"Em đang đứng đợi trước cửa thang máy a, chị yên tâm làm việc của mình đi, em sẽ không để bản thân chết đói đâu, yên tâm. Chắc chắn là buổi trưa em sẽ có tiệc, chỉ cần chị đừng có lo làm việc tới quên ăn quên ngủ là được..." Trong nháy mắt, ba một tiếng, điện thoại liền rơi xuống mặt sàn.
Đột nhiên có một gã đàn ông cao to xuất hiện, như thể đi đến ẩu đả, dám đẩy Hạ Quân Thần vào thang máy đang mở cửa. Bởi vì dùng sức quá mạnh mà Hạ Quân Thần cả người đập vào bức tường bên trong thang máy. Trên lưng ẩn ẩn đau nhói, lúc vội vàng đứng lên thì phát hiện cánh cửa đã đóng lại. Trong thang máy là một mảng tối đen, cả đèn và bảng hiện thị tầng lầu đều bị tắt.
Mà trên cửa thang máy, có một dòng chữ bắt mắt đoan đoan chính chính nằm trên bảng thông báo: Đang bảo trì, tạm dừng sử dụng.
Trong góc khuất, một bóng đen u ám phóng ra, đôi mắt thê lương chăm chú nhìn vào điện thoại đang nằm trên mặt sàn. Khóe môi câu lên một nụ cười đầy âm lãnh, Lương Lữ nhặt điện thoại đang nằm dưới mặt sàn lên đặt sát bên tai: "Tiểu Quân? Em sao vậy? Nói đi? Xảy ra chuyện gì?" Từ trong điện thoại, giọng nói của Lăng Khiêm Hi lộ rõ sự bất an. Ánh mắt âm trầm đó chợt lóe sáng, cuộc gọi kết thúc.
Hạ Quân Thần lục tìm điện thoại trên vách thang máy, ấn lên dãy số cứu hộ. Chết tiệt, điện thoại không hoạt động!
"Lăng tổng, đây bản kế hoạch mở rộng của bộ phận marketing." Thư kí gõ gõ cửa, ôm một sấp văn kiện đến.
"Ừ." Lăng Khiêm Hi gật đầu, cũng không nói thêm lời dư thừa, trong lòng từng đợt bất an đang kéo đến. Dứt khoát đem bút kí lên, đứng dậy bước nhanh ra ngoài.
Thư kí ngẩn người, đỡ gọng kính nhìn theo bóng lưng mất hút ở cửa. Chuyện gì lại có thể làm cho Lăng Khiêm Hi luôn luôn bình tĩnh lạnh lùng nóng vội?
Xe nhanh chóng rời bãi đỗ chạy về hướng tập đoàn quốc tế Hách Bá. Lăng Khiêm Hi bỏ một tay, lần nữa gọi vào dãy số của Hạ Quân Thần, ngữ âm lạnh ngắt nhắc nhở đầu bên kia đã tắt máy. Trong lòng không khỏi bồn chồn, tràng cảnh này quá quen thuộc. Đêm đó vào hai năm trước, cũng không trả lời như thế, mà sau đó chính là một thời gian dài dằng dặc bậc vô âm tín.
"Hạ Quân Thần, rốt cuộc em đang làm cái quỷ gì vậy?" Vừa mới bảo cô là yên tâm, đảo mắt đã không thấy tăm hơi bóng người. Nhất định là đã xảy ra chuyện!
Nhìn thấy trước mắt một đoàn xe lớn kẹt cứng, Lăng Khiêm Hi cảm thấy thật sự bất lực. Cái gì vậy chứ? Trong lúc này lại kẹt xe! Phía sau xe còn một lượng xe đang chạy đến không thể nào lùi lại được.
Lăng Khiêm Hi lo lắng vỗ mạnh lên vô lăng, mắng một câu "Hạ Quân Thần em là đồ đại đầu heo ngu ngốc."
Chiếu theo loại tốc độ rùa bò này thì hết thời gian cả buổi trưa cũng không thể chạy được đến Hách Bá.
Bảng xếp hạng thị trường trong nước của tập đoàn Hách Bá chiếm vị trí rất cao trong bảng, CEO tân nhiệm Triệu Lương Huân lại còn vô cùng nổi tiếng. Gia đình là danh gia vọng tộc, bên ngoài thì áo mũ chỉnh tề, nhưng cuộc sống riêng tư lại thối nát đến cùng cục, là đối tượng mà bọn cẩu tử thích bám theo nhất. Cả năm tin tức nóng sốt không ngừng, tính ra tỉ suất có thể so ngang với diễn viên điện ảnh nổi tiếng hay minh tinh màn ảnh nhỏ, là một nhân vật thật sự có rất nhiều đề tài.
Hạ Quân Thần một mình đến đây, còn yêu cầu phía bên kia không được đem tin tức hợp đồng vừa mới ký công bố cho truyền thông bên ngoài biết, tất cả đều không phải vì đề phòng những chuyện thế này xảy ra sao? Không muốn bản thân cả ngày bị phóng viên đuổi theo truy vấn hỏi về mấy vấn đề tình cảm, nhưng vô tình bản thân lại bị sập hố của chính mình đào ra.
Lăng Khiêm Hi đưa mắt nhìn lên đồng hồ mang phong cách cổ đại bị bỏ sang một bên, lần trò chuyện cuối cùng với Hạ Quân Thần đã hơn - ba mươi phút. Nhìn thấy chiếc xe phân khối lớn đang dừng ở bên cạnh khe hở, Lăng Khiêm Hi hạ cửa sổ xe, đưa đầu ra ngoài, nhìn ngưòi nọ vẫy vẫy tay "Huynh đệ, giúp một chút được không?"
"Không gì là không được cả tiểu thư xinh đẹp, xin hỏi muốn giúp chuyện gì?" Chàng trai kia cởi mũ ra, tự cho là soái khí mà hất hất tóc mái.
"Trước tiên cậu có thể đi xuống được không?" Hóa ra là một tên sắc lang a! Lăng Khiêm Hi bất đắc dĩ nở nụ cười.
"Có thể có thể, cống hiến sức lực vì mỹ nữ là quang vinh của tôi..." Người nọ còn chưa có nói xong thì đã bị lôi khỏi xe. Lăng Khiêm Hi đội mũ, lên ga xe, trực tiếp chạy đi.
"Oh woa! Mỹ nữ hảo khí chất a! Cưỡi xe máy cũng có thể soái như vậy!" Chàng trai sờ sờ cằm, sau đó mới kịp phản ứng la to "Này! Cô lấy xe tôi chạy đi đâu vậy?"
Là ai a! Đang chạy một chiếc Bugatti đi, nửa đường lại cướp đoạt một tiểu moto của hắn? Thực sự là thói đời mà!
Âm thanh cánh quạt vù vù vang vọng trên không, trực thăng tùy ý đáp xuống mặt cỏ xanh mướt. Cửa cabin mở ra, Triệu Lương Huân dắt theo một cô gái kiều diễm, chậm rãi bước xuống trực thăng.
"Huân thiếu gia, vị tiểu thư này..." Quản gia không ngừng mở miệng, muốn giải thích cho sự thất trách cho bản thân. Từ trước đến nay cậu chủ không thích những kẻ không mời mà đến.
"Lăng tiểu thư? Không biết là cô lại đại giá quang lâm, thật sự không thể tiếp đón từ xa, chúng ta trước tiên vào trong rồi nói đi." Triệu Lương Huân gở kính râm xuống, nở một nụ cười đầy mị hoặc "La quản gia, căn dặn phòng bếp chuẩn bị nhiều món ngon, tôi muốn mở tiệc thiết đãi Lăng tiểu thư."
"Huân thiếu gia..." Cô gái kia lôi kéo cánh tay Triệu Lương Huân, nhẹ nhàng lay động làm nũng.
"Chẳng lẽ em không hiểu quy tắc của tôi sao?" Sắc mặt Triệu Lương Huân trầm xuống, cô gái kia biết điều liền nép sang một bên không lên tiếng.
"Lăng tiểu thư, mời."
Lăng Khiêm Hi nhợt nhạt cười, nói "Không cần, hôm nay tôi tới là muốn hỏi Triệu tổng một vấn đề, ngày hôm nay anh có gặp mặt Hạ Quân Thần không?"
"Hạ Quân Thần, chính là nhà thiết kế nổi tiếng ở Pháp đó sao? Lớn lên cũng không tệ. Nghe nói là hai người có quan hệ gì đó nha, haha!" Triệu Lương Huân cười đến bí hiểm "Nhưng mà, tôi không thích nhân viên không tuân thủ thời giờ."
"Không thuân thủ thời giờ?" Lo lắng trong lòng Lăng Khiêm Hi lại tăng thêm một tầng "Ý anh là Hạ Quân Thần không đến gặp anh sao?" Đột nhiên trong đầu cô hiện lên câu nói kia [em đang đứng đợi trước cửa thang máy]. Hình như từ lúc đó Hạ Quân Thần đã cắt đứt liên lạc với cô. Thang máy!
Hạ Quân Thần cả người đều cuộn lại nép vào trong một góc, đầu đau nhức đến lợi hại! Nàng cảm thấy cả người như thiếu dưỡng khí, hô hấp càng ngày càng khó khăn. Nhiệt độ mùa hè bên ngoài cũng lên đến gần bốn mươi độ, bị nhốt trong một phòng thang máy kín mít đã hơn một giờ. Mồ hôi lạnh ướt đẫm hết cả người nàng. Nàng cau mày, lấy tay xoa xoa trán, trong không gian mơ mơ màng màng, nàng chỉ thấy trời đất như xoay chuyển.
Ánh sáng chói mắt như cọng rơm cứu mạng đưa Hạ Quân Thần từ trong bóng tối quay về. Theo sau tiếng cửa thang máy được mở ra là một giọng nói truyền vào tai nàng.
"Tiểu Quân, không sao rồi, không sao rồi..."
Một giây trước khi ngất, nàng ngã vào cái ôm đầy quen thuộc, ngửi thấy hương thơm ôn nhu. Một bóng người sáng bừng, dáng dấp tươi cười khiến người khác thật ấm áp thật an tâm.
Sau khi Hạ Quân Thần được an toàn ôm ra ngoài, phóng viên truyền thông ở khắp các mặt báo tuần san chen lấn nhau kéo đến, lách tách lách tách đồng nhất đưa máy ảnh về phía Lăng Khiêm Hi.
"Tiểu thư Lăng Khiêm Hi, nghe nói hôm nay là ngày tiểu thư Hạ Quân Thần ký hợp đồng với tập đoàn Hách Bá, tại sạo lại bị kẹt trong thang máy?"
"Có thể giải thích một chút về cặp nhẫn tình nhân trên tay hai người là gì không?"
"Có người yêu sách nói rằng quan hệ giữa hai người không phải là mối quan hệ chị em họ đơn thuần, cô có thể làm sáng tỏ về nó một chút được không?"
"Làm phiền cho qua." Vệ sĩ ở phía trước mở đường.
Trên mặt Lăng Khiêm Hi không cảm xúc ở phía sau vệ sĩ đi thẳng ra cửa lớn, đối với vấn đề này cô không còn tâm trí để ứng phó. Cô chỉ chú ý đến một chi tiết, cạnh cửa thanh máy đã để bảng thông báo đang bảo trì, không lý nào Hạ Quân Thần không nhìn thấy. Mà một màn phóng viên đông như biển người ở trước mắt này càng chứng minh suy đoán của cô là đúng. Có người muốn hại cô và Tiểu Quân!
"Dương Kiệt, điều tra cho tôi thông tin những phóng viên chiều nay vừa xuất hiện ở Hách Bá, càng nhanh càng tốt." Cô không cho phép một ai tồn tại âm mưu muốn gây hại Hạ Quân Thần, nhất quyết không cho phép!
"Khiêm Khiêm, xảy ra chuyện gì?" Thanh âm loáng thoáng bay vào tai Hạ Quân Thần, nàng khẽ mở mắt, nhìn thấy đầu tiên chính là nét mặt lo lắng của Lăng Khiêm Hi.
"Đỡ hơn chút nào không?" Lăng Khiêm Hi lấy khăn mặt ngâm vào chậu nước, vắt khăn sau đó lau mặt cho Hạ Quân Thần "Nói mới một nửa thì không còn nghe thấy gì, em làm chị sợ gần chết."
Hạ Quân Thần mím chặt môi, ôm Lăng Khiêm Hi, đem cằm đặt lên vai của cô "Xin lỗi..."
"Đồ ngốc." Lăng Khiêm Hi xoa xoa đầu nàng, trong lòng cuối cùng cũng có thể bình ổn một chút "Bất luận xảy ra chuyển gì cũng phải sợ, nhớ kỹ chị luôn bên cạnh em."
"Ừm." Hạ Quân Thần gật đầu, suy nghĩ một chút nói "Có một gã đàn ông đẩy em vào thang máy, nhưng mà chắc chắn em không biết hắn ta."
"Được rồi, chị biết. Chuyện này chị đã cho người điều tra, tin là rất nhanh sẽ có manh mối. Em dó, bây giờ quan trọng nhất là phải chăm sóc cho tốt sức khỏe của mình." Lăng Khiêm Hi nhẹ nhàng câu.... khóe miệng, nhưng lo lắng trên mặt không hề tiêu giảm. Nha đầu ngốc này bị ngạt trong thanh máy đên nỗi bị cảm nắng, thật là không để cho cô bớt lo.
" Chị tiểu Quân, bệnh của chị sao rồi?" Cửa bị mở ra, Quả Quả đưa cái đầu nhỏ của mình vào dò xét. Cô bé đi đén mép giường, năm tay Hạ Quân Thần "Làm em lo lắng muốn chết."
Hạ Quân Thần cười ha ha một trận, cưng chiều nói "Tiểu nử tử đã làm cho tiểu nhân gia phí công phí sức lo lắng rồi, thành kính xin lỗi ngài sâu sắc."
"Tiểu Quân, ngoan, lần sau không được nhốt mình vào thang máy nữa, cái đó chơi không vui. Em nghĩ chị phải sửa đổi thói quen ham chơi không tốt này nha!" Quả Quả làm một bộ dáng bão kinh phong sương bò đến ngồi lên đùu Hạ Quân Thần "Từ nhỏ đến lớn em còn không dám chơi mấy cái trò nguy hiểm này."
"Được được được a, chị đều nghe theo lời Quả Quả được chưa?"
Trên trán Hạ Quân Thần đầy hắc tuyến. Từ nhỏ đến lớn? Cô bé này bao nhiêu tuổi? Tiểu quỷ này cho mình là người lớn thật sao? Hơn nữa, là tự nàng muốn nhốt mình vào thang máy?
"Tiểu Quân, chuyện của chúng ta, ở bên ngoài đã đồn đại ồn ào, tìm lúc thích hợp nhờ chú Thiệu Thành cùng nhau ra mặt làm sáng tỏ đi. Dù sao chú ấy cũng được coi là nhân vật lớn có uy tín, lời nói sẽ có trọng lượng." Lăng Khiêm Hi nói.
Đây cũng là hạ sách bất đắc dĩ phải làm, năng lực truyền thông không thể xem thường được. Cái gọi là miệng người người cũng xói chảy được vàng, trắng đen cũng có đảo ngược, huống hồ gì chuyện này không phải đã quá rõ ràng? Cho dù hiện tại không đến mức tứ phía bủa vây không địch nỗi, nhưng cẩu tử thì đã mai phục khắp nơi. Chỉ là với mối quan hệ chị em họ này của hai người, ở trước mặt người khác có hôn hay có bất kỳ cử chỉ thâm mật nào cũng xem như là chuyện bình thường. Cho nên trước những tin tức này, mọi thứ như rơi vào màng bảo vệ đầy sương mù hư ảo.
"Cũng chỉ có thể như vậy, nhưng mà, có làm ảnh hưởng đến công ty của chị không?" Hạ Quân Thần hỏi.
Công ty của Lăng Khiêm Hi là doang nghiệp rất lơn, chuyện này nếu gây ra ảnh hưởng đến công việc của cô, trong lòng nàng sẽ rất hổ thẹn.
"Ảnh hưởng cái gì? Là vì chị muốn ở bên em, cho nên đối tác và đơn đặt hàng sẽ biến mất sao? Có thể sao? Dù sao tự ai cũng biết rõ, Lăng thị không dễ dàng sụp đỗ như thế." Lăng Khiêm Hi tươi cười trấn an "Đồ ngốc, trái lại chị còn lo lắng cho sự nghiệp củ em, em chỉ mới vừa bắt đầu."
"Là vì em yêu chị, cho nên người khác sẽ phủ nhận thiết kế của em sao? Cũng không có khả năng a!" Hạ Quân Thần nắm tay Lăng Khiêm Hi "Em đã không còn là em của trước kia, chị cũng sẽ không phải mệt mỏi như trước. Còn chuyện gì nữa không?" Hạ Quân Thần vỗ vỗ lên vai gầy của mình "Đây, vai này cho chị mượn, chúng ta cùng nương tựa vào nhau."
"Em đó! Từ lúc nào miệng mồm lại ngọt như thế?" Lăng Khiêm Hi cười đối trán với Hạ Quân Thần, hai người nhìn nhau cười.
"Hai ngươi, chuyện này? Hai người đang nói chuyện yêu đương sao?" Quả Quả chớp chớp đôi mắt to tròn ngây thơ, không biết thức thời phá đi bầu không khí ngọt ngào.
"Người lớn nói chuyện, con nít không được hỏi." Hai người đồng thanh đồng thủ nói. Bên ngoài bát quái còn chưa giải quyết xong, vậy mà trong nhà còn chứa thêm một cái tiểu bát quái... Các nàng phải dốc hết sức mình đem đứa nhỏ tà đạo này hướng đường chính đạo mà đi.
"Không hỏi thì không hỏi thôi, em đi lấy ván giặc đồ của Tiểu Quân đến góc quỳ đây." Quả Quả trộm cười hề hề.
Hạ Quân Thần nghiêm mặt chọc chọc vào tiểu lúm đồng tiền của Quả Quả "Con bé đáng ghét, không được nghe lén người khác nói chuyện!" Quả nhiên tên tiểu sắc quỷ này nghe trộm rồi còn học theo mật ngữ khuê phòng của người ta.
"Thần Ý, tôi nhất định sẽ vì em báo thù cho!" Trước bia mộ, giọng nói âm lãnh của Lương Lữ vang lên. Ánh mắt vẫn khư khư nhìn lên di ảnh của Thần Ý. Sau khi hai người các cô có một đêm vui sướng thì lúc sau Thần Ý lại xảy ra tai nạn giao thông, vì không cứu kịp mà ly khai nhân thế. Cô tin chắc rằng vụ tai nạn lần đó, căn bản không phải là chuyện xảy ra ngoài ý muốn!
"Quân Quân, cô yên tâm, Lăng Khiêm Hi nhất định sẽ là của cô." Lương Lữ ngồi xổm xuống, nhìn Giang Ức Quân với ánh mắt ngây dại, trong ánh mắt cô tràn đầy sự thương hại nhưng mô hồ mang theo sát khí.
Năm đó, Giang Ức Quân bị người trục xuất đến Canada, ngày nghĩ đêm mơ đều chỉ có Lăng Khiêm Hi. Trà không nhớ cơm không nghĩ, cả ngày phải rửa mặt bằng nước mắt, trên người cũng không còn sự vui vẻ, cuối cùng tinh thần bắt đầu xuống dốc, lúc nào cũng không tỉnh táo. Lương Lữ hung hăng mở miệng nói: "Lăng Khiêm Hi, Hạ Quân Thần, ngày yên nghĩ của hai người đã đến."
Là một tay Lăng Khiêm Hi lấy đi tính mạng của người cô yêu nhất, còn khiến cho người tỷ muội tốt nhất của cô bị bệnh tâm thần. Nợ này, cô nhất định đòi lại từ trên người hai người họ!
Hai năm, sau lần thảm họa lần đó, cô ta mai danh ẩn tích. Bây giờ, lần thứ hai Lương Lữ này xuất hiện, gần như nhấc lên một hồi tinh phong huyết vũ.
Mà ác chủ bài lớn nhất của cô ta, đó là đứa nhỏ mà cô ta nhận nuôi từ lâu ở cô nhi viện, Quả Quả. Lương Lữ cười lạnh "Kẻ ngu ngốc người thiện lương, bất luận có thay đổi thế nào, vẫn không thể từ bỏ được được hành vi thiện ý một cách ngây thơ."
- -----------------------------------
Truyện bắt đầu kịch tính rồi đây, mọi người cùng tôi đợi edit gửi chương nhé:v