Lăng Khiêm Hi trợn tròn mắt, biểu tình đắc thắng của tiểu gia hỏa này, thú vị thật! Dáng vẻ này, hảo kiêu ngạo a!
"Ay, tiểu lão hổ tức giận rồi, người ta rất sợ đó..." Trên mặt Lăng Khiêm Hi tràn đầy ý cười, tay trái lót đầu, dùng thái độ hoàn toàn trông chờ nhìn nàng.
"Nhưng mà, bảo bối này, em cũng quá nóng vội đấy, chưa gì mà đã vào thẳng chủ đề?"
Ngón tay Lăng Khiêm Hi như có như không qua lại trên ngực Hạ Quân Thần. Dạo đầu cũng không có, em ấy đúng là khéo thật, muốn nói cho người ta biết em ấy không kinh nghiệm sao?
"Chị ngậm miệng lại cho em." Phiền chết được, bị đánh trúng chỗ đau rồi!
Hạ Quân Thần như đã kiên cường hạ quyết tâm, đột nhiên lướt qua, đôi môi mềm mại nóng bỏng chạm vào cánh môi đỏ mọng. Đầu lưỡi không ngừng trong miệng Lăng Khiêm Hi mãnh liệt nghênh đón.
Thì cũng chỉ là hôn lưỡi, cũng chỉ là dạo đầu thôi mà, mình sẽ làm được!
"Cái kia...Chị tự cởi bỏ hết trở ngại trên người chị cho em!" Hạ Quân Thần thở hổn hển, bởi vì khẩn trương, một tay ở sau lưng nắm chặt thành đấm. Mình mới không để cho Lăng Khiêm Hi xem thường, nói đúng hơn là... ít nhất... có thể tăng thêm một chút khí thể đi.
"Hay là, em giúp chị đi, có được không?" Mắt Lăng Khiêm Hi híp lại đầy mê muội nhìn nàng, hai tay câu trên cổ Hạ Quân Thần, làm cho nàng có thể gần kề thân thể mình, thanh âm kiều diễm liêu nhân vang bên tai nàng "Khế ước đó, chị tình nguyện thực hiện cả đời. Còn bây giờ, thỉnh cầu ăn sạch chị đi..."
!!! Cả người Hạ Quân Thần run lên như bị điện giật, yêu tinh đúng là thật tai họa mà, chỉ đơn thuần dùng miệng lưỡi trơn tru để nói thì đã làm cho xương cốt như mềm yếu bị hòa tan. Được rồi, hiện tại chị ấy đã rớt đài, mình chỉ cần cố gắng chút nữa. Hạ Quân Thần nhanh chóng cởi bỏ váy ngủ trên người, nàng xê dịch cơ thể để Lăng Khiêm Hi ngồi dậy, hai tay kéo váy của cô bỏ đi, tiện đà ôm lấy cô, tay ở phía sau cởi bỏ ràng buộc trước ngực.
Hạ Quân Thần để cô lần nữa nằm xuống giường, điều chỉnh lại tư thế, bàn tay cẩn thận, vuốt ve trên da thịt trơn nhẵn, lả lướt của Lăng Khiêm Hi, trong lòng nổi lên một trận rung động. Lăng Khiêm Hi nhấc mắt nhìn, khát vọng và lo lắng bên trong ánh mắt thiêu đốt Hạ Quân Thầm làm gò má nàng ửng đỏ, tay nàng đi đến quả đồi mềm mại như bông của Lăng Khiêm Hi, ngón tay vụng về xoa gảy làm điểm hồng nở rộ.
Tiếp xúc thân cận như vậy, Lăng Khiêm Hi có thể cảm giác được hô hấp ngừng trệ và ngón tay đang run rẩy của người kia. Nhìn dáng vẻ ngượng ngùng, nhút nhát của em ấy đáng yêu thật.
Hạ Quân Thần hơi nghiêng đầu, liếc nhìn Lăng Khiêm Hi. Nàng không rõ, đây là phản ứng gì của Lăng Khiên Hi a? Rốt cuộc là có hay không có cảm giác?"
Lăng Khiêm Hi không khỏi buồn cười, gõ lên đầu Hạ Quân Thần, bên môi tràn ra tiếu ý "Hạ Quân Thần em tuyệt thật đấy! Bây giờ là thế nào? Đang gãi ngứa cho chị sao?" Tay cô đặt lên quả nắm tay Hạ Quân Thần giấu ở sau lưng "Làm gì có ai giống như em, em đây là... che giấu một tay đang khẩn trương sao?"
Em đúng thật là cọp giấy nha!
Bị cô cười nhạo như thế, Hạ Quân Thần bối rối không biết làm sao, đành mạnh miệng nói "Nha đầu chết tiệt, không được cười!" Theo đó liền cúi người, một ngụm cắn lấy điểm hồng trước ngực Lăng Khiêm Hi, cố sức liếʍ ʍúŧ, thỉnh thoảng còn nghịch ngợm dùng răng nghiền ngẫm.
"Đau đau, đừng dùng răng..." Lăng Khiêm Hi hít lấy một hơi, cảm giác này, như ngứa ngáy tận đáy lòng. Hạ Quân Thần không kiên dè, tiếp tục động tác, nàng muốn chính là Lăng Khiêm Hi vô lực chống đỡ, để xem chị ấy có còn dám khinh người nữa hay không?
"Chị cầu xin em, em sẽ không để chị phải khó chịu." Hạ Quân Thần hàm hàm hồ hồ nói.
Lăng Khiêm Hi im lặng nhếch môi, cảm nhận đụng chạm. Cầu xin em? Đừng có mơ, cô mới không thèm! Trong trường hợp này mà nhận thua, sau này sẽ khó có ngày được lật.
"Lăng Khiêm Hi..." Hạ Quân Thần đột nhiên thắng xe lại, hai tròng mắt đầy nước, vô cùng kiều mị nhìn người dưới thân. Lăng Khiêm Hi ngẩn người, ba từ này, từ miệng em ấy nói ra, sao lại dịu dàng êm tai như vậy.
"Thế nào...?"
Lời còn chưa dứt, ngón tay Hạ Quân Thần đã chạm lên môi cô, nhìn cô nhẹ lắc đầu "Hmm, không cho lên tiếng." Nàng dừng lại sau đó ngón tay bắt đầu di chuyển, ở trên mặt Lăng Khiêm Hi vòng qua quẩn lại, đôi mắt khép hờ, mê ly câu người, mị hoặc nói "Đừng ở đây giả bộ với em, em không tin, thời gian chị và Giang Ức Quân ở bên nhau, chị chưa từng bị áp như thế này?"
Lăng Khiêm Hi nghe thấy mà buồn cười, nhéo nhéo mặt Hạ Quân Thần, sủng nịch nói "Tiểu dưa ngốc, em ăn phải dấm chua gì của năm xưa hả?"
"Đừng đánh trống lảng, có trực tiếp trả lời hay không?"
"Ừm..." Lăng Khiêm Hi mơ mơ hồ hồ, em ấy nhắc đến Giang Ức Quân làm gì?
"Em là người của chị, tại sao chị lại không tin tưởng em?"
"Tiểu Quân..." Lăng Khiêm Hi cả kinh, lá chắn cuối cùng của cô không biết từ khi nào đã bị Hạ Quân Thần đánh sập. Ngón tay Hạ Quân Thần dùng chút sức lực, trượt vào cơ thể cô, có ý muốn trả thù từ bên trong.
Lăng Khiêm Hi trợn tròn hai mắt, đột ngột bị tác động như vậy khiến cô có chút không thích ứng Dù sao thì cũng đã lâu rồi chưa bị làm như thế, may là vì Hạ Quân Thần nửa đời không biết khiêu khích, nhờ cảm giác mới lạ lúc này mà có chút ướŧ áŧ nên cũng không quá khó khắn để chấp nhận.
"Không phải chị rất mong muốn em tha thứ cho chị sao? Bây giờ hãy cầu xin em, em sẽ tha thứ cho chị." Đôi mắt trong trẻo của Hạ Quân Thần giờ phút này trở nên vô cùng mị hoặc, tựa như nam châm tản ra lực hấp dẫn trí mạng, vừa vặn đánh vào ánh nhìn của Lăng Khiêm Hi, khiến cho cô vô pháp dứt ra.
"Không muốn..." Ngây dại qua đi, Lăng Khiêm Hi khôi phục lại lý trí, cô mới không cần! Cơ thể cô dần dần thích ứng với sự xâm nhập của từ ngón tay của người kia. Chỉ là... Hạ Quân Thần tiến vào cơ thể cô, hiện thực này thế nhưng lại khiến cho não bộ và cơ thể cô bị một loại kɦoáı ƈảʍ khó hiểu xâm chiếm.
"Có muốn hay không đều không phải cho chị quyết định."
"Không phải chị chẳng lẽ là em?" Lăng Khiêm Hi cắn cắn môi dưới, quay đầu sang chỗ khác. Vì sao Hạ Quân Thần nhìn mình như đang rình mồi vậy?
Hạ Quân Thần mỉm cười, đầu ngón tay ở khoảng không chật hẹp tiến quân thần tốc "Chị nói đúng, là do em. Hiện tại em không hề thương lượng với chị, mà là mệnh lệnh."
"Đừng... Ah... Tiểu Quân... Đừng..." Tiểu quỷ này làm cái gì vậy, kíƈɦ ŧɦíƈɦ cường liệt khiến Lăng Khiêm Hi như sấp ngất đi rồi lại thóai mái không gì sánh được, cả người như bồi hồi, mê đắm giữa thiên đường và địa ngục.
Khóe môi Hạ Quân Thần câu ra nụ cười yếu ớt, thanh âm ngâm nga của Lăng Khiêm Hi —— thật dễ nghe! Nhưng, thế này vẫn chưa đủ, hôm nay nàng phải nghe Lăng Khiêm Hi cầu xin tha thứ dưới tay của mình.
Nàng lấy tay khơi cằm Lăng Khiêm Hi, bên môi cô hạ xuống một nụ hôn ngọt ngào, nói: "Hóa ra nhìn ngưòi yêu điên cuồng dưới thân mình lại thú vị như vậy... Nếu chị không cầu xin em, em sẽ như vậy mà không dứt, dù sao trôi qua thế này cũng rất vui."
Tay nàng đang trong cơ thể Lăng Khiên Hi một sâu một cạn mà tùy ý làm bậy, vừa mới ra khỏi động khẩu lại đột nhiên đi vào. Nghịch ngợm quan sát phản ứng người dưới thân.
"Hạ Quân Thần em... A... Đừng, chị xin em... xin em... Tha, tha cho chị..." Toàn thân Lăng Khiêm Hi đều bị du͙ƈ vọиɠ bao vây, hô hấp nóng rực đến thiêu người...
"Allen, sớm a!" Đang mặc váy ngủ, Lăng Khiêm Hi một thân thắt lưng rụng rời, dùng tay xoa xoa chỗ lưng đau nhức. Tối qua đúng thật là cô bị tiểu quỷ kia hành hạ đến thảm lại, còn thiếu chút nữa đem gân cốt cô tháo rời.
"Mỹ nữ đã không còn sớm nữa." Allen bắt chéo chân ngồi trên sô pha lật báo xem, giờ này cũng đã ba giờ chiều. Anh ta nghiêng tờ báo xuống, hai mắt nhạy cảm liếc nhìn Lăng Khiêm Hi "Đêm dài dai dẵng, thanh âm của cô thực sự quá mê người mà cũng quá dằn vặt người đấy."
"Không hiểu là anh đang nói gì." Khóe môi Lăng Khiêm Hi nhếch lên, nhìn anh ta với thần thái vô cùng bình tĩnh tự tin.
"Thật không?" Allen vuốt vuốt nơi xương quai xanh của mình, xấu xa cười nói.
Lăng Khiêm Hi dùng ánh mắt kỳ quái nhìn cử chỉ của Allen, trong lòng nghi hoặc. Tên này là người được ngoại giới đồn đại rất kỳ diệu, đầu xỏ hắc đạo hô phong hoán vũ hả? Mắt nhìn của mọi người sao lại kỳ quái như vậy? Cô sờ sờ lên mặt mình, chắc là không có dính gì chứ, hay là anh ta bị vẻ đẹp của mình làm cho kinh sợ? Không nên đâu nha!
"A ———— "
Qua vài giây sau, Allen ném đi tờ báo, chau mày, xoa xoa hai lỗ tai sắp bị làm điếc.
"Catherine đâu?" Tiểu quỷ chết tiệt, để cô bắt được cô mà không hung hăng một trận thì sẽ không làm người nữa! Dám để lại nhiều dấu tích trên người cô như vậy, con bé này phải được giáo huấn một trận!
"Em ấy đi làm rồi, nhưng có lẽ em ấy muốn bán đi tác phẩm được nhận thưởng của mình. Theo vào ý muốn của bản thân, em ấy muốn mở một buổi đấu giá, sau đó đem toàn bộ tiền thu được quyên góp cho quỹ từ thiện." Allen nhìn vào đồng hồ trên cổ tay mình "Buổi đấu giá dự kiến sẽ được tiến hành một tiếng sau."
"Một trăm sáu mươi vạn, còn có vị nào ra giá cao hơn không?" Người điều khiển đấu giá cầm búa, giọng nói mười phần đầy đặng vang vọng trong hội trường.
"Một trăm tám mươi vạn!" Một nam nhân mặc tây trang phẳng phiu, mắt đeo cặp kính, hào hoa phong nhã giơ tay ra giá. Giọng Pháp khàn khàn vang vọng trong sảnh rộng rất êm tai.
"Xin nhắc lại lần thứ hai, phiên đấu giá này chính là tác phẩm dự thi vừa đoạt giải của tiểu thư Catherine. Giá khởi điểm là một trăm năm mươi vạn, con số hiện tại là một trăm tám mươi vạn, còn có ai ra giá cao hơn không?"
"Hai trăm vạn."
"Được, hai trăm vạn, hai trăm..."
"Ba trăm vạn." Nam nhân kia ra giá lần hai.
Được, hay lắm, tăng giá mạnh như vậy!
"Tôi ra giá bốn trăm vạn!"
Lăng Khiêm Hi một thân váy bạch sắc, tùy ý phối hợp với đai lưng đồng màu, hoa tai bắt mắt qua lại đong đưa, trên gương mặt xinh đẹp ấy toát ra sự linh động. Cô tháo xuống cặp kính râm, nhã nhặn bước vào hội trường. Mọi người đều quay đầu nhìn theo, đánh giá vị khách đường đột không mời mà đến này.
"Bốn trăm năm mươi vạn." Nam nhân kia chau chuốt bộ tây trang, một thân ngồi thẳng tấp.
"Năm trăm vạn." Lăng Khiêm Hi lên tiếng ra giá.
"Năm trăm vạn! Còn có giá cao hơn năm trăm vạn hay không?" Người điều khiển đấu giá không khỏi líu lưỡi, người người phía dưới đều nghị luận. Tuy là tác phẩm của một nhà thiết kế mới, những mỗi một món trang sức bất luận là nhân tài hay thợ khéo thì vẫn có sự chêch lêch nhất định, thế nhưng với cái giá này, hình như nó không sai biệt cho lắm.
"Vị tiểu thư này, hôm nay cho dù thế nào tôi cũng phải lấy được chiếc vòng cổ tears of ice. Tiểu thư Catherine trong lòng tôi là một vị nữ thần, tôi ngưỡng mộ cô ấy đã lâu. Cho nên tôi ra giá sáu trăm vạn."
Lời thổ lộ này là có ý gì? Quỷ mới có hứng thú muốn biết tình nhân trong mộng của ngươi là ai, ngươi cũng suy nghĩ nhiều quá rồi! Hạ Quân Thần là của tôi. Lăng Khiêm Hi nhìn qua nam nhân bên kia, vuốt vuốt cằm, thâm thúy nhíu chặt chân mày, hàm chứa lãnh ý "Tám trăm vạn."
Chiếc vòng cổ này, thanh lệ thoát tục nhưng không mất đi sự cao quý lãnh diễm, chỉ Hạ Quân Thần có mới xứng đáng sở hữu nó.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: cuộc phản công này đủ nước,,,, không cần tiểu bài bài... Không muốn không muốn... Cầu tát hoa,, ngao ô
-------------------------------------
Dạo này bận quá nên lên trước một chương nhé mọi người.
Ngủ ngon a!