"Chị không làm được..."
"Không làm được lỡ đổ máu quá nhiều cũng đừng trách người khác." Vẻ mặt Lăng Khiêm Hi vô cùng khó coi. Chẳng phải chị ta có cái tay phải rất linh hoạt sao?
"Không sao, em đến giúp chị." Hạ Quân Thần ngồi xuống bên người Giang Ức Quân, mở ra hộp thuốc, cầm lấy thuốc đỏ, "Sẽ đau a, chị ráng một chút."
Lăng Khiêm Hi khoanh hai tay trước ngực đứng dựa vào tường, liếc nhìn người bị thương và nhân viên cấp cứu trước mặt, rốt cuộc Giang Ức Quân này nghĩ cái gì trong lòng? Lời cô nói chưa đủ rõ ràng sao? Người này mấy năm trước khiến cô thương tâm, cô cũng học được đối với người không thích mình nên buông tay không vương vấn.
Hối hận thì được cái gì?
"Có đau không?" Buông ra bông gòn dính thuốc trong tay mình, Hạ Quân Thần hỏi.
"Không có." Giang Ức Quân lắc đầu, nhìn thẳng Hạ Quân Thần, "Cho hỏi cô tên gì? Quan hệ gì với Khiêm Khiêm?"
"À, cứ gọi em là Tiểu Quân..." Quan hệ gì? Hạ Quân Thần im lặng, lấy băng gạc bắt đầu băng miệng vết thương cho Giang Ức Quân, những lời này không phải chính mình nên hỏi chị ấy sao?
"Tiểu Quân là người tôi yêu và quan tâm nhất, Giang tiểu thư còn thắc mắc gì không?" Giọng điệu Lăng Khiêm Hi khó chịu, ngoài cười nhưng trong không cười nói.
"Thấy hai người thật ngọt ngào, cho nên nhịn không được tò mò hỏi một chút. Không để tâm chứ?"
"Tại sao không?"
"Đương nhiên để ý."
Hạ Quân Thần cùng Lăng Khiêm Hi đồng thời lên tiếng.
"Nga--- chị còn tưởng Tiểu Quân xinh đẹp như vậy sẽ rất thích những bạn nam phong độ, đẹp trai!" Giọng nói của Giang Ức Quân chính là khiêu khích, một từ "nga" kia được đặc biệt kéo dài, tựa hồ có ẩn ý khác.
"Tuy rằng Giang tiểu thư không xinh đẹp bằng Tiểu Quân nhà tôi, thế nhưng chẳng phải chị cũng thích nữ sao?" Lăng Khiêm Hi không chút khách khí trào phúng hỏi lại một câu khiến Giang Ức Quân xém bất tỉnh, khóe miệng của cô ta khẽ động một chút, vẻ mặt mất tự nhiên.
Lăng Khiêm Hi thật sự không muốn gặp lại người này, cũng không muốn nói nhiều với chị ta. Thế nhưng để Tiểu Quân ở một mình với cây đèn cạn dầu này, cô thật sự không an tâm.
"Khiêm Khiêm, sao lại nói chuyện với bạn như vậy?" Hạ Quân Thần không thể không thấy kỳ quái, tính tình bình thường của Lăng Khiêm Hi đúng là lạnh, thế nhưng sống cùng mình lúc nào trên mặt cũng tràn ngập ánh mặt trời, vì sao hôm nay trở nên là lạ? Chẳng lẽ là...
Lăng Khiêm Hi đến bên cạnh Hạ Quân Thần, kéo tay nàng, nói, "Ngoan, em về phòng trước đi, chị còn vài chuyện cần nói với người bạn này."
Nghe tiếng đóng cửa ở phòng ngủ, Lăng Khiêm Hi xoay đầu lại, lãnh đạm nói, "Tay băng xong rồi thì về đi, nơi này của chúng tôi không có dư chỗ cho chị ngủ."
"Em để chị về nhà một mình?" Có nhầm không? Hiện tại đồng hồ trên tường đã hơn 12 giờ.
"Có gì không được?" Ánh mắt lạnh lẽo bắn thẳng về hướng Giang Ức Quân, "Thủ đoạn chị thật ghê gớm! Viện phí của ba người bạn kia cũng không ít nhỉ?"
"Em..." Giang Ức Quân không trả lời, chuyện này rõ ràng như vậy sao?
"Cảnh cáo chị, đừng nuôi âm mưu gì! Nếu chị đụng đến dù một sợi tóc của Tiểu Quân, tôi sẽ đòi lại gấp mười lần trên người chị." Tình cảm đã kết thúc rồi, Giang Ức Quân như vậy là có ý gì? Họ nhẫn tâm hất bỏ một bàn tay, sau đó lại kéo người kia lại để giải thích, vậy người kia nhất định phải tha thứ cho họ? Huống chi không phải da thịt bị thương, mà là tổn thương trong lòng! Vết thương lòng là thứ khó khép lại nhất, hiện tại có Hạ Quân Thần cho cô sự ấm áp, giúp cô bắt đầu lại, cho cô cảm giác yêu và được yêu một lần nữa, đoạn tình cảm cũ kia đã không cần.
"Chị sẽ cướp em về từ trong tay cô ta, em là của chị!" Giang Ức Quân không chấp nhận sự thật này.
Giang Ức Quân cầm lấy tay Lăng Khiêm Hi, đôi tay kia vẫn mềm mại như trước, lại thiếu đi hơi ấm vốn có. Chỉ vì khi yêu, Lăng Khiêm Hi thật bất công, khi đã yêu một người, sẽ không đem một chút tình cảm, cảm xúc gì phân cho người khác.
"Tất là chỉ là đã từng." Mặt Lăng Khiêm Hi không thay đổi giựt khỏi tay Giang Ức Quân, cô không muốn tiếp tục phí sức với người phụ nữ trước mặt này, chị ta khiến người khác cảm thấy thật phiền chán. Có bản lĩnh cầm tiền người khác quăng cho, liền đi ăn chơi vui vẻ, bây giờ gặp khó khăn lại trở về tìm cô? Có mấy người dám chấp nhận một lần nữa?
Lăng Khiêm Hi giương mắt cẩn thận nhìn chằm chằm Giang Ức Quân, tại sao trước kia cô lại không phát hiện da mặt người này dày như vậy? Lười nhiều lời với chị ta, cô đi tới cửa, mở cửa ra, mắt lạnh liếc xéo Giang Ức Quân.
"Em thật sự tuyệt tình đến vậy?" Bước ra ngoài, Giang Ức Quân nhịn không được quay đầu nhìn vào mắt Lăng Khiêm Hi, hốc mắt rưng rưng, "Là ai nói sẽ yêu chị cả đời?"
"Người kia đã chết, không còn ai nguyện ý làm con rối tình yêu của chị, lúc cần thì đến không cần thì đi, tôi làm không được." Cửa bị đóng lại. Lăng Khiêm Hi ngửa đầu tựa vào trên cửa, siết chặt tay, nặng nề thở dài.
Mọi chuyện ở quá khứ đã không còn tồn tại, nhưng cô đối Giang Ức Quân không phải không có chút tình nghĩa, nếu Giang Ức Quân có thể an nhiên buông tay, trong lòng cô còn có thể kính nể chị ấy vài phần, có thể không phải bạn bè, ít nhất không phải kẻ thù. Nhưng chị ấy lại lựa chọn muốn nối lại tình xưa. Con người, nên nuốt vào loại quả chính mình đã gieo, bất luận ngọt đắng. Tình yêu của cả hai, vào thời điểm nước mắt cùng cõi lòng tan nát hóa thành dòng nước giữa sông, đã dần dần mờ nhạt.
=====
Bên trong phòng ngủ, Hạ Quân Thần lắc lư chân nằm sấp trên giường chơi Notebook, Lăng Khiêm Hi ngồi vào bên người nàng, sủng nịch vuốt ve mái tóc dài mềm mại, nói, "Có thể chơi máy tính, nhưng nhớ chú ý bảo vệ mắt mình."
"Vâng." Hạ Quân Thần liếc mắt nhìn Lăng Khiêm Hi rồi lại nhìn vào màn hình máy tính. Trong lòng Lăng Khiêm Hi bỗng dưng nổi lên một tia chua xót, cô bé ngây thơ này không cảm giác được sao, hay là không đủ để ý mình? Vì sao không nhắc đến chuyện xảy ra vừa rồi? Chẳng lẽ vừa nãy Giang Ức Quân khiêu khích em ấy không phát hiện dù một chút?
"Tiểu Quân..."
"Sao vậy?" Hạ Quân Thần chuyển động cơ thể, ngồi trên giường.
"Giang tiểu thư kia, chính là người yêu trước kia của chị." Lăng Khiêm Hi nói, bên trong mắt tràn ngập chân thành. Cô không muốn giấu diếm chuyện gì với Hạ Quân Thần cũng không muốn hai người hiểu lầm nhau, đột nhiên cô rất sợ rời xa cô bé này.
"Em cũng đoán như vậy." Hạ Quân Thần vén qua sợi tóc tán loạn trên mặt cô, gương mặt hiện lên một nụ cười trong sáng, "Em không hỏi vì em tin chị, không muốn gây thêm áp lực cho chị, em tin chị có thể xử lý tốt mọi chuyện."
Đôi mắt thâm tình của Lăng Khiêm Hi nhìn nàng như muốn ghi khắc thật kĩ gương mặt thuần khiết này, trái tim đột nhiên rung động, tình cảm dâng trào, vòng tay ôm nàng vào lòng, lẳng lặng hít lấy hương thơm tốt đẹp này của nàng. Mỗi một chuyện tình đều có lãng mạn hoặc ưu thương, tình yêu của Hạ Quân Thần, mềm mại, nhẹ nhàng, lại tràn ngập bao dung, khiến cô không tự chủ chìm sâu vào đó.
Trong lòng có thiên ngôn vạn ngữ*, đến bên miệng lại chỉ hợp thành ba chữ, đôi môi Lăng Khiêm Hi mấp máy, ở bên tai Hạ Quân Thần nhẹ nhàng nói, "Chị yêu em."
*Rất nhiều lời muốn nói.
Hạ Quân Thần nhíu mày, hai tay đặt lên mặt Lăng Khiêm Hi, nâng khóe miệng của cô lên, "Chị cười rộ lên rất xinh đẹp..." Nhìn vẻ mặt Lăng Khiêm Hi vô tội, nàng lại bổ sung thêm, "Đương nhiên không cười vẫn rất đẹp..."
Chuyện này hình như không liên quan? Lăng Khiêm Hi nhéo mũi Hạ Quân Thần, "Đồ ngốc, lúc nào cũng suy nghĩ cho người khác như vậy, còn em thì sao? Sao không lo cho bản thân một chút? Lỡ như ý chí chị không kiên định, dao động thì sao? Em cũng muốn đem chị chắp tay nhường cho người khác hả?"
"Chị dám?" Hạ Quân Thần đứng lên, hai tay chống eo, dáng vẻ của một người đàn bà chanh chua.
"Chị sẽ cho em xem xem chị dám hay không?" Lăng Khiêm Hi đưa tay kéo chân Hạ Quân Thần, nàng chưa kịp lên tiếng đã ngã xuống giường, "Biết là tình địch em còn băng bó cho người ta?"
Con ngươi sâu thẳm của Hạ Quân Thần đảo quanh, cánh tay câu lên cổ Lăng Khiêm Hi, cười hì hì nhìn ngắm cô, "Ý chị là lúc nãy em cầm thuốc đỏ khử trùng lại vô tình bắn lên mặt người ta?"
"Em..." Luôn nhanh mồm nhanh miệng như Lăng Khiêm Hi thế nhưng cũng có ngày lâm vào cảnh này, cô cau mũi, chuyển đề tài, "Quả dưa ngốc em, chưa tắm mà dám lên giường của chị?"
"Chị và người yêu cũ ở dưới lầu nói chuyện phiếm, em còn có tâm trạng đi tắm sao?" Hạ Quân Thần lớn tiếng kháng nghị. Nàng không cao thượng đến mức này, hai người từng yêu nhau ở dưới lầu trò chuyện, nàng lại vô tâm vô phế đi tắm.
"Còn dám ý kiến?" Tay Lăng Khiêm Hi lướt trên người nàng, không khách khí báo thù vụ bị thọc lét lần trước.
"A---- a!! Đừng, đừng!" Tiếng kêu thảm thiết của Hạ Quân Thần vang lên, "Không phải chị, haha--- cũng chưa tắm sao?"
Lăng Khiêm Hi dừng tay lại, hất qua mái tóc dài, khóe môi vẽ lên một đường cong nguy hiểm, "Thế nào? Ý kiến gì? Đây là nhà chị, chị không tắm chị lên giường chị, ai cần em lo?" Nói xong làm bộ muốn nhào lớn thọc lét cô bé.
"Nơi này cũng là nhà em, chị có bản lĩnh thì đuổi em đi!" Hạ Quân Thần dưới thân cô nhân cơ hội trốn đi, giọng nói trong phòng tắm đồng thời truyền ra, lại nhô đầu nhỏ ra, "Em biết người nào đó sẽ không rời khỏi em."
Lăng Khiêm Hi nhìn về phía phòng tắm, không giấu được cảm giác ngọt ngào đang dâng lên trong lòng, quả thật không thể rời xa cô bé này. Không sai khi bắt đầu, thật tốt vì quen biết nàng, Hạ Quân Thần như hòn đá nhỏ, không hề báo động ném vào thế giới yên tĩnh của cô, tạo nên từng đợt gợn sóng, nhẹ nhàng khiến cô mở ra trái tim đã bị đâm tan nát.