Tô Tiểu Đại sờ mũi, ngượng ngùng cười: “Xin lỗi, hôm nay không thể được.”
“Cậu có chuyện gì à?”
Tô Tiểu Đại gật đầu: “Ừm, là Duy Trạch đến đón mình.” Phải cùng nhau ăn cơm, dường như chỉ cần có thời gian là anh ta sẽ đưa cô đi ăn cơm, ngoài lý do bồi dưỡng tình cảm ra thì còn có bồi dưỡng kỹ năng. Mỗi lần cô nhắc tới người bạn trai hoàn mỹ ấy là Nguyệt không kìm được mà ước ao ghen tỵ.
“Này Tiểu Đại, số cậu may mắn khi tìm được một người tốt như vậy.”
Cô cong môi đáp: “Anh ta nào tốt lành gì!” Kể từ khi cùng Lăng Duy Trạch thỏa thuận hiệp ước, cô đã cố gắng ở trước mặt người khác từ bỏ thói quen bài xích anh ta không phải bạn trai của mình, nhưng giờ phút này thì giọng cô tỏ ra ghét bỏ và bộ dáng chán chường chưa từng thấy. Từ lúc ký hiệp ước, thái độ của anh đối với cô cũng hòa hoãn hơn một tí, cô cũng hi vọng mình mau chóng hoàn thành “nhiệm vụ” để được thoát khỏi chế độ áp bức độc tài kia. Nhưng mà anh ta vẫn độc miệng như cũ, vào thời điểm ác độc thì sẽ ác độc, vào thời điểm ghét bỏ thì sẽ ghét bỏ cô, chẳng sao hết, đối mặt mãi cũng thành quen rồi, hừ, cho nên anh vẫn chưa thể là người tốt được, bởi vì anh ta còn chưa đối xử tốt với cô.
Lời của Tô Tiểu Đại lọt vào tai Nguyệt chính là sự giả vờ chê bai bạn trai, Nguyệt hận không thể cầm một cây đố vuông đánh cho cô bất tỉnh nhân sự, để xem cô còn đắc ý đến lúc nào! Tất nhiên đó chỉ là suy nghĩ cá nhân, dù có mười xác Nguyệt cũng chẳng dám động tới Tô Tiểu Đại nếu không muốn bạn trai của cô nghiền mình ra thành bụi phấn.
“Cậu đừng ra vẻ ghét bỏ nữa.”
Tô Tiểu Đại tiếp tục phản kháng: “Không phải, chúng tôi chỉ là…” người yêu hờ, lời này chưa ra khỏi miệng thì cô sực nhớ đến hiệp ước thần thánh mà phải nuốt trở vào trong. Anh ta là bạn trai mình, anh ta là bạn trai mình, cô không ngừng lẩm nhẩm trong đầu về điều đó. Cùng lúc ấy, chuông điện thoại kịp thời vang lên, cứu vớt Tô Tiểu Đại đáng thương. Nhìn điện thoại reo, cô vội vàng tạm biệt Nguyệt: “Không tám nữa, mình đi trước đây, hôm khác chúng ta sẽ tiếp tục.”
Nguyệt gật đầu giục cô: “Được rồi, cậu đi nhanh đi.”
Tan tầm nên rất nhiều người, thế nhưng cô chỉ cần liếc mắt cũng thấy được gã đàn ông mặc âu phục màu đen đeo kính đang đứng đằng kia, cô lại không khỏi một lần nữa cảm thán, quả nhiên ngoại hình xuất sắc vô cùng! Bình thường là cô chờ anh, vậy mà hôm nay anh lại chủ động chờ cô trước, xem ra anh đang vội vàng lắm đây.
“Em à, có chuyện này tương đối quan trọng anh muốn em biết.”
Cô nhún vai: “Chuyện gì?”
Cùng anh quen biết đã lâu, nay cô cũng biết cách thăm dò tính cách của anh. Đối xử với anh giống như đối xử với mèo con vậy, chỉ cần sờ lông anh thì anh sẽ ngoan ngoãn để mình sờ, từ đó có thể bàn bạc chuyện tốt cũng như được ăn uống ngon lành. Cô dần dần không bài trừ anh nữa cũng vì lý do trên. Đương nhiên có một điều kiện tiên quyết là cô phải nghe anh nói những lời chém đinh chặt sắt, nghe anh bắt bẻ mỗi khi anh không vui, phải tôn sùng niềm kiêu ngạo của anh. Được rồi, cô thừa nhận, trời sinh cô đúng là thể chất chịu được ngược đãi, bị anh cư xử như thế mà cô vẫn còn sống sót toàn thây thì quả là… phi thường.
“Gặp mặt bọn Đào Dục ấy mà.”
“Ơ, các anh gặp mặt, tôi đến làm gì nhỉ?” Cô đối với việc họp mặt nam nữ này không có điểm hứng thú cũng như cô chưa thật sự chuẩn bị tốt khả năng diễn xuất trước mặt bạn bè của anh.
Lăng Duy Trạch khẽ đẩy gọng kính, đáp: “Anh bảo hôm nay đưa bạn gái anh đến, Tiểu Đại à, em phải cố gắng hơn rồi.”
Tô Tiểu Đại méo mặt nhìn anh: “Không thể đổi ngày khác sao?”
“Không thể.” Xem Tô Tiểu Đại đã bắt đầu thích nghi với một cuộc sống có anh, cho nên bước kế tiếp anh muốn đưa cô vào tròng, mặc dù thời gian khá ngắn ngủi nhưng anh thích đánh nhanh thắng nhanh, tránh để đêm dài lắm mộng. Thấy anh cương quyết cự tuyệt mình, Tô Tiểu Đại cũng biết hôm nay cô phải đi, bởi vì anh nói một là một, nói hai là hai, chưa từng để người khác tự tiện thay đổi ý kiến. Cô cúi đầu, mở cửa xe ngồi vào trong: “Đi thôi.” Chẳng sao hết, nghe theo anh là ổn.
Lăng Duy Trạch nhìn vẻ mặt ủ rũ của cô, chà, cô gái có vẻ không vui lắm, nhưng anh chính là thích ngắm gương mặt bất lực không thể làm gì khác của cô như vậy, rất kích thích.
“Tiểu Đại!” chất giọng quen thuộc gầm nhẹ bên tai khiến cô dừng động tác, quay đầu nhìn lại, ôi Dương nữ vương, đã bao lâu không gặp chị rồi!
Chỉ thấy Dương Trừng Trừng đạp cao giày cao gót ba tấc khí thế trùng trùng vọt tới, cô quả thật sợ chị vì quá phấn khởi mà ngã dập mặt xuống sàn thì khốn.
“Trừng Trừng, tại sao cậu ở đây?” Dương Nữ Vương gần đây bận rộn công việc đầu óc choáng váng, mặt dù làm chung công ty nhưng cả ngày trời khó mà thấy được mặt nhau.
Hôm nay là chủ nhật, thật vất vả chị mới có thời gian nghỉ ngơi. Vốn là định lái xe về nhà ngủ một giấc cho hoành tráng, nhưng vô tình thấy bọn họ ở đây, tất nhiên thấy Tô Tiểu Đại không phải là vấn đề, mà là Lăng Duy Trạch kìa. Hai người bọn họ sao lại cùng ở chung một chỗ?
“Những lời này để mình hỏi cậu chứ, cậu và ngài Lăng vì sao…” Chẳng lẽ mấy ngày chị không có mặt đã xảy ra chuyện gì chị đoán không kịp ư?
“Ngài Lăng, chào anh!” Dương Trừng Trừng đối với anh cũng có ấn tượng tốt, dĩ nhiên ngày ấy anh ở trước mặt chị mà phê phán Đào Dục, và chị quan niệm rằng chỉ cần kẻ nào không dính dấp đến Đào Dục thì chị đều có thiện cảm cả.
Lăng Duy Trạch khẽ mỉm cười: “Cô Dương, đã lâu không gặp.” Bạn bè của cô trước mắt vẫn còn giá trị lợi dụng, vậy thì anh sẽ cố gắng cư xử tốt với Dương nữ vương.
Chị cười: “Đúng rồi, từ lần ở quán bar Màu Cam đến giờ mới thấy anh đấy.”
Nhìn anh điềm đạm như vậy thì Tô Tiểu Đại liền trừng mắt một cái, anh ta giả vờ hay thật nhỉ? Anh ta có một chiếc đuôi sói rất dài, một mặt vui vẻ, một mặt lạnh lùng hắc ám. Sau này khi không còn bị anh uy hiếp nữa, nhất định cô sẽ thông báo cho toàn thể thế giới này biết con người thật của anh. Nhưng giờ phút này cô không hề biết mình đã rơi vào cạm bẫy rồi, dù cho kêu trời kêu đất cũng chẳng ai hay đâu.
Tán gẫu vài câu, Dương nữ vương quay lại vấn đề chính: “Chỉ là ngài Lăng à, sao anh và con bé này ở chung với nhau?”
Theo bản năng, cô vốn định phủ nhận, cô không muốn lừa gạt bạn thân mình. Mồ hôi chảy ròng trên trán, vừa định tìm lý do tình cờ gặp gỡ: “Chúng mình là…” Lời chưa nói hết thì Lăng Duy Trạch đã nắm lấy tay cô, anh, anh ta làm quái gì nắm tay cô chứ, không thể nói là thừa nước đục thả câu nhưng mà, bàn tay của anh thật ấm áp… Anh dùng gương mặt dịu dàng nhìn cô: “Thế nào, em vẫn còn ngại ngùng như vậy, cứ nói cho cô Dương biết đi.”
Lăng Duy Trạch thản nhiên nói khiến cho hai cô gái đều sững sờ ra đấy, trong phút chốc, Tô Tiểu Đại quên phải giãy dụa. Bị tin tức này làm đầu óc choáng váng, vất vả lắm Dương nữ vương mới hồi phục tinh thần, nhìn sang con bé ngây ngô kia thì cảm giác bi thương lập tức dâng trào, ngay cả chuyện này mà cô cũng chẳng thông báo cho chị biết!
“Tô-Tiểu-Đại, rốt cuộc có chuyện gì hả?” Dương nữ vương lại gầm lên, được lắm, quả nhiên lâu quá không đánh thì quên đòn, chủ vắng nhà gà vọc niêu tôm đây mà!
Giọng nói của chị mang theo chút hung dữ nên đã làm cô giật bắn người, biết rõ là chị thật sự tức giận, nhưng mà, nhưng mà, cô cũng không phải cố ý. Nếu yêu thật thì đã vui mừng báo cáo cho lãnh đạo rồi, còn đằng này chỉ là giả thôi, đó là điều thừa thãi thì nói làm gì? Bấy lâu nay cô luôn tự nhủ không thể để cho Dương Trừng Trừng bắt gặp cô đi cùng anh ta, mà giờ thì có vẻ đẹp mặt rồi, trời ạ! Trước kia anh đã từng nói, chỉ cần là thứ thuộc về anh, bất cứ kẻ nào cũng không được phép bắt nạt, cho dù là bạn thân nhất của Tô Tiểu Đại cũng không được.
“Cô Dương, vừa vặn chúng tôi đến quán bar Màu Cam họp mặt, cô có muốn đi không?” Gặp phải chị thật là tốt, một công đôi chuyện, khỏi phải tốn công đi thêm chuyến nữa.
Do lòng hiếu kỳ muốn biết câu trả lời, Dương nữ vương không chút suy nghĩ vội vàng nhảy lên xe của anh, chị ngồi cùng Tô Tiểu Đại ở ghế sau, tức giận dùng ánh mắt hung hăng lăng trì cô thành từng mảnh.
“Hừ, lát nữa tốt nhất có lời giải thích thỏa đáng với mình đấy!” Trong thực tế, bản chất của Dương nữ vương và Lăng Duy Trạch chính là cùng một loại người, bốn năm học đại học chị đã quyết định làm bạn tốt của cô, chị bảo vệ cô tuyệt đối mặc dù chị là người đầu sỏ bắt nạt cô, thế mà người ngoài muốn động đến cô thì còn khuya nhé, chị cho biết tay ngay, điển hình là Dương Kiến và Chu Manh Manh ấy. Chỉ là việc quan trọng này mà Tô Tiểu Đại không ừ hử gì khiến chị rất đau lòng.
“Cô Dương, đừng trách Tiểu Đại có được không? Chốc nữa tôi sẽ giải thích thay cho cô ấy.” Rõ ràng anh ta rất là ôn hòa nhưng sao chị lại có cảm giác lạnh lẽo kỳ quặc, nhìn Lăng Duy Trạch một thân quý phái nhã nhặn, chị chợt nghĩ có khi là ảo giác cũng nên. Cứ như vậy mang theo những nghi vấn khó hiểu, cả ba đã đến Màu Cam.
Oan gia ngõ hẹp, kẻ thù của chị khi thấy chị thì tức giận nhảy cẫng lên: “Dương Trừng Trừng, sao cô lại ở đây?”
Dương nữ vương hứ một tiếng: “Anh mở cửa làm ăn mà không cho khách tới à? Vớ vẩn.”
Đào Dục chợt nghĩ kiếp trước mình nhất định đã giết hại cả nhà Dương Trừng Trừng nên kiếp này bị chị hành hạ như thế. Vuốt mũi, Đào Dục quyết định không cãi cọ lung tung phí sức với cô ta là vì hôm nay A Trạch bảo rằng sẽ đưa bạn gái tới làm cho bọn họ ngồi đây chờ cả buổi trời, nhưng là ai nhỉ? Bất chợt, cả bốn người bọn họ đều nhìn sang hai cô gái, đúng rồi, nơi này chỉ có hai cô gái, một là Dương Trừng Trừng, một là Tô Tiểu Đại, ai sẽ là bạn gái trong truyền thuyết của A Trạch đây?
Trước nghi hoặc của bọn họ, Lăng Duy Trạch chỉ chậm rãi vươn tay ôm lấy bả vai của cô, mặt kệ mọi người chấn động tột tỉnh, rồi bình thản nói rằng: “Đây là bạn gái của tôi, Tô Tiểu Đại.”