• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hạ Quân Thần chạy thật nhanh đến bãi đỗ xe, từ xa đã nhìn thấy Bugatti của Lăng Khiêm Hi đậu ở kia, theo thói quen mở cửa xe, ngồi lên ghế phó lái, sau đó cài dây an toàn.

"Công việc hôm nay thế nào? Có ổn không?" Lăng Khiêm Hi nhìn phía trước, tay đặt lên tay lái, đợi Hạ Quân Thần cài xong dây an toàn mới chạy đi.

"Vâng, hai người làm cùng em rất tốt, hòa nhã, dễ gần." Hạ Quân Thần liên tục gật đầu.

Hòa nhã, dễ gần? Nàng còn cười nhiều như vậy! Lăng Khiêm Hi cười, "Vậy là tốt rồi." Trầm Hạo Nhiên có báo cáo với cô, để Hạ Quân Thần làm tiếp tân tại sảnh, cũng tốt, khi nào nhớ nàng thì có thể đi ngang qua đại sảnh nhìn chút. Lăng Khiêm Hị bị chính suy nghĩ hiện lên trong đầu làm hoảng sợ, sao lại nhớ nàng a? Mình làm gì nhớ cô bé Hạ Quân Thần này? Chắc cả tám tiếng đều xem văn kiện đến đau đầu rồi, Lăng Khiêm Hi thầm an ủi bản thân. Hạ Quân Thần thích tự nấu cơm ăn, nàng nói đồ ăn mắc tiền này kia ở bên ngoài lại không dinh dưỡng bằng ở nhà, cho nên sau khi nàng vào ở, Lăng Khiêm Hi liền giao dạ dày của mình cho Hạ Quân Thần xử lý.

Ăn cơm xong, Lăng Khiêm Hi ngồi trên sô pha phòng khách xem TV, gần đây cô rất thích một bộ phim, mỗi ngày cơm nước xong đều rất đúng giờ đón xem. Trong phòng bếp truyền đến âm thanh lộp bộp, trong lòng Lăng Khiêm Hi cảm thấy ấm áp, căn nhà này sau khi có Hạ Quân Thần vào ở trở nên ấm cúng rất nhiều, ngày càng giống một căn nhà hơn trước.

"Nâng chân lên." Lăng Kiêm Hi thu hồi tầm mắt trên TV, mới thấy Hạ Quân Thần mặc bộ đồ ở nhà được mua lúc đi siêu thị, đeo bao tay, cầm máy hút bụi dọn dẹp phòng.

"Việc này sẽ có dì giúp việc lo, em không cần làm." Lăng Khiêm Hi nhìn bóng dáng của Hạ Quân Thần chuyển động, xem nàng chăm chỉ, nên quyết định trao giải thưởng nhân viên vệ sinh tài năng cho nàng.

"Chính mình có thể dọn dẹp gọi người giúp việc làm gì? Chị đúng là nhiều tiền" Sau khi quét xong Hạ Quân Thần vọt đến sô pha, nghĩ nghĩ còn nói, "Tiền nhiều cũng không thể tiêu lung tung, biết không?"

"Biết rồi..." Lăng Khiêm Hi buồn bực, mẹ cô còn không có giáo huấn cô như vậy, cô bé này quấy rầy mình xem TV còn dám tới đây thuyết giáo.

Hạ Quân Thần lại chui vào từng cái góc nhà, không thấy bóng dáng, Lăng Khiêm Hi đoán là nàng đi lên lầu dọn dẹp, không để ý nữa tiếp tục xem TV của mình.

Chiếu xong quảng cáo, lại đến một khúc nhạc, Lăng Khiêm Hi duỗi người, tắt TV, đem chân xỏ vào trong dép lê, chạy lên lầu. Mở cửa, nhìn thấy Hạ Quân Thần cúi đầu viết gì đó, Lăng Khiêm Hi tò mò đi qua, "Viết gì vậy?"

Hạ Quân Thần sửng sốt, mặt đỏ lên, khép sổ lại, "Đi đi đi, người ta đang viết nhật kí, không cho nhìn lén."

"Nhóc con, còn viết cả nhật kí." Lăng Khiêm Hi nhìn vẻ mặt giật mình của Hạ Quân Thần, cảm giác buồn cười, xoay người đi lấy quần áo vào phòng tắm.

Hạ Quân Thần trừng bóng lưng Lăng Khiêm Hi, lè lưỡi làm mặt quỷ, sau đó đặt bút tiếp tục viết nhật kí. Đột nhiên trên lưng bàn chân truyền đến cảm giác ngứa ngứa mềm mềm, vừa cúi đầu phát hiện trên đó có một cục gì đen đen, nhìn kỹ, hít sâu một hơi lạnh, con gián!!! Đời này của nàng sợ nhất thứ này! Lấy chân đạp, đá đụng cái bàn phát ra một tiếng đông trầm đục, sau đó vắt chân chạy, con gián này lại không sợ chết bò về phía nàng. Đại ca gián à! Giỡn vậy không vui, ta đây không muốn chơi đuổi bắt với gián! Trán Hạ Quân Thần nóng lên, kéo ra cửa phòng tắm lập tức vọt vào, sau đó đóng cửa lại, không để con gián bò vào.

"Hô..." Hạ Quân Thần lấy tay vỗ vài cái mạnh lên ngực, vừa mới ổn định lại hơi thở, quay đầu một cái, đỏ hết cả mặt.

Lăng Khiêm Hi đang trừng lớn cặp mắt nhìn mình, đáng sợ nhất là hiện tại toàn thân cô...! Thật ra tình huống là vầy, Lăng Khiêm Hi vừa cởi hết quần áo định bước vào bồn tắm lớn, chỉ thấy một bóng người hấp tấp xông vào, xong còn đứng vỗ ngực, khiến cô sững sờ ngây người ở đó.

Lăng Khiêm Hi lúc này không bình tĩnh, một tiếng hét đi ra, "A!!!!!!" Thanh âm kéo dài, thiếu chút nữa phá hỏng lỗ tai Hạ Quân Thần.

"Đừng đừng đừng..." Hạ Quân Thần khoa tay múa chân trong không trung, "Đừng đừng đừng đừng đừng!!"

"Em vào đây làm gì?" Lăng Khiên Hi đi qua lấy áo bên cạnh che thân thể, mặt cười cứng đơ, trong giọng nói lộ ý tứ tức giận.

"Ngoài... bên ngoài có con gián..." Hạ Quân Thần thấy mình thở vô cùng khó khăn, cố gắng nuốt một ngụm nước miếng lắp bắp nói, "Mà hơn nữa, chị tắm không thèm khóa cửa."

"Đi ra mau, chị còn phải tắm." Lăng Khiêm Hi hơi bất mãn Hạ Quân Thần không chút ngại ngùng nhìn chằm chằm thân thể mình.

Hạ Quân Thần cúi đầu, giọng nói rầu rĩ, "Em không dám ra ngoài... ở ngoài có con gián..."

Cái gì? Nhóc con này!!! Lăng Khiêm Hi thấy mình muốn phát điên, "Hạ Quân Thần, đừng nói em định ở đây đợi chị tắm xong mới ra ngoài nha?"

Hạ Quân Thần nghe Lăng Khiêm Hi nói như vậy, lập tức ngẩng đầu lên, trong ánh mắt tràn ngập hy vọng, "Được không chị?"

"Nghĩ sao vậy?" Lăng Khiêm Hi từ trong kẽ răng phóng ra vài chữ, "Em lên giường ngồi đi, đợi chị đi ra giúp em đập chết con gián, được chưa?"

"Vâng." Hạ Quân Thần ra vẻ hạ quyết tâm rất lớn, tay đặt lên cửa phòng tắm, xong còn không quên nói một câu, "Tắm nhanh lên nha!" sau đó chạy vội ra ngoài nhảy lên giường, cặp mắt trừng lớn, khẩn trương xem xét xung quanh.

Rốt cuộc cửa phòng tắm cũng mở ra, chân trắng như tuyết của Lăng Khiêm Hi bước ra ngoài, tiếp theo là hình ảnh người đẹp sau khi tắm bay vào tầm mắt Hạ Quân Thần, Hạ Quân Thần hoàn toàn đem chuyện con gián kia bỏ ra sau đầu, mê mẩn nhìn Lăng Khiêm Hi.

Đột nhiên Lăng Khiêm Hi ngồi xuống, cầm lấy dép lê, nhanh như điện đập xuống mặt đất, Hạ Quân Thần sững sờ ngồi yên, sau đó Lăng Khiêm Hi đứng thẳng dậy, nhìn dép lê nở ra nụ cười ác độc. Vừa rồi chị ấy đập gián sao? Lăng Khiêm Hi quăng dép lê vào thùng rác, từ trong ngăn tủ lấy ra một đôi mới. Thấy Lăng Khiêm Hi đi tới chỗ mình, xấu hổ cười nói, "Vừa rồi em không thấy gì cả." Lăng Khiêm Hi hừ một tiếng, không nói gì thêm. Hạ Quân Thần nghiên đầu, cười hì hì kêu, "Lăng tổng."

Lăng Khiêm Hi sững người, sao tự nhiên kêu mình như vậy? Động tác thoa kem trong gương dừng một chút.

"Hôm nay em nghe được có người trong công ty thầm thích chị!" Hạ Quân Thần thấy Lăng Khiêm Hi không để ý mình tiếp tục nói, "Chị có thật nhiều người thích a!" Phụ nữ thích chị ấy còn nhiều như vậy, đàn ông chắc vô số, nếu mình trà trộn được vào WC nam khẳng định có thể nghe được càng nhiều! Lăng Khiêm Hi nhìn chằm chằm Hạ Quân Thần trong gương, tiếp tục thoa kem dưỡng, thản nhiên trả lời, "Chị biết."

"Bề ngoài của chị thật sự thu hút người khác!"

"Chị cũng biết." Trong lòng Lăng Khiêm Hi không khỏi buồn cười, tiểu quỷ này muốn nói cái gì? Chính nàng cũng có rất nhiều người thích, chỉ là nàng hơi ngốc nên không phát hiện ra mà thôi. Ở nhà này thì có một kẻ dở hơi Lăng Thánh Tuấn, còn có Lưu Tư Viễn. Nghĩ đến Lưu Tư Viễn cô liền tức giận, trong lòng trách mắng hắn một trận, "Thì sao?" Sau đó là cô muốn hỏi trong lòng Hạ Quân Thần nghĩ gì, cô bé Hạ Quân Thần này làm sao hiểu được ý tứ của Lăng Khiêm Hi.

"Sau đó khiến cho rất nhiều người yêu thích." Hạ Quân Thần buồn bực, cảm thấy vị giấm chua nồng nặc, nhưng nàng phải nói sao đây? Lăng Khiêm Hi rất vĩ đại, chính chị ấy còn nói không tin tưởng tình yêu, mình chỉ là một con nòng nọc nhỏ, nói thích chị ấy, chị ấy có thể đáp trả sao? Kết quả xấu nhất là đánh mất mối quan hệ này, nhìn cô gái tìm tới ngày trước thì biết.

Lăng Khiêm Hi không lên tiếng, cảm giác Hạ Quân Thần nói những lời này không hề mang theo cảm xúc cá nhân gì, khiến trong lòng cô khó chịu, còn có mất mác.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK