"Thần Thần, bà xin lỗi cháu và mẹ cháu. Bà có tội." Bà lão không nhịn được đôi mắt lại rơm rớm, lập tức lấy khăn tay lau nước mắt mước mũi.
"Bà ngoại, thật sự mọi chuyện là thế nào?" Nếu Hạ Khang Dụ không phải là ba ruột của nàng, vậy ai là ba ruột nàng?
"Aizz... Để bà từ từ kể cháu nghe." Bà lão thở dài chậm rãi nói, "Năm mẹ cháu còn nhỏ, không hiểu chuyện, yêu một cậu trai trẻ từ thành phố tới đây bàn chuyện làm ăn, cũng do bà sai, bà không dạy bảo con gái là nữ nhân phải biết tự trọng, không lâu sau liền có cháu, nhưng cậu trai trẻ kia lại bị ba bắt về thành thị. Mẹ cháu mỗi ngày mỗi đêm chờ đợi, cậu trẻ này đi rồi chẳng còn chút tin tức nào, bụng mẹ cháu ngày càng to lên, một nữ nhân chưa lập gia đình lại có con, điều này sao có thể? Mẹ cháu bị ông ngoại cháu đánh mắng rất nhiều, năm đó ông ngoại cháu trong thôn cũng là một người có danh tiếng, lão ta tức đến mặt xanh mét, từ mặt con gái. Bất quá vì có máu mủ với cháu nên không dám xuống tay quá nặng, lỡ như mất cả hai mạng người thì làm sao?" Sắc mặt bà lão nghiêm trọng, nhìn vào mắt Hạ Quân Thần, tiếp tục nói, "Lão liền nghĩ cách gả mẹ cháu đi, chính là gả cho Hạ Khang Dụ, năm đó Hạ Khang Dụ hợp tác làm ăn với ông ngoại cháu, thoạt nhìn thật hiền lành, ai ngờ... Aizz..."
Cuối cùng Hạ Quân Thần cũng hiểu vì sao Hạ Khang Dụ luôn mắng mẹ nàng là hồ ly tinh, nhưng mẹ chỉ theo đuổi tình yêu của mình, cũng không sai!
"Vậy sau này mẹ cháu vẫn không đợi được ba sao?"
Bà lão gật gật đầu, thống khổ nhắm mắt lại, "Gần tới đám cưới, mẹ cháu vẫn nhớ đến cậu trai kia, đáng tiếc, cậu ấy không xuất hiện lần nào nữa. Sau khi gả đi rồi ông ngoại cháu cũng không thèm nói thêm lời nào với mẹ cháu, khi mẹ cháu trở về lão gom hết đồ này nọ quăng ra khỏi nhà, mấy lần bà lén đi gặp mẹ cháu, lão phát hiện tức đến đỏ mặt tía tai, mắng chửi những lời khó nghe. Những năm sau, bà vẫn luôn mong nhớ con gái, tới một ngày bà nghe được tin dữ, bà chạy đi ngồi trước mộ cả đêm. Cả đời của mẹ cháu thật khổ, đợi chờ một người đàn ông đến cuối cùng vẫn không có kết quả. Tính tình ông ngoại cháu rất cứng nhắc, trước khi qua đời cũng không chịu tha thứ cho con gái. Aizz..."
Hạ Quân Thần cúi đầu trầm mặt hồi lâu, mở miệng hỏi, "Bà biết tên người đàn ông kia không?"
"Bà không biết cậu ấy tên gì, mẹ cháu từng nhắc tới cậu ấy với bà, chỉ nghe được mọi người gọi Tiểu Lăng."
Tiểu Lăng? Lăng Khiêm Hi vẫn im lặng nãy giờ trong lòng bỗng nhiên chấn động, trên mặt hiện lên vẻ khó chịu, bất quá sự thay đổi rất nhỏ này không bị hai người đang chìm trong đau buồn bên cạnh phát hiện.
"Vâng." Hiện giờ trong lòng Hạ Quân Thần rất rối loạn, nàng không suy nghĩ thêm được gì.
"Bà ngoại, cháu cho bà chút tiền này, để bà mua thêm vài đồ dùng cần thiết trong nhà." Từ trong bóp Lăng Khiêm Hi lấy ra một ít tiền mặt nhét vào tay bà lão, "Bà đừng tự trách bản thân, Tiểu Quân không giận bà đâu."
=====
"Tiểu Quân a, con không định đưa ba vào tù chứ?" Hạ Khang Dụ ngồi ở ghế sau, tay chân bị trói chặt, nhìn A Ken ngồi ở bên cạnh. Gã bây giờ đang hối hận ghê gớm, không nên vì tham thêm chút tiền, tốt rồi, sắp vào tù rồi!
"Khiêm Khiêm, nên khoang dung độ lượng, chỉ cần ông ta hứa sẽ thay đổi, chị hãy bỏ qua cho ông ấy đi." Trên ghế phó lái, Hạ Quân Thần thay gã ta cầu xin.
"Quả dưa ngốc, đối với người em biết chắc chắn họ sẽ không sửa đổi em không cần cho họ cơ hội, họ chỉ biết giẫm đạp lên cơ hội." Hạ Khang Dụ chính là người như vậy. Thế nhưng thông qua chuyện này, cô thật sự phát hiện được phẩm chất đáng quý của Hạ Quân Thần, trước kia Lăng Khiêm Hi chỉ cho rằng nàng vui vẻ vì giúp đỡ được người khác, thẳng cho đến hôm nay cô mới hiểu được, thì ra lòng khoang dung của Hạ Quân Thần lớn đến vậy, thử hỏi trong thế giới này được mấy người có thể đối xử tử tế với kẻ đã thương tổn mình như thế, chẳng những không bỏ đá xuống giếng, ngược lại thay người đó cầu tình?
"Tôi sẽ thay đổi, nhất định sẽ thay đổi, sau này nhất định sẽ đối đãi với Tiểu Quân như con gái ruột, tuyệt đối không ngược đãi con bé."
"Ông còn biết ông ngược đãi em ấy. Bất quá em ấy không cần trở thành con gái ruột của ông, ông không có tư cách. Nếu ông còn làm việc đó đối với bất cứ người nào khác, cẩn thận một chút." Ngữ khí Lăng Khiêm Hi rất thản nhiên, lại toát lên sự tàn nhẫn, "A Ken, đá ông ta xuống xe."
Xe đột ngột dừng lại, Hạ Khang Dụ bị ném giữa núi, dây thừng trên người gã cũng không được cởi ra. Gã cứ nằm như vậy ở nơi đó đợi người qua đường đi đến cứu, xem như trừng phạt gã một chút. Nếu không nhờ Hạ Quân Thần cầu xin, Lăng Khiêm Hi sẽ không để yên như vậy. Đối với người đã từng thương tổn Hạ Quân Thần, Setlla hại nàng lãnh một dao đã nằm viện liệt nửa người, huống chi là loại người như Hạ Khang Dụ? Cả người mẹ kế kia, hậu quả sẽ thế nào? Tất nhiên là không cần nói nhiều. Chỉ là Lăng Khiêm Hi không muốn làm cái gì trước mặt Hạ Quân Thần, thế giới của nàng rất đơn giản, vài tổn thương kia đã đủ ảnh hưởng nàng quá nhiều, cô không hi vọng lại xảy ra bất cứ chuyện gì tô thêm vết đen vào thế giới của nàng. Nàng nên được lớn lên dưới sự che chở.
"Lại nghĩ gì vậy?" Ánh nắng chiều ấm áp rọi vào trong căn phòng, Hạ Quân Thần ngồi bên cửa sổ, thẩn thờ nhìn về phương xa.
"Em nghĩ đến mẹ em." Hạ Quân Thần quay đầu, khẽ thở dài. Lăng Khiêm Hi cảm thấy đau lòng, đã lâu rồi không bắt gặp vẻ mặt Hạ Quân Thần cô đơn như vậy. Tầm mắt của nàng lại phóng ra ngoài cửa sổ, "Chị nói xem ba em là người đàn ông như thế nào? Vì sao có thể nhẫn tâm bỏ rơi mẹ em, để mẹ đau khổ chờ đợi ông ấy cả đời."
Lăng Khiêm Hi không lên tiếng, cô đã cho người đi điều tra chuyện này, hiện tại vẫn chưa có kết quả chính xác nên không biết phải trả lời như thế nào.
Hạ Quân Thần thu hồi tầm mắt đang nhìn về phía xa, bật nhạc, bên trong căn phòng vang lên khúc dương cầm "raindrops" của Chopin. Tuy rằng khúc dạo đầu tương đối đơn giản, nhưng vẫn có những biến chuyển tinh tế. Chẳng qua là cách đây không lâu, nàng nghe được bản nhạc này trên mạng, bị hấp dẫn bởi vẻ lãng mạn, sự tĩnh lặng mông lung, mỗi lần nghe lại mang theo những cảm xúc khác nhau, giờ phút này nghe được chỉ cảm thấy một nỗi buồn mơ hồ, khúc nhạc nhẹ nhàng dai dẳng tựa như tiếng mưa kéo dài tí ta tí tách. Cũng giống mẹ nàng, tài hoa hơn người, lạnh lùng cố chấp, người phụ nữ cả đời không biết tranh giành.
Hiện tại nhớ, ngày còn sống khóe miệng mẹ nàng hay bình thản mỉm cười, trong ánh mắt lại chứa một chút u buồn, giống Lăng Khiêm Hi trước kia đến lạ thường, khó trách lần đầu tiên nhìn thấy cô lại có cảm giác rất thân thuộc. Mẹ nàng tính tình điềm tĩnh, chẳng sợ bị ông ngoại đuổi ra khỏi nhà, bà cũng chưa từng oán giận một câu. Mỗi ngày bà nhớ mong một người, đợi đến lúc mất đi cũng không trách cứ người kia dù một chút. Mẹ từng nói bà có thể sống vui vẻ không phải vì bà có được nhiều, mà vì bà không so đo những thứ bà không có. Từ nhỏ nàng được dạy làm việc thiện và hiếu thuận. Hạ Quân Thần rất giống mẹ, đều suy nghĩ thật đơn giản mỗi khi gặp chuyện, cũng nguyện ý tha thứ tất cả những người từng thương tổn chính mình.
Hôm nay nàng sẽ không vì không chịu được quá khứ mà oán giận thế giới này, có đau khổ mới sinh ra anh hùng, trong nhà êm ấm sẽ không hình thành một Hàn Mai ngông nghênh. Con người không thể sống mãi trong quá khứ, cũng không cần từng bị tổn thương mà cả ngày sầu mi khổ kiểm*, bày ra một bộ tư thái khiến người bên cạnh tránh xa. Thương hại, nàng không cần.
*Buồn bã, đau khổ.
Hạ Quân Thần, chỉ như những người cùng tuổi mang theo ngây thơ, chân thật, nội tâm lại kiên cố như sắt.