Tô Tiểu Đại nắm lấy gấu áo của anh, bộ dạng như một đứa bé sắp bị vứt bỏ: “Anh đừng đi mà.” Chồng cô chỉ mới trở lại một ngày, cô không muốn cách xa anh.
Nhìn Tô Tiểu Đại đáng thương như vậy, Lăng Duy Trạch bất đắc dĩ nói rằng: “Hôm nay để anh đi, ngày mai anh ở nhà với em, được không?”
Tô Tiểu Đại cắn môi, cô biết mình cư xử thật trẻ con nhưng cũng vì quá nhớ anh thôi. Tranh thủ khi anh còn đắn đo, cô đột nhiên nghĩ ra một biện pháp, bèn kéo kéo tay anh: “Vậy em đến công ty cùng anh nhé, em thề sẽ không quấy rầy anh làm việc đâu!”
Lăng Duy Trạch ôm cô vào trong ngực: “Không phải anh sợ em quấy rầy, mà anh sợ không có thời gian chăm sóc em.”
Này thì chẳng thành vấn đề, Tô Tiểu Đại vỗ ngực cam đoan: “Anh yên tâm, em tự lo cho mình thật tốt, anh cho em theo với!”
Vợ đều đã nói như vậy, Lăng Duy Trạch nếu còn từ chối nữa thì chẳng biết xử lý làm sao, bèn gật đầu đồng ý: “Ừ, vậy em sửa soạn đi.”
Tô Tiểu Đại nghe xong, vui mừng đến nỗi hấp tấp nhảy xuống giường, quên béng đi vấn đề mình đang là phụ nữ có thai. Lăng Duy Trạch vừa nhìn thấy hành động đó, sợ đến tối mặt: “Đi đứng đàng hoàng, không thì ở nhà luôn nhé!”
Tô Tiểu Đại mỉm cười nịnh nọt: “Dạ dạ em biết rồi.”
Trên đường đến công ty, Lăng Duy Trạch cẩn thận từng li từng tí trông nom Tô Tiểu Đại, mặc dù trông cô bừng bừng khí thế nhưng dù sao thân thể hiện tại cũng không khỏe lắm. Đây không phải lần đầu tiên cô tới đây, tuy nhiên khi bị bao nhiêu ánh mắt nhân viên đổ dồn về phía mình khiến cô cũng hơi khó xử. Thẳng cho đến khi bọn họ vào tầng thang máy chuyên dụng thì những ánh mắt tò mò kia mới được ngăn cách với bên trong. Tô Tiểu Đại than thở, quả nhiên mình là phận dân đen, bỗng dưng được nhìn chăm chú thì lại không chịu được.
Ra khỏi thang máy, Lăng Duy Trạch nắm tay Tô Tiểu Đại đi về phía phòng làm việc, thấy tổng giám đốc xuất hiện, trợ lý vội vàng chạy tới đưa cho một xấp tài liệu thật dày.
Lăng Duy Trạch đưa cô vào trong, để cô nghỉ ngơi ở đây rồi nói: “Anh có cuộc họp, nếu không có việc gì thì em xem TV, đừng chơi máy tính, tránh phóng xạ. Tủ lạnh có nước uống, nhưng phải lấy ra để ở ngoài một lát cho tản lạnh đi, cần gì thì gọi điện thoại nội bộ, phòng trợ lý có người trực, hiểu chưa?”
Nghe chồng mình lải nhải thật khiến Tô Tiểu Đại chẳng biết nên khóc hay nên cười, cô nhón chân, hôn vào gương mặt điển trai của Lăng Duy Trạch: “Biết rồi mà, em cũng đâu phải là đứa bé, anh mau đi đi.”
Lăng Duy Trạch muốn mỉa mai nói, chỉ số IQ của em còn thua mấy đứa con nít, nhưng nghĩ lại thấy độc mồm quá nên thôi.
“Ngoan, chờ anh quay lại, buổi trưa sẽ cùng em ăn cơm.”
Tô Tiểu Đại gật đầu nói được, lúc này Lăng Duy Trạch mới yên lòng.
Làm phụ nữ có thai thật vất vả, dù không ăn nổi nhưng vẫn bị đói. Đang mơ màng ngủ thì bị tiếng bụng đói đánh thức, sau khi mở mắt mới phát hiện lúc này đã 12 giờ, khó trách đói bụng. Nằm trên giường mãi cũng đau lưng, Tô Tiểu Đại nhổm dậy đi ra khỏi phòng, liền thấy chồng mình ngồi trên ghế nghe nhóm người kia báo cáo.
Thấy Tô Tiểu Đại bước tới, Lăng Duy Trạch giơ tay ra hiệu dừng lại, sau đó đón lấy cô: “Đói à?”
Tô Tiểu Đại vâng ạ, sau đó lại muốn trở vào trong: “Không sao đâu, anh làm xong việc đi đã.”
Lăng Duy Trạch ngăn cản, bảo Tô Tiểu Đại ngồi trên ghế sofa chờ: “Anh bảo trợ lý đi đem cơm, rất nhanh sẽ mang tới.”
Khẩu phần của cô bây giờ rất đặc biệt, được đầu bếp riêng lập thực đơn dưỡng thai cho ăn để hạn chế việc nôn ọe.
“Rồi, anh tiếp tục đi, kệ em. Em muốn đọc báo.”
“Ừ, chờ anh tí thôi.” Lăng Duy Trạch cười, sau đó quay lại bàn bạc công việc.
20 phút trôi qua…
Hôm nay Tô Tiểu Đại ăn rất tốt, ăn hết cả một chén nhỏ cơm khiến Lăng Duy Trạch khi kết thúc công việc vào xem thì vui đến phát rồ: “Em giỏi quá, ăn hết sạch luôn kìa, muốn ăn nữa không?”
Dứt lời anh gắp thêm rau xào cho cô.
Tô Tiểu Đại lắc đầu nguầy nguậy: “Ăn nữa là em nôn đó.”
“Vất vả cho em rồi!” Lăng Duy Trạch an ủi cô.
Cô nhoẻn miệng cười: “Cho nên anh phải đối xử với em và con gái cho thật tốt.” Tô Tiểu Đại mong mình sinh bé gái đầu lòng, nhưng dù gái hay trai thì cũng không thành vấn đề cả.
“Này còn cần em nhắc chắc!”
Hai vợ chồng tán gẫu thêm vài câu thì phía ngoài có tiếng gõ cửa, Lăng Duy Trạch lên tiếng nói: “Cậu vào đi.”
Trợ lý của anh đẩy cửa ra, lập tức báo cáo: “Thưa tổng giám đốc, thành phố Y vừa có tin tức.”
“Và?”
“Cảnh sát vừa bắt quả tang Lạc thị trốn thuế, rửa tiền trái phép, buôn bán lừa đảo, tội danh dồn hết về tổng giảm đốc Lạc thị - Lạc Triết.”
Chuyện nằm trong tính toán, nhưng nghe xong tâm trạng anh có chút chấn động, anh phất phất tay dặn dò trợ lý: “Cứ như thế mà làm.”
Nam trợ lý tuân lệnh rời đi.
Tô Tiểu Đại bèn thức thời hỏi: “Anh ta vừa nói, Lạc thị sụp đổ ư?”