Chỉ là Dương Trừng Trừng bảo, Lạc Triết và bà Lạc kia đã đi rồi, còn sót lại tên Lạc Vũ Minh. Cô thật muốn rủa hắn sao không chóng đi cho rảnh rợ. Mà nhà họ Lăng với nhà họ Lạc cũng ghét nhau ra mặt, cho nên Tô Tiểu Đại vốn không cần phải khách sáo làm gì nữa. Khi trông thấy kẻ kinh tởm kia, Lạc Vũ Minh thì quấn quít với gái đẹp, cô chỉ thản nhiên xoay người bỏ đi. Chỉ là tránh được Lạc Vũ Minh, nhưng không tránh được vợ hắn. Thấy Linda đứng cạnh xe mình, Tô Tiểu Đại không khỏi nghĩ nàng ta đúng là âm hồn bất tán mà.
“Có việc gì vậy, cô Lin?”
Linda tựa vào chiếc Volkswagen Beetle màu hồng của Tô Tiểu Đại, sắc mặt cũng không tốt lắm. Mà Lạc Vũ Minh đằng kia cũng chỉ nhìn Linda chằm chằm.
“Cô Tô, tôi mời cô bữa cơm, được chứ?” Mặc dù mọi người bắt đầu gọi cô là cô Lăng, bà Lăng, nhưng Linda chính là không muốn gọi như thế. Có lẽ trong lòng nàng ta, danh hiệu kia chỉ xứng với nàng.
“Ồ ngại quá, tôi không có thời gian.”
Khóe môi Linda hơi cong, giọng nói có phần van nài: “Cô không muốn biết A Trạch gần đây làm gì ư?”
Tô Tiểu Đại rất muốn cười cợt, những lời này quá sặc mùi ngôn tình ba xu rồi. Cô không phải thánh mẫu, cô là phụ nữ bình thường, còn là phụ nữ có chồng, ai thích con ả nào đó dám gọi chồng mình bằng tên A Trạch thân thiết chứ?
“Ồ, chồng tôi làm gì tôi biết hết, chắc cô không cần nói tôi biết đâu.”
Mặc dù Tô Tiểu Đại đã cự tuyệt, nhưng Linda vẫn kiên trì nói: “Một bữa cơm đơn giản thôi, chuyện về nhà họ Lạc, cô Tô có hứng thú không?”
Tô Tiểu Đại liếc nhìn Linda một lúc, rồi chẳng biết nghĩ gì, mới mở miệng đáp: “Vậy thì đi.”
Cuối cùng, bạn gái cũ và vợ cả, ngồi chung mâm cơm.
Chẳng biết vô tình hay cô ý, họ ở phòng ăn bên ngoài rốt cuộc lại chạm mặt Lạc Vũ Minh. Dĩ nhiên, vẫn tình tứ với ả nọ. Tô Tiểu Đại chợt cảm thấy Linda thật đáng thương…
“Bối Bối, chào hỏi vợ anh đi em.”
Nghe qua lời này, người ngoài đều thấy muối mặt, huống gì Linda. Nhưng nàng chỉ bình thản ngồi đó.
“Cha gọi anh về vào ngày mai, chúng tôi đi trước.”
Lạc Vũ Minh cười khinh thường, cũng không nói thêm gì, chỉ đưa người tình nghênh ngang quay bước.
Ngồi vào bàn ăn, chọn món, hai người im lặng nhìn nhau, lát sau, Linda mới mở miệng: “Ban đầu hắn ta đối với tôi rất tốt.”
Cô đẹp thế này đàn ông nào mà chả đối tốt, Tô Tiểu Đại âm thầm đồng ý, nhưng rồi chợt suy nghĩ, ơ thế gọi mình ra đây để kể khổ à? Thôi dẹp đi, cô không có nhu cầu nghe. Cô không bị điên, rảnh đâu tự ngược đãi cảm xúc của chính mình! Nhưng Linda đã tung thì thôi cô đành hứng vậy.
Linda nói đúng, lúc mới bắt đầu, Lạc Vũ Minh đối xử với nàng thật tốt. Khi Lăng Duy Trạch gặp tai nạn giao thông, công ty của nhà nàng cũng gặp biến cố, đột nhiên hắn ta xuất hiện bên cạnh nàng. Hắn nói với nàng, chỉ cần nàng gả cho hắn, hắn sẽ thay nàng lo liệu công ty. Linda không phải người thừa kế, hơn nữa còn có một đứa em trai, nhưng nàng không thể trơ mắt nhìn công ty sụp đổ, vậy nên nàng lựa chọn kết hôn với hắn.
Chỉ là trong lòng nàng còn yêu Lăng Duy Trạch, có lẽ như thế là thiếu công bằng với Lạc Vũ Minh, nhưng nàng chẳng còn biện pháp nào khác.
Lúc vừa kết hôn, nàng muốn gì được đó, cung phụng, chiều cưng như thể bà hoàng. Nàng thầm nghĩ, yêu hắn cũng không phải quá tệ. Nhưng không lâu sau, khi Lạc Vũ Minh ôm cô gái khác xuất hiện trước mặt nàng, nàng mới biết mọi chuyện chỉ là âm mưu. Hắn đến gần nàng chỉ vì nàng là người phụ nữ của Lăng Duy Trạch. Hắn cưới nàng, chỉ vì hắn muốn thấy Lăng Duy Trạch trắng tay đau đớn. Ngay cả biến cố của công ty nàng cũng do hắn gây nên.
“Tôi muốn ly hôn, nhưng tên đểu cáng kia không chấp nhận. Hắn muốn tôi cả đời phải trói buộc với hắn, vì tôi là người mà A Trạch thương yêu.”
Nghe đến đây, Tô Tiểu Đại thầm cảm thán, sao tên Lạc Vũ Minh này lại biến thái như vậy. Nghĩ một chút, Tô Tiểu Đại lựa lời an ủi nàng ta: “Chắc sẽ có biện pháp ly hôn mà.”
Nhưng câu nói tiếp theo của Linda khiến Tô Tiểu Đại suýt nữa ném cái bát vào mặt nàng ta. Bởi vì Linda vừa khóc vừa nỉ non rằng: “Cô Tô, tôi yêu A Trạch, xin cô trả anh ấy lại cho tôi!”