Lăng Khiêm Hi giảm tốc, quay đầu sang nhìn Hạ Quân Thần ngay bên cạnh "Chuẩn bị chưa?"
Tin tức Hạ Quân Thần trở về nước lan truyền với tốc độ nhanh chóng, số lượng phóng viên đang đứng trước cửa là minh chứng cho nhân khí đang lên như diều gặp gió của nàng. Nhiều công ty đang săn đón nàng, nhìn khối thịt mỡ này như là hổ đang rình mồi.
Lăng Khiêm Hi xoay nhẹ tay lái, chiếc xe ngừng ở bãi đỗ của Lăng thị. Đám phóng viên thấy thế ồ ạt tranh nhau di dời trận địa, phía sau chạy theo phía trước, đèn flash ngoài cửa xe lạch cạch lạch cạch vang lên không ngừng. Ngay sau đó, Aken xuống xe, mở cửa, dang tay ra, dùng cơ thể bảo hộ Hạ Quân Thần.
"Xin hỏi tiểu thư Catherine, sau khi cô về nước có dự tính ký kết hợp đồng nào công ty nào hay không? Có thể tiết lộ cho chúng tôi biết một chút thông tin không ạ?"
Ở Pháp, công ty trang sức kia là một công ty có tiếng tăm lẫy lừng! Không biết công ty châu báu nào trong nước có thể rước được vị tân nhà thiết kế một đêm bạo hồng này.
"Vậy ngài và Allen tiên sinh không có ý định kết hôn sao?"
"Thế cô và tiểu thư Lăng Khiêm Hi thật sự là hôn thê của nhau?" Rốt cuộc, thông tin bom tấn này vẫn bị ném ra. Trong nhất thời làm Lăng Khiêm Hi phải á khẩu, chưa nói đến tốc độ lan truyền của truyền thông là con số nào! Ở Pháp có thể chấp nhận mối quan hệ đồng tính này thì không có nghĩa ở Trung Quốc cũng như vậy, huống hồ gì giữa hai người lại còn tồn tại mối quan hệ có tên chị em họ.
"Lăng tổng, cô là vì tiểu thư Catherine cho nên đến bây giờ vẫn chưa kết hôn phải không ạ?"
"Vậy gia đình hai bên của các ngài có phản đối không?"
Mặc cho nhiều phóng viên bị một số vệ sĩ da đen ngăn cản lại nhưng họ vẫn cố gắng bất chấp kể thế nào phải tìm cho mình bằng được một kẻ hở để chui ra hỏi chuyện.
"Về vấn đề ký hợp đồng, ở bên Pháp bên vẫn chưa giải quyết xong, cho nên tạm thời tôi không có dự định nào khác. Về phần các vấn đề còn lại, thứ lỗi tôi không thể tiết lộ thêm. " Hạ Quân Thần bình tĩnh lên tiếng trả lời. Nếu như nàng đã dám xuất hiện ở đây, trong lòng ắt hẳn đã sớm chuẩn bị để ứng phó với phóng viên. Bên ngoài suy đoán đủ điều, đó là quyền của họ. Mưu tính để che lấp miệng đời là chuyện không thể, nàng cũng không muốn tự lãng phí sức lực của mình.
"Văn phòng quét dọn khá sạch sẽ, Lăng tổng đã trở lại." Thẩm Hạo Nhiên hắn giọng nói.
"Rốt cuộc thì Lăng tổng xuất ngoại là vì cái gì vậy? Vì việc chung sao?"
"Không biết, nghe nói là vì chuyện tư, đi tìm nhị tiểu thư! Xem ra quan hệ giữa hai ngưòi họ xác thực rất vi diệu."
Số hiệu trên thang máy chuyên dụng dành cho tổng tài thể hiện đã đến tầng cao nhất, một thân OL phóng khoáng, uyển chuyển, Lăng Khiêm Hi dẫm giày gót cao năm tất bước ra khỏi thang máy.
"Lăng tổng." Cố vấn pháp luật cúi đầu chào, hắn ta nâng gọng kính màu đen lên, dùng ánh mắt tò mò đánh giá người bên cạnh Lăng Khiêm Hi, Hạ Quân Thần. Thật sự không phải đang bị hoa mắt chứ? Đó chẳng phải là nhị tiểu thư mất tích đã lâu sao? Ríp ngắn nhỏ làm triển lộ đôi chân thon dài hoàn mỹ của nàng, phối hợp với chế phục bó sát người, vừa tinh nghịch đáng yêu lại mang chút khí chất trưởng thành. So với trước kia quả thật không phải chỉ một điểm hai điểm khác biệt nha!
Lăng Khiêm Hi gật gật đầu, lập tức đi về phía văn phòng tổng tài.
"Lăng tổng xem như cô đã trở lại rồi!" Thẩm Hạo Nhiên ngã người về trước, hoàn hảo một góc 90 độ. Cuối cùng anh cũng mang được lão nhân gia trở về! Những ngày mà Lăng Khiêm Hi không ở đây, anh ta từ trợ lý phụ trách hành chính liền trở thành phó giám đốc xử lý hết thảy mọi sự vụ lớn nhỏ của công ty, phải rất cẩn trọng mới không nửa đường rớt xích.
"Lần này vất vả rồi, tôi sẽ báo cho bộ phận tài vụ tăng lương cho cậu."
"À, nếu không có còn chuyện gì nữa thì tôi ra ngoài trước." Thẩm Hạo Nhiên nói xong liền muốn bỏ chạy. Anh không có khả năng xử lý hết mọi mặt sự vụ công ty một cách chu đáo. Bàn giao sơ lược công việc rồi nhanh chóng rút thôi!
"Tiểu Thẩm, khoan hả đi, đã lâu rồi không gặp, rất nhớ cậu, ngồi lại đây trò chuyện một lát rồi hẳn đi!" Hạ Quân Thần gọi Thầm Hạo Nhiên, hai tay chấp sau lưng, vòng đến trước mặt anh ta. Giúp anh ta sửa sửa cái nơ trên cổ áo, tươi cười kéo anh ta ngồi xuống sô pha rộng lớn.
Má ơi! Thẩm Hạo Nhiên ở trong lòng gào thét gọi mẹ! Vị tiểu thư này đang định làm gì? Lôi lôi kéo kéo, nam nữ thụ thụ bất thân nha! Còn làm trò ở trước mặt đại lão bản của anh, trước mặt [ vị hôn thê ] của nàng. Tốt xấu gì đối với nha đầu này anh cùng từng có ân huệ a! Lúc trước ôm nàng về nhà Lăng Khiêm Hi, còn —— đi mua nội y, đời này lần đầu tiên của anh hiến dâng cho nàng như vậy. Đến bây giờ anh vẫn còn nhớ kỹ chưa quên cái size đó đâu!
Thẩm Hạo Nhiên len lén liếc nhìn Lăng Khiêm Hi, thấy trên mặt cô không có cái gì gọi là vui, lúc này trong lòng lau một phen mồ hôi lạnh.
"Đáy lọ già tới chỗ này làm gì?" Hạ Quân Thần nhanh chóng hỏi ra nghi hoặc trong lòng vừa rồi người kia còn nhìn nàng chằm chằm một lúc lâu, nhìn đến lông tóc nàng cũng phải dựng lên.
"Cô nói là nói luật sư Chu?" Thẩm Hạo Nhiên hỏi, cái biệt danh nàng nói ra đúng là rất thích "Có một vụ tranh cãi về công nhân bị thương tôi vừa nhận, mới đem hồ sơ đưa cho ông ta."
"Lăng tổng, ngài đã trở lại." Thư kí mang tới hai ly trà Long Tĩnh, chỉ vào tờ giấy đặt ở một bên nói "Đây là tư liệu lát nữa cần dùng trong cuộc họp, tôi đã sửa lại giúp ngài."
"Ừ." Lăng Khiêm Hi bưng ly trà lên uống một ngụm, hơi thở tràn ngập hương thơm nhàn nhạt. Dựa vào lưng ghế, cầm tư liệu lên xem.
Hạ Quân Thần kéo ghế dựa đến, ngồi đối diện với Lăng Khiêm Hi, hai tay giao điệp đặt lên bàn công tác, sống lưng thẳng tấp, con ngươi trong suốt chớp chớp liên tục nhìn cô "Lăng tổng, ở đây có một tiểu muội xung phong nhận việc bưng trà rót nước. Cô thấy thế nào?"
"Chuyện nhỏ, em muốn làm sao." Lăng Khiêm Hi cười cười, nhéo nhéo vành tai Hạ Quân Thần, cưng chiều nói. Nha đầu này không phải là nói muốn quan sát công tác của cô sao?
"Hmm, vậy Lăng tổng, cô cứ từ từ xem tư liệu, em đây tiếp tục cùng Tiểu Thẩm bồi dưỡng cảm tình, hắc hắc!" Hạ Quân Thần sờ sờ gáy, le lưỡi. Quan hệ thân mật như vậy giữa hai người thật sự đã mất từ lâu, trái tim lúc này lại dâng lên sự ấp áp vốn có.
Trong phòng họp, thư kí đem tư liệu phân phát cho các vị đang ngồi. Những người ngồi phía dưới mặt dù đang rất muốn bàn luận nhưng cũng đành nghẹn lại trong lòng. Thảo luận bát quái của lão bản, không phải là đang muốn nghỉ việc sớm chứ?
"Chư vị cứ mặc kệ tôi, tôi đến đây chỉ để xem náo nhiệt thôi." Hạ Quân Thần nhún nhún vai, khóe môi khẽ cong lên. Nàng đúng là không quen với việc người khác dùng ánh mắt kỳ quái nhìn mình, một đám đang ngồi như muốn nhào lên trực tiếp hỏi cô em và Lăng Khiêm Hi rốt cuộc là có quan hệ gì. Làm ơn đi, nàng có bao nhiêu oan ức chứ! Thế nhưng lại chủ động yêu cầu đến công ty nhảy xuống vũng nước đục này.
"Khoa Lạc Tư đã gửi giá thầu đến tay các nhà xưởng, nhưng cuối cùng hươu chết sẽ về tay ai, xem ra chưa nói trước được. Trước mắt trên danh sách còn có tập đoàn Cao Thăng có thể đọ sức ngang nhau với chúng ta. Luận về thực lực, chúng ta đương nhiên sẽ giành phần thắng, nhưng không biết được động tác tiếp theo của đối phương sẽ như thế nào." Lăng Khiêm Hi quét mắt về các giám đốc bộ phận và chủ quản đang ngồi ngay hàng thẳng lối ở hai bên "Nói ra quan điểm của mọi người đi, giám đốc Lưu?"
"Theo tôi thấy, về phía chúng ta đã nắm chắc chín mươi phần trăm đấu thầu thành công. Còn sau lưng, chúng ta nên cử người thêm để thăm dò thực hư." Đây là hạng mục hơn cả ngàn vạn, ban lãnh đạo công ty ai cũng rất coi trọng cơ hội này.
"Ừ, tốt nhất là nắm chắt cả hai tay, một tay phải nắm giữ chất lượng, một tay khác phải giữ lấy các mối quan hệ. Suy cho cùng thì Lăng thị chúng ta cũng có thanh danh bên ngoài, thương vụ này, đối phương cũng cần đến mặt mũi từ chúng ta." Một vị giám đốc trầm ổn, tài giỏi nói ra ý kiến của mình.
"Đúng vậy, tôi cũng có ý này. Đầu tiên chất lượng chúng ta nhất định phải đảm bảo về chất lượng, mặt khác, vê việc giám sát viên, nên mượn sức thì mượn sức, nên mua chuộc thì mua chuộc, cần phải lấy được vụ này." Lăng Khiêm Hi đóng lại tư liệu trên bàn, tay nhẹ nhàng đặt lên, khí định thần nhàn phát biểu.
Ở thương trường lăn lộn nhiều năm, cũng đã thấy nhiều chuyện trong tối ngoài sáng, những văn bản quy định cứng ngắt không thích hợp ắt không thành, chỉ có quy tắc ngầm mới là mấu chốt chi phối vận tác.
Hạ Quân Thần giương mắt nhìn Lăng Khiêm Hi, thời khắc này, cả người cô bao trùm bởi hơi thở của vương giả, làm lòng người phải rung động.
Đột nhiên, cửa phòng họp vang lên, [ phanh phanh phanh ], tiếng va đập mạnh lên cửa không ngừng phát ra.
"Có chuyện gì vậy? Thư kí Trần, mở cửa ra." Lăng Khiêm Hi nhìn về phía cửa, không hiểu nguyên nhân nói.
Thư kí gật đầu, mở cửa ra xem. Thoáng cái, một gã đàn ông trung niên cơ bắp mặt chữ điền cùng mấy thanh niên trẻ tuổi cao lớn tóc màu sặc sỡ đứng trước cửa, đã bị bọn người của Aken khắc chế. Ngay bên cạnh là mây người đang ngồi xổm ôm bụng, vành mắt đen ngồm.
Hai tay của gã mặt chữ điền bị bắt chéo sau lưng nhưng vẫn manh động khó thuần ngửa đầu lên, ánh mắt tràn ngập địch ý nhìn mấy người đang ngồi, gào thét lên "Người nào là Lăng Khiêm Hi? Lếch ra đây! Em trai tôi bị thương nặng như vậy, nằm ở bệnh viện không biết sống chết ra sao, con mẹ nó, còn không bồi thường tiền cho chúng tôi! Muốn trốn tránh trách nhiệm đúng không? Tôi thượng tòa tố cáo chết các người!"
Người này thật sự đang vô cùng oán hận a! Hạ Quân Thần do dự một hồi, con ngươi trong trẻo chuyển động, đứng dậy đi đến mặt chữ điền, cách hắn ta vài bước chân thì dừng bước "Chú là anh trai của Cố Vũ?"
"Lão tử đây đi không đổi tên ngồi không đổi họ, Cố Huy. Cô là Lăng Khiêm Hi?" Trong lòng Cố Huy nghi hoặc, cô gái trước mắt trẻ tuổi như vậy, nhìn thế nào cũng không nghĩ ra được đây là người tài giỏi bôn ba chốn thương trường, giá trị con người hơn cả trăm triệu hô mưa gọi gió Lăng đại tổng tài.
"Tôi không phải. Nhưng chú đến đây là vì chuyện của em trai mình? Tại sao lại muốn ẩu đả với nhau? Mọi người cùng ngồi xuống bình tĩnh nói chuyện với nhau không được sao?" Trên mặt Hạ Quân Thần nở một nụ cười trấn an "Chú nói xem, như vậy không phải rất mệt à? Nếu như chú đồng ý không động tay động chân, tôi sẽ cho người thả chú và anh em của chú ra."
Cố Huy suy tư một lát, đồng ý thỏa thuận. Cục diện bế tắc như thế, không chỉ chịu thiệt về sức lực mà còn làm cho người khác chê cười, không còn mặt mũi đâu mà nhìn đời. Bây giờ muốn ra tay cũng không thể, hắn thân là một võ sĩ quyền anh, đứng trước mặt Aken một chút khí thế cũng không có. Cho dù được thả ra, cũng chẳng dám có thêm hành vi gây rối nào nữa.
"Những kẻ có tiền như các ngươi thì có gì đặc biệt hả? Em tôi vì Lăng thị các người làm việc bất kể ngày đêm, hiện tại thì thế nào? Công nhân bị thương, ngay cả báo cũng đăng tin, còn các người thì sao, một biện pháp bồi thường cũng chẳng thấy đâu." Trong giọng nói Cổ Huy manh theo cảm xúc bất mãn mãnh liệt.
"Lăng tổng chỉ vừa mới về nước, còn chưa biết rõ tình huống." Hạ Quân Thần nói.
Những việc thế này vốn không cần phiền đến nàng, như hiện tại, bọn họ nổi trận lôi đình kéo đến đây, một bộ như muốn đánh nhau, Lăng Khiêm Hi hoàn toàn có thể báo cảnh sát, để bọn họ nói chuyện với cảnh sát.
"Ai cũng không muốn thảm kịch như vậy xảy đến, tôi cũng thế. Nhưng nhân viên tạp vụ không nói cho chú biết tình huống cụ thể lúc đó của em trai chú sao? Là anh ta nhận được điện thoại của bạn gái, vì nghĩ ở công trường quá ồn ào, cho nên chạy ra ngoài. Đi qua khu vực nguy hiểm lại không mang mũ bảo hộ, nên mới có sự cố thép cắm vào gáy. Sự cố xảy ra như thế, trách nhiệm phần lớn nằm ở ai? Nói như vậy tôi nghĩ chú đã hiểu rõ. Bây giờ em trai chú đã tiến hành phẩu thuật, tiền cũng do công ty chi trả. Chúng tôi không phải trốn tránh trách nhiệm, chỉ là phải dựa vào nhiều mặt của sự việc mà suy xét, kể cả việc bồi thường. Cho nên các người cũng đừng quá nóng lòng. Yên tâm quay về chờ đợi, được chứ?"
Cố Huy ủ rủ gật đầu, người ta đã nói như vậy, hắn còn có thể thế nào nữa chứ? Đại náo Lăng thị đã không đúng rồi. Hắn cũng không phải là kẻ không nói đạo lý, chỉ nghe em trai gặp sự cố như thế tính ngoan cố lại nổi lên, nhanh chóng đi tìm mấy anh em vọt tới đây. Một lòng chỉ muốn nói cho ra lẽ chuyện này mà chưa từng nghĩ đến hậu quả.
"Tiểu gia hỏa, xem ra sau này chị không thể gọi em là dưa ngốc nữa rồi, Allen quả là một bậc thầy khai phá nha!" Lăng Khiêm Hi xoa xoa đầu Hạ Quân Thần, cố tình trêu chọc nàng.
"Lần sau mà còn gọi em là tiểu dưa ngốc gì đó nữa, em đánh mông chị nha......" Hạ Quân Thần uy vũ giơ lên nắm đấm, co người lại, chui vào trong xe.
"Được rồi, không gọi nữa là được chứ gì!" Khế ước bán thân vẫn còn trong tay nàng! Biết đâu lúc nào không vui nha đầu này lại lấy ra lừa gạt cô nữa. Lăng Khiêm Hi bất lực mà lắc đầu.
"Muốn đi ăn ở đâu?"
"Tùy chị, ở đâu cũng được, chị quyết định, nhưng mà tốt nhất là món ăn Trung Quốc." Nàng giống như đã mấy trăm năm chưa được ăn đồ Trung Quốc vậy.