Mặc dù gốc gác là người Trung Quốc, nhưng anh sống ở Trung Quốc không nhiều, từ lúc tiểu học anh đã sang nước Mỹ để tiếp nhận một loạt dạy dỗ mới mẻ, ấy vậy trong máu anh vẫn chảy một dòng phương đông thuần túy. Đại gia ở thành phố C cũng không ít, trọng trách của những kẻ giống anh đều nặng như nhau, tuy nhiên so với bọn họ thì người độc nhất là anh lại chịu áp lực lớn hơn nhiều.
Lăng Duy Trạch cũng không có cảm giác gì, vì từ bé anh đã là người của nhà họ Lăng, những điều này anh buộc phải thừa nhận. Trong cơ thể anh, mỗi một giọt máu cũng là vì nơi này mà chảy, anh cam tâm tình nguyện chịu khổ, cũng như xem nó là thứ mật ngọt ngào. Chỉ là khi anh 25 tuổi, chuẩn bị trở về nước tiếp quản cơ ngơi thì anh gặp tai nạn giao thông.
Tai nạn này muốn lấy mạng anh, cơ hồ anh không thể tỉnh dậy nữa. Nhưng dựa vào thân thể khỏe mạnh và nghị lực kinh người, từ trong cơn mê dằng dặc, anh tự vực mình thức giấc. Lúc anh tỉnh lại, người đầu tiên thấy không phải là mẹ, không phải ông ngoại, cũng không phải bạn gái, mà là Đào Dục.
Trực giác nói cho Lăng Duy Trạch biết có biến xảy ra, anh cất giọng khản đặc hỏi Đào Dục: “Nhà anh đã xảy ra chuyện đúng không?”
Đào Dục mím môi, hai mắt đỏ hoe, cuối cùng bi thương gật đầu một cái. Đầu óc anh quay cuồng, mơ hồ nghe Đào Dục nói người kia phản bội nhà họ Lăng, hại ông ngoại tự sát, mẹ anh thì biến mất, còn có cô bạn gái quyến luyến 7 năm nhân lúc anh hôn mê thì đã kết hôn với kẻ khác. Trừ việc người kia vơ vét một phần tài sản thì tất cả tài sản còn lại đều bị tịch thu, cái ghế danh vọng cao cao tại thượng của anh cũng bị đổ nát.
Có lẽ đó chính là trời sập, nhưng phản ứng của anh có chút ngoài ý muốn. Anh tỉnh táo đến dọa người, giống như nhà sụp đổ không phải là nhà của anh, giống như lúc này kẻ trắng tay không phải là ai, ngay cả Đào Dục cũng không nén được mà biểu lộ ra ngoài, nhưng anh thì vẫn thản nhiên, bởi lẽ lòng kiêu hãnh không cho phép.
Ông trời có mắt, trừ não bộ tổn thương, còn lại anh không bị thương nặng lắm, ít nhất chân tay, nội tạng cũng không gặp vấn đề. Điều duy nhất khiến anh điêu đứng là do va chạm ở não bộ đã làm ảnh hưởng đến dây thần kinh thị giác, tuy không mù lòa nhưng anh đã mất đi khả năng nhìn thấy màu sắc. Từ đó, thế giới của anh chỉ toàn là u ám.
Một người đang nhìn đời với lăng kính đa dạng, nay phút chốc đều là màu đen trắng, cái này so với trời sinh mù lòa có lẽ đáng buồn hơn nhiều. Yên lặng thật nhiều ngày sau, cuối cùng Lăng Duy Trạch đã có thể đón nhận sự thật này. Nhà họ Lăng sụp đổ, anh không còn trọng trách, anh tự mang cho mình một đôi kính hỗ trợ thì thế giới của anh mới nhuốm màu sắc như trước kia.
May mắn người nhà họ Lăng ý chí kiên cường, may mắn Lăng Duy Trạch được nuôi dưỡng nhiều năm không uổng phí, may mắn chính bản thân anh không cho phép mình gục gã, bị kiếp nạn này, anh cũng chỉ để mình ở bệnh viện tịnh dưỡng nhất thời, đợi đến khi anh rời bệnh viện thì anh vẫn là kẻ ngạo nghễ đứng trên đầu người khác. Bóng lưng anh vẫn thẳng tắp như vậy. Hơn nữa anh cũng tin, ông ngoại sẽ không thích nhìn con cháu mình suy đồi nghị lực, nhà họ Lăng không có hạng người nhu nhược, càng không chấp nhận con cháu là kẻ nhu nhược.
Đợi sau khi về nước thì mọi chuyện đã là ba tháng sau, thành phố C một mặt sống yên gió lặng, giống như chuyện ấy chưa từng xảy ra nhưng anh biết người và vật đều đã mất cả rồi. Khi anh còn đang hôn mê thì nhà họ Đào đã thay anh xử lý mọi chuyện tàn dư, cho nên lúc anh trở về nước, điều duy nhất có thể làm là đứng trầm mặc trước mộ ông ngoại.
Ngày ấy trời xanh nắng ấm, cho dù là trong phần mộ cũng không có một chút bi thương, ngược lại ấm áp sáng lạn. Người của nhà họ Đào khóc không thành tiếng, nhưng ngược lại anh chỉ yên lặng nhìn chằm chằm vào bia mộ, vết thương trong lòng anh thối rữa và cào xé điên cuồng. Đau, trọn đời cũng không quên nổi. Đào Tử Hồng nói chuyện với anh, vỗ vỗ vai anh và khuyên nhủ anh không thể suy sụp tinh thần. Phải bắt những kẻ hãm hại nhà anh trả giá thật lớn, để tế vong hồn ông ngoại anh trên trời.
Âm thanh ông lão vang vang bên tai, nhưng không cần ông nói thì anh cũng biết. Không kẻ nào phản bội nhà họ Lăng mà có thể sống được, không kẻ nào phá hủy nhà họ Lăng mà vẫn tiêu diêu tự tại, vô tư hưởng thụ công sức của ông ngoại gầy dựng. Bởi vì ông ngoại anh không cho phép, ngay cả anh cũng không cho phép.
Từ ngày đó, Lăng Duy Trạch bắt đầu vay vốn từ nhà họ Đào, từng bước từng bước gầy dựng từ đầu. L&S xác thực mà nói thì chính là đế quốc tài chính, nhưng chỉ một mình anh biết anh đã vì nó mà hi sinh những gì. Một ngày chỉ ngủ hai giờ, cứ mở mắt ra thì phải làm việc liên tục, vì kinh doanh, anh tự mình gặp mặt, giao tiếp với những kẻ trước giờ anh chưa từng liếc mắt tới.
Lăng Duy Trạch không oán giận, anh biết oán giận chẳng giải quyết được vấn đề gì. Anh im lặng cố gắng, lặng lẽ gồng mình chống chọi, sự thật đã chứng minh anh thành công. Anh hoàn vốn trả Đào gia gấp nhiều lần, rốt cuộc cũng có thể nghỉ ngơi một chút. Theo chặt lấy L&S suốt ba năm, nay là lần đầu tiên anh thả lỏng, mà cũng vì ngày hôm đó anh gặp được Tô Tiểu Đại – người anh muốn giữ lấy cả đời.
Nói đến vấn đề tình cảm, Lăng Duy Trạch luôn cố chấp, bằng không sẽ không cùng cô gái kia yêu thương bảy năm. Chỉ là vào thời điểm đấy anh không nghĩ tới, cô ta kết hôn với người khác, hơn nữa còn là hắn!
Anh đau lòng sao? Tất nhiên đau chứ. Bảy năm tình cảm không phải chỉ cười một tiếng là qua, nhưng quá nhiều thứ ập đến trong một ngày giông bão, anh cũng chỉ còn biết thản nhiên chấp nhận. Ba năm nay anh không yêu thêm ai nữa, Đào Dục cho rằng anh còn vấn vương cô ta, nhưng thực sự thì anh không đủ thời gian để quan tâm cô gái khác, L&S đã chiếm cứ thời gian và sinh mạng của anh rồi.
Gặp được Tô Tiểu Đại là chuyện ngoài ý muốn, một cô gái liều lĩnh ở phòng vệ sinh ngay khúc quanh tông ngã anh, mắt kính văng ra, thế giới lại xám xịt nhưng khi ngẩng đầu lên thì anh lại thấy màu hồng nhạt ở cô.
Đó là một người mặc trang phục màu hồng, mặt mũi bình thường, vóc dáng bình thường, nhìn trông cứ ngô ngố. Nhưng anh lại có thể thấy mái tóc xoăn màu cà phê của cô, sắc môi đỏ thắm, mắt đen to tròn… thế giới của anh rốt cuộc đã có sắc màu thật sự. Tim anh đập thình thịch, thì ra trên đời này vẫn còn một người như vậy. Tựa như tia sáng soi rọi xuống đáy đại dương sâu thẳm, không chút do dự, anh tự nói với mình, phải giữ cô ấy lại!