ bị khi dễ, nếu chiêu đó dùng với Lăng Thánh Tuấn hoặc Lưu Tư Viễn thì có thể hữu hiệu, nhưng là cô, hừ! Không có hiệu quả!

"Nga... Hẳn là người nào đó rất nôn nóng muốn gả tới Chương gia? Vậy thì tối nay nhớ ở bên cạnh anh Tiểu Minh thân yêu bồi dưỡng tình cảm." Lăng Khiêm Hi nói xong còn chớp chớp mắt trêu chọc Hạ Quân Thần.

Hạ Quân Thần sửng sốt, bĩu môi, không tìm được bậc thang đi xuống, đành phải ôm cánh tay Lăng Khiêm Hi đung đưa xin tha thứ, "Vừa rồi em nói đùa, em không hề có hứng thú với Chương Hướng Minh." Xong còn làm mặt ai oán nói, "Đừng không cho em vào phòng."

"Ồ? Vậy có hứng thú với ai?"

"Khiêm Khiêm, Tiểu Quân, ra ăn cơm." Lăng Thiệu Hoằng không gõ cửa, một mạch đi vào, nhìn thấy động tác thân mật của hai người, ngạc nhiên một chút, sao có gì đó lạ lạ? Đứa nhỏ Khiêm Khiêm này không phải không thích quá gần gũi với người khác sao?

"Tiểu Quân, em ăn nhiều một chút. Em ốm quá" Chương Hướng Minh gắp cà vào bát Hạ Quân Thần. Lăng Khiêm Hi cảm thấy buồn cười, lạy, nói người ta ốm mà còn gắp rau cho người ta ăn?

"Em ấy không thích ăn cà." Lăng Khiêm Hi gắp vài món Hạ Quân Thần thích ăn vào bát nàng, sau đó hướng Chương Hướng Minh mỉm cười, kia rõ ràng là khiêu khích, tiếu lý tàng đao*. Đáng tiếc cái đầu ngỗng ngốc kia của Chương Hướng Minh vẫn chưa hiểu.

*Nụ cười giấu dao

"Hạ tiểu thư, nghe nói nhà cháu còn có ba, dì nghĩ hôm nào đi qua đó thưa chuyện." Chương mẹ mở miệng nói.

Đi tới chỗ lão ba kia của nàng kết thông gia? Đừng đùa?

"Mợ, chuyện này cứ để Hướng Minh và Tiểu Quân bàn bạc đi, với cả hiện tại chỉ mới gặp mặt hai lần, có vài việc không thể nóng vội, đôi bên hiểu nhau thêm một chút sẽ tốt hơn. Mọi người thấy sao?"

Một lời bàn ra này của Lăng Khiêm Hi cũng không sai, Chương gia rất khó, Chương mẹ cũng không quá thích Hạ Quân Thần, chính vì con trai bảo bối ép nên mới đồng ý. "Ừ, cũng đúng, chuyện kia từ từ xem xét lại đi."

"Mẹ.." Chương Hướng Mính sốt ruột, bị Chương mẹ trừng mắt hung hăng nhìn, rụt rụt cổ cũng không dám nói gì nữa.

Sau khi cơm nước xong Lăng Khiêm Hi kêu Chương Hướng Minh và Tiểu Quân, ba người lên sân thượng. Có điều muốn nói nhưng nói trước mặt người lớn thì khó nói. Sân thượng đặt mấy cái ghế dựa và một cái bàn, còn chưng một bình hoa, mùa hè lên đây ngắm trăng hóng gió không tệ.

Chương Hướng Minh lấy khăn tay ra, cẩn thận lau một cái ghế, hướng Hạ Quân Thần ngây ngô cười, "Em ngồi đây đi." Hạ Quân Thần nhìn Lăng Khiêm Hi, lắc đầu nói, "Không cần, anh ngồi đi."

Lăng Khiêm Hi ở một bên lặng lẽ nhìn tình huống trước mắt, "Rõ ràng Tiểu Quân đã có bạn trai."

"Em họ, em nói giỡn chọc anh sao?" Chương Hướng Minh khẩn trương đẩy gọng kính, tay đặt dưới bàn nắm góc áo sơmi.

"Sự thật." Lăng Khiêm Hi nhíu mày, ba mẹ em không hiểu tình hình liền giới thiệu nàng cho anh, tính tình bọn họ anh cũng hiểu, làm việc hấp tấp, không nhìn thấu đáo mọi chuyện."

"Anh không tin! Anh muốn cưới Tiểu Quân!" Chương Hướng Minh giống như con nít bị lấy mất đồ chơi hô to. Lăng Khiêm Hi ở trong lòng cực lực cảm thán, tại sao con trai trong nhà này ai cũng vô tích sự như vậy. Một thì kiếm người yêu chơi đùa, này ngược lại, tốt hơn chút, cuồng kết hôn!"

"Tự anh suy nghĩ kĩ đi, hôn nhân đại sự đâu phải trò đùa, phải thích đối phương, cam tâm tình nguyện, đối với hai bên gia đình nên tìm hiểu rõ ràng. Bây giờ anh đang quá nôn nóng, Tiểu Quân không thể cưới anh, vậy đi, chuyện này dừng ở đây, tùy anh chịu trách nhiệm nói rõ ràng với ba mẹ em." Dựa vào ánh mắt mợ nhìn Hạ Quân Thần, Lăng Khiêm Hi biết chỗ đó không cần nói nhiều. Vấn đề chính là ba mẹ cô, xem Chương Hướng Minh như con mình, chuyện gì cũng lo, tự mình cho là tốt liền áp đặt lên con cháu bên dưới.

"Trời không còn sớm, em đưa Tiểu Quân về nhà. Gió ở đây rất lớn, anh cẩn thận một chút." Ánh mắt Lăng Khiêm Hi quét về phía Hạ Quân Thần, Hạ Quân Thần hướng cô cười, sau đó quay đầu mang theo ý tứ xin lỗi Hướng Minh nói, "Tụi em đi trước."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK