• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Tiểu Quân, đi ăn cơm." Cửa phòng bật mở, Hạ Quân Thần nằm sấp trên giường, đang cầm bút vẽ, xóa rồi lại sửa bản thiết kế nhẫn của nàng, thỉnh thoảng còn lấy tay ôm đầu suy nghĩ, chân nhàn nhã đung đưa trên giường. Lăng Khiêm Hi mỉm cười vỗ vỗ mông, ngồi bên người nàng, "Vẽ rất đẹp, có ý nghĩa gì nói chị nghe với?"

Hạ Quân Thần gật gật đầu, ngón tay nhỏ nhắn chỉ vào bản thiết kế, nói, "Ý tưởng em là chạm khắc nổi, viên kim cương được đính trên cao chính là điểm nhấn, chiếc nhẫn sẽ trở nên nổi bật, sáng tạo lại không kém phần sang trọng, chị nhìn ở đây, phía dưới được cắt hình giọt nước, tượng trưng cho tình cảm của chúng ta nguyên viễn lưu trường*, tế thủy trường lưu**, một cái khác, hai bên được thiết kế thêm năm đường kẻ, tựa như những ngón tay, ngụ ý hai tay cùng nâng một trái tim, em cảm thấy xung quanh không cần thêm những chi tiết linh tinh khác, ngược lại sẽ tạo cảm giác rườm rà, chị thấy thế nào? Em thích trang nhã, đơn giản lại rất có khí chất!" Hạ Quân Thần nói mạch lạc rõ ràng, giống hệt một nhà thiết kế chuyên nghiệp, người khác không thể không nhìn nàng bằng cặp mắt khác xưa.

*, **: Đại khái là mặc dù tình cảm hai người không oanh oanh liệt liệt, nhưng lâu bền, từng chút từng chút một cùng nhau trải qua năm tháng.

Lăng Khiêm Hi cười tủm tỉm sờ sờ đầu nàng, "Không thể tưởng tượng được quả dưa ngốc rất có năng khiếu ở phương diện thiết kế nha, chị tự hỏi sao ngày đó em không mua chỉ chăm chú ngắm nghía, còn hỏi đông hỏi tây, thì ra là muốn làm cái này sao?"

Hạ Quân Thần nhe răng ngượng ngùng cười, lại được khen, "Đúng rồi, chị muốn đặt một viên ruby giữa kim cương không? Em vẫn đang suy xét vấn đề này!"

Lăng Khiêm Hi nghĩ nghĩ, nói, "Không cần đâu, giữa viên kim cương trắng lại có một chấm hồng, có vẻ không hợp."

Hạ Quân Thần ngồi dậy ôm bụng, nhắm chặt hai mắt, mũi nhăn lại, "Em sắp chết đói rồi!"

"Đi thôi, đi ăn cơm."

"Wao! Tất cả đều là đồ ăn em thích!" Hạ Quân Thần kéo ghế ngồi xuống, nâng đũa gắp chút đồ ăn sau đó giơ ngón cái lên, "Khả năng Khiêm Khiêm rất tốt a! Nấu ăn càng ngày càng ngon!"

"Em thích là được." Lăng Khiêm Hi bưng chén cơm, ánh mắt vô cùng sủng nịch, nhìn cô bé trước mặt tươi cười ngày càng nhiều, tính cách càng ngày càng hoạt bát, trong lòng cô cũng bớt lo được một chút. Mấy ngày nay cô rất dụng tâm quan sát Hạ Quân Thần, nàng chịu thương tổn, nụ cười bên môi được bao nhiêu phần là chân thật? Nội tâm của nàng thật sự quá cứng rắn, buộc bản thân chịu đựng quá nhiều. Hạ Quân Thần cũng giống cô, thích ngụy trang, thích đem đau khổ chôn lấp rất sâu, cô còn có người thân, còn bạn bè, có thể vui chơi sa đọa, nhưng bên cạnh Hạ Quân Thần không có một ai, chỉ có mình nàng, chỉ tự bản thân cố gắng kiên cường đứng lên. Về điểm này Lăng Khiêm Hi rất bội phục! Cô không biết trước kia cô bé này tự liếʍ ɭáρ các vết thương như thế nào, nhưng hiện tại, cô có thể khẳng định nụ cười của nàng không phải là giả, là thật sự rất vui vẻ.

Lăng Khiêm Hi nghĩ nghĩ, gắp thêm vài món ăn vào bát Hạ Quân Thần, trước kia cô rất không thích ba mẹ gắp đồ ăn cho mình, lúc này cô có thể làm như vậy tất nhiên là vì Hạ Quân Thần.

Hạ Quân Thần ngẩng đầu, con ngươi trong veo nhìn về phía Lăng Khiêm Hi, cũng gắp một ít đồ ăn cho cô, "Lần sau chị làm những món chị thích ăn đi."

"Thật ra chị không có đặt biệt thích ăn gì, món gì em thích chị cũng thích." Nói ra câu này, Lăng Khiêm Hi cảm thấy chính mình cũng bị cảm động. Từ bao giờ cô trở nên vô tư như vậy?

Tiếng chuông ngoài cửa quấy rầy không gian ngọt ngào của hai người, Lăng Khiêm Hi đứng lên, nói, "Chị đi mở cửa, em ở đây ăn tiếp đi, ăn nhiều một chút, không được bỏ mứa nha." Cơ thể của cô bé này dù ăn bao nhiêu cũng không thể béo, bất quá hiện tại nàng tương đối khác trước rất nhiều. Ngũ quan tinh xảo nhưng lúc trước có chút xanh xao, yếu ớt, nay nhờ Lăng Khiêm Hi đốc thúc và chăm sóc, dáng vẻ đã trở nên xinh đẹp, tiểu mỹ nữ làn da mềm mại bóng loáng.

"Ba, mẹ? Sao hai người lại đến đây?" Lăng Thiệu Hoằng và Chương Hiểu Kì chưa từng qua nhà cô vào thời gian cơm chiều, đây là lần đầu tiên.

Hai người không nói gì, đen mặt bước nào.

"Ba mẹ ăn cơm chưa? Muốn ngồi ở đây ăn một chút không?" Lăng Khiêm Hi dọn vài thứ linh tinh trên sô pha, chừa ra khoảng trống để ba mẹ ngồi. Hạ Quân Thần thấy ông bà Lăng gia đến cũng gác đũa đi tới phòng khách.

"Tôi hỏi cô, cô với Hạ Quân Thần có quan hệ gì?" Lăng Thiệu Hoằng nhìn thẳng Lăng Khiêm Hi, thấp giọng hỏi. Ánh mắt sắc bén kia như muốn xuyên thấu cô.

"Tụi con yêu nhau." Nếu bọn họ đã đến một chuyến này, nói vậy là đã biết chuyện, cho nên không cần phải giấu.

"Vô liêm sỉ! Cô quên người phụ nữ họ Giang kia rồi sao?" Lăng Thiệu Hoằng giận dữ, đứng lên lấy tay chỉ vào Hạ Quân Thần, "Cô ta chỉ thích tiền nhà này! Tôi giới thiệu cho cô bao nhiêu đàn ông tốt cô không cần? Lại cố tình đi thích một nữ nhân thế này?" Đối với thân thế Hạ Quân Thần, Lăng Thiệu Hoằng vẫn còn để tâm.

Nữ nhân thế này... Chỉ vài chữ lại khiến lòng Hạ Quân Thần đau đớn.

Lăng Khiêm Hi đứng chắn trước mặt Hạ Quân Thần, mở miệng nói, "Vì kính trọng ngài, con gọi ngài một tiếng ba, suốt hai mươi mấy năm qua con luôn ra sức cố gắng để làm hài lòng ba với mẹ. Ba giao một công ty lớn như vậy cho con, được, con liền gánh vác, mọi chuyện con đều dùng hết khả năng đi giải quyết, nhưng vì cái gì ba không thể chấp nhận tình yêu của con? Trước kia hai người dùng tiền đuổi Giang Ức Quân đi, bây giờ hai người còn muốn dùng thủ đoạn gì để bức chúng con?"

"Cô nói đúng, ông già này không chấp nhận được cô yêu một đứa con gái! Nếu cô thật sự muốn ở bên cô ta, tôi sẽ cắt chức tổng tài của cô, hơn nữa đóng băng tất cả tài khoản cô đang có!" Lăng Thiệu Hoằng đã tức giận đến không kìm được, chỉ vào mũi Lăng Khiêm Hi mắng to.

"Tùy ba, ba muốn lấy lại công ty thì cứ lấy." Lăng Khiêm Hi không lùi bước, lời nói chứa đầy hàn khí bức người. Có tiền lại không còn tình yêu thì có ích lợi gì? Cô không muốn trở lại làm cái xác không hồn như trước.

"Cô..." Lăng Thiệu Hoằng chán nản, lấy tay ôm đầu, hô lớn, "Gia môn bất hạnh, gia môn bất hạnh a..." Chương Hiểu Kì thấy vậy đỡ lấy tay ông, đối Lăng Khiêm Hi khiển trách, "Nhanh tới giải thích với ba con, phân rõ giới hạn với cô ta, bằng không sau này vĩnh viễn con đừng bước vào cửa nhà họ Lăng."

"Mẹ, hai người có thể hiểu cho con không? Con thật lòng yêu Tiểu Quân."

"Con nghĩ yêu là gì? Hai đứa con gái ở bên nhau chẳng ra thể thống nào. Mẹ và ba còn hi vọng được ôm cháu ngoại a!" Chương Hiểu Kì nói.

"Hai người đừng ép cả đời con phải ở bên một người con không yêu."

"Giỏi!" Lăng Thiệu Hoằng giận đến sắc mặt đỏ bừng, rống một tiếng gân xanh trên cổ đều hằn lên, "Cô muốn ở bên cô ta, trừ khi tôi chết!"

Lăng Khiêm Hi không trả lời, ba mẹ của cô vẫn ngoan cố như vậy, thích áp đặt nguyện vọng của bản thân lên người cô, cô biết bây giờ nhiều lời vô ích, khẽ thở dài, ánh mắt chăm chú nhìn Hạ Quân Thần đứng bên cạnh. Nàng luôn im lặng, cũng không biết phải nói gì, chỗ này nàng không có quyền lên tiếng.

"Ông xã bớt giận, bớt giận..." Chương Hiểu Kì liên tục vỗ lưng Lăng Thiệu Hoằng, nhìn về phía Lăng Khiêm Hi, hất hất cằm, ý bảo cô nhanh chóng xin lỗi, dù sao cô vẫn không thật sự muốn làm ba cô tức đến chết chứ?

Lăng Khiêm Hi không động, vẫn đứng thẳng tắp như vậy, cô không sai, cô chỉ yêu một người, một người rất đáng giá để cô yêu! Cô sai ở đâu?

"Tao đánh chết mày, đồ bất hiếu!" Lăng Thiệu Hoằng cầm lấy gậy đánh golf hướng Lăng Khiêm Hi đánh tới, Lăng Khiêm Hi chau mày, cố gắng chịu đựng từng gậy từng gậy đập vào người cô, không phát ra một tiếng.

"Ông xã, đừng đánh con gái!" Chương Hiểu Kì hoảng sợ, con gái bảo bối da thịt mềm mỏng, từ nhỏ đến lớn cơ thể chưa từng bị thương tổn gì.

Hạ Quân Thần im lặng nãy giờ đột nhiên tiến lên chắn phía trước Lăng Khiêm Hi, nhận lấy gậy đánh golf đánh lên người nàng, từ nhỏ nàng đã lăn lộn trong đất bùn, không sợ bị đánh, nàng nguyện ý lấy cơ thể này chịu đòn thay Lăng Khiêm Hi.

"Đừng cản tôi!" Lăng Thiệu Hoằng đẩy Chương Hiểu Kì ra, tiếp tục đánh lung tung lên Hạ Quân Thần, "Được! Nếu cô thích chứng tỏ như vậy, tôi thay ba mẹ cô giáo huấn cô!" Đang trong cơn giận dữ, Lăng Thiệu Hoằng dùng toàn bộ sức lực đánh tới, dần dần đã mất phương hướng và góc độ, từng gậy như mưa rơi trên người Hạ Quân Thần, đánh đến mức trái tim nàng nhói đau.

"Tiểu Quân, em làm gì vậy? Tránh ra..." Lăng Khiêm Hi cuống cuồng, ba cô xuống tay quá nặng, lập tức đưa tay kéo Hạ Quân Thần vào lòng, "Ba, dừng tay! Tiểu Quân đổ máu!" Lăng Khiêm Hi hoảng hốt nhìn dòng máu đỏ thẫm từ trán Hạ Quân Thần chảy ra, xuôi theo khuôn mặt nhỏ giọt rơi xuống.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK