Một cô gái xinh đẹp, rất khả ái, rất ngây thơ, rất quyến rũ! Đây là suy nghĩ đầu tiên khi Lăng Thánh Tuấn nhìn thấy Hạ Quân Thần. Tóc Hạ Quân Thần bị nước hồ bơi làm ướt, nàng lấy tay tùy ý vuốt ngược lên, càng tăng thêm vẻ hấp dẫn.
"Anh vào đi." Hạ Quân Thần mời Lăng Thánh Tuấn vào trong, đi ngang qua khu hồ bơi, mở cửa vào phòng khách. Ánh mắt Lăng Thánh Tuấn từ lúc mở cửa đến bây giờ vẫn chưa rời khỏi người nàng, khiến Hạ Quân Thần cảm giác không được tự nhiên. Rót ly nước để trước mặt anh, "Mời anh, anh nói cho em số điện thoại của chị Khiêm, em gọi chị ấy."
Nghe Hạ Quân Thần nói muốn gọi cho cô em họ lạnh lùng kia, Lăng Thánh Tuấn nhanh chóng ngăn lại, "Không có gì, không có gì, anh chỉ là muốn đưa một vài món đồ, không gấp, đợi em ấy đi làm về là được rồi." Lập tức kéo tay Hạ Quân Thần để nàng ngồi xuống bên cạnh mình, gần gũi như vậy Hạ Quân Thần thật không quen, khẽ nhích mông xa ra một chút.
"Em tên gì? Là con gái nuôi Khiêm Khiêm thật sao?" Lăng Thánh Tuấn không tin, cô em họ của anh, tuy cũng có làm hoạt động từ thiện, thế nhưng không đến mức nhận con nuôi, cô em không tim không phổi đó nhìn qua thật sự không giống người có tình cảm. Hơn nữa, nếu nhận con nuôi thì nên nhận một đứa bé chứ...
"Cũng không hẳn." Hạ Quân Thần gãi đầu, "Đúng là em được chị Khiêm nuôi dưỡng, nhưng em không rõ có phải giống con nuôi hay không." Lăng Khiêm Hi trẻ trung, xinh đẹp, làm sao có thể giống mẹ nàng? Hạ Quân Thần đoán nếu Lăng Khiêm Hi biết mình nói với người khác mình là con gái nuôi của chị ấy có thể chị ấy sẽ nổi điên. Nghĩ tới bộ dạng Lăng Khiêm Hi giơ chân phát điên, trong lòng Hạ Quân Thần cười vui vẻ.
"Có thể nhận nuôi một cô gái xinh đẹp như vậy là vinh hạnh của Lăng gia, hắc hắc!" Lăng Thánh Tuấn bắt đầu phát huy miệng lưỡi của anh, nhưng... lời này nghe thật sự rất quái dị! Hạ Quân Thần ngồi bên cạnh xấu hổ cười.
"Em vẫn chưa nói anh biết tên!"
"Em tên Hạ Quân Thần." Đối diện với khuôn mặt Lăng Thánh Tuấn đang xích tới gần, Hạ Quân Thần lựa chọn lui ra xa một chút.
"Tiểu Quân a, anh là Lăng Thánh Tuấn, em có thể gọi anh A Tuấn."
Thì ra người này chính là Lăng Thánh Tuấn đại thiếu gia, sớm biết thì nàng đã không trả lời, dù sao người ở ngoài cũng không biết bên trong có người hay không, vừa rồi người ta chỉ hỏi xem Lăng Khiêm Hi có ở nhà không, thế nhưng mình lại trả lời. Trong lòng Hạ Quân Thần thầm cảm thán hàng vạn lần.
Lăng Thánh Tuấn nhìn thấy Hạ Quân Thần nhíu chặt mày, có chút khó hiểu.
"Tiểu Quân, em ở nhà một mình sẽ rất chán, anh đưa em đi chơi..."
"Không!" Lăng Thánh Tuấn chưa nói xong liền bị Hạ Quân Thần thẳng thừng từ chối.
"Vì sao?" Lăng Thánh Tuấn đối với việc Hạ Quân Thần không chút do dự liền từ chối vô cùng khó hiểu, không phải là sức hấp dẫn của anh bị hạ xuống chứ? Anh rất ít khi bị từ chối! Lăng Thánh Tuấn lấy làm lạ, đưa tay sờ khuôn mặt tuấn tú của mình.
"À... Hôm nay em... Em đau bụng..." Hạ Quân Thần nói, nhanh chóng nhăn mày lại, còn làm động tác ôm bụng, "Em muốn về phòng ngủ."
"Anh đỡ em đi." Lăng Thánh Tuấn lôi kéo cánh tay Hạ Quân Thần, lại bị nàng tránh đi.
"Đi nằm chút sẽ đỡ, cám ơn anh!" Hạ Quân Thần ôm bụng tự đi vào phòng ngủ trốn, phanh một tiếng cửa bị đóng lại.
Lăng Thánh Tuấn đen mặt, nhất định Lăng Khiêm Hi đã nói xấu anh với Hạ Quân Thần, không thì nàng sẽ không đến mức nhìn thấy một đại soái ca như anh lại y như gặp quỷ. Không thể được a!
Hạ Quân Thần đem đầu chui vào chăn, cảm thấy nóng quá, hơi nhô đầu ra lại phát hiện có một khuôn mặt rất gần, cách mặt mình chỉ mấy cm.
"A!!! Anh làm gì?" Nàng giật mình cả người đứng lên giường, hai tay che ngực hướng về phía Lăng Thánh Tuấn hét to.
"Anh sợ em đau bụng khó chịu, anh muốn đưa em đi bác sĩ." Lăng Thánh Tuấn mặt vô tội.
"Em chỉ cần nằm nghỉ chút là được rồi, không cần đi bác sĩ." Hạ Quân Thần thận trọng nói, đầu nhỏ bắt đầu suy nghĩ, đã dẫn sói vào nhà, giờ lại dẫn sói vào phòng ngủ, chẳng phải nàng là đệ nhất ngu ngốc sao? Trên mặt lập tức tươi cười, "Đột nhiên bụng em hết đau rồi, lạ thật nha! Chúng ta đi xem TV đi. Có bộ phim mèo và chuột, vừa rồi em thấy có đài đang chiếu."
Mèo và chuột? Trán Lăng Thánh Tuấn bắt đầu đổ mồ hôi, "Vậy em có coi cừu vui vẻ cùng sói xám không?"
"Có... Tất nhiên có... Cừu vui vẻ cùng sói xám cũng rất hay a! Em cũng thích xem hoạt hình bạo lực!" Hạ Quân Thần kéo dài giọng nói, từ trên giường nhảy xuống mở cửa trốn khỏi phòng.
Cừu vui vẻ cùng sói xám bạo lực??? Lăng Thánh Tuấn cùng nàng ngồi trên sô pha, nhìn Hạ Quân Thần đưa bàn tay trắng nõn của nàng cầm lấy điều khiển từ xa nhắm ngay TV đổi kênh liên tục, cuối cùng dừng lại ở một chương trình khảo cổ, sau đó buông điều khiển, để chân lên sô pha, cằm gác trên đầu gối, thích thú nhìn chằm chằm TV.
Trên TV đang chiếu một đám người đào lên thi thể cổ của mĩ nữ Lâu Lan, nét mặt Hạ Quân Thần tùy vào lời dẫn trong TV mà thay đổi liên tục. Lăng Thánh Tuấn triệt để bị vẻ tập trung của nàng thu hút, cô gái này không xem chương trình mèo và chuột dành cho trẻ em, lại xem một chương trình khảo cổ có chiều sâu, nàng lại không giống như các cô gái bình thường tay cầm khăn vừa xem phim tình cảm vừa khóc.
Xem xong khảo cổ Hạ Quân Thần lại đổi qua chương trình khám phá vũ trụ huyền bí, không biết là có thật sự thích thú xem hay không, nhưng cũng không nghĩ nàng cố ý giả bộ xem. Dù sao Lăng Thánh Tuấn nói chuyện với nàng, nàng chỉ mỉm cười hoặc ậm ừ vài từ cho qua. Điều này làm cho Lăng Thánh Tuấn cảm thấy thật thất bại, bất quá đối với cô gái cá tính luôn xa cách mình này anh vô cùng hứng thú. Tất cả mọi người đều như vậy, người không có được lại càng muốn chiếm lấy.
"Lăng tổng, lần nào tôi đến cô vẫn luôn khiến tôi hài lòng. Chất lượng sản phẩm của công ty đúng là đáng tin tưởng, thiết kế càng ngày càng độc đáo, lại có ưu thế trên thị trường, trước cứ như thế phát triển, tiếp cận tất cả khách hàng trong nước. Tôi quyết định ký hợp đồng, tiếp tục hợp tác."
Trong văn phòng tổng giám đốc, Lăng Khiêm Hi dựa thoải mái vào ghế, mỉm cười nghe Jeff nói. Hôm nay cô cùng một vài người quản lí đưa Jeff tham quan bộ phận nhà máy, bộ phận thị trường, bộ phận marketing và một ít nơi khác.
Nhìn Jeff kí xong hợp đồng, Lăng Khiêm Hi cũng vung bút, kí tên mình lên.
"Xong rồi, nhiệm vụ hoàn thành, tôi phải về nhà, vợ tôi gọi bảo con tôi đổ bệnh." Jeff mở miệng nói. Lăng Khiêm Hi muốn giữ Jeff lại ăn cơm, nhưng ý định này cũng nhanh đánh mất, "Nếu vậy, tôi sẽ không khiến anh mất thời gian ở đây." Sau đó bấm điện thoại cho thư ký, gọi một chiếc xe đưa Jeff về khách sạn.
"Tiểu Trần, pha cho chị một tách cà phê." Đưa Jeff ra ngoài, Lăng Khiêm Hi gọi thư, ký, sau đó cả người dựa lên ghế, nhắm mắt lại.
Vài phút sau, Tiểu Trần đem cà phê đặt trên bàn của Lăng Khiêm Hi, cô uống mấy ngụm cà phê, tay chống lên bàn làm việc, để đầu gác lên, suy nghĩ về những chuyện đã xảy ra, lấy ra điện thoại riêng, gọi vào số ở nhà.
"Alo..." Hình như giọng nói bên trong điện thoại là...
"Lăng Thánh Tuấn, anh làm gì ở nhà em?" Lăng Khiêm Hi không hỏi tại sao anh ta vào được, dùng đầu ngón chân suy nghĩ cũng biết là do ai mở cửa.