Chỉ là… chỉ là ở trong gia đình, vợ là thứ nhất, thứ hai là con, còn thứ ba mới là ông… vừa định phản bác, liền bị bà Tô trừng mắt một cái, cuối cùng đành tìm cách bàn lui.
Con gái à, ba xin lỗi con, nhưng con biết ba thấp cổ bé họng mà, sao làm chủ được,vậy- nha-con ~
Bà Tô hắng giọng dứt khoát, đưa luôn khăn tắm cho Lăng Duy Trạch: “Cả ngày vất vả rồi, cháu tắm rửa nghỉ ngơi nhé, đây là khăn tắm bác mới mua đấy.” Mặc dù là chuẩn bị cho Dương Kiến, nay Lăng Duy Trạch đã vô tình đến thì đưa anh dùng luôn một thể.
Lăng Duy Trạch còn biết nói gì? Nói rằng thưa bác cháu không muốn sao? Anh mới không bị ngu như vậy, hơn nữa cũng không ghét bỏ việc ở cùng phòng với Tô Tiểu Đại vì cô sớm muộn gì cũng là người của anh mà. Tuy nhiên, anh còn cố ra vẻ khó xử, nhận lấy khăn tắm rồi bước vào phòng, mặc kệ ánh mắt ai oán của cô.
“Mẹ, mẹ có phải mẹ ruột của con không?” Lúc Lăng Duy Trạch đi khuất, cô mới ôm tay mẹ kháng nghị.
Thấy con gái rốt cuộc khởi nghĩa vũ trang, ông Tô tuy không dám phản kháng vợ quyền uy nhưng vẫn đưa ra đề nghị nho nhỏ: “Bà à, nếu không tôi ngủ với thằng bé một đêm.” Làm sao có thể xách con gái mình đưa cho người ta chứ???
Vỗ nhẹ vào tay Tô Tiểu Đại, bà Tô gõ trán cô: “Không nói nhiều, con mà không biết nắm bắt thằng bé thì để xem mẹ trừng trị con làm sao.”
Vốn là cô và Dương Kiến đường ai nấy đi, giờ gặp chuyện tốt như vậy thì càng phải biết giữ chặt lấy.
Tô Tiểu Đại trở nên nóng nảy: “Mẹ, trai đơn gái chiếc không thích hợp ở cùng!” Trước kia chẳng phải bà cũng dạy bảo cô chưa kết hôn thì chưa được vượt rào sao? Giờ vừa gặp phải Lăng Duy Trạch đã thế, sao mẹ lại không giữ vững chính kiến gì hết vậy?!
Thấy con gái liều mạng phản kháng khiến bà Tô cũng xệ mặt theo: “Con đùng đùng phản đối là sao? Chẳng lẽ Tiểu Lăng là do con thuê đến để gạt hai cái thân già này ư?” Mặc dù bà từng căn dặn cô là phải biết giữ mình, nhưng đó là lúc còn non dại. Giờ cô cũng đã 22 tuổi, còn trẻ trung gì mà không biết nắm bắt lấy cơ hội tốt, người như Tiểu Lăng nào có được mấy ai? Được rồi, bà thừa nhận, là do Tiểu Lăng quá hoàn mỹ, bà sợ thằng bé đổi ý chạy mất.
Vừa nhắc đến vấn đề này, Tô Tiểu Đại đột nhiên câm bặt. Cô vất vả lắm mới khiến bà tin tưởng, nếu để bọn họ biết mọi chuyện là giả, còn không phải bọn họ sẽ thất vọng lắm sao?
“Là thật mà mẹ.”
Nghe cô khẳng định lần nữa, gương mặt bà trở nên hớn hở: “Thế là tốt. Nói không phải khen chứ sao con còn trẻ mà bảo thủ quá vậy, phải giữ chặt lấy trái tim của người đàn ông, biết chưa?”
Dứt lời, chẳng đợi cô phản ứng, bà Tô lại lôi tay ông Tô: “Đi nào ông, chúng ta về phòng nghỉ ngơi, cả ngày nay mệt mỏi rồi.”
Nhìn ba mẹ biến mất sau cửa phòng, Tô Tiểu Đại hoàn toàn hết ý kiến. Đây là mẹ ruột ấy hả? Đem con gái đưa vào hang sói, mặc dù Lăng Duy Trạch sẽ không cầm thú với cô, nhưng trai đơn gái chiếc thật khiến người khác… ngượng ngùng.
Đang lúc còn đang rối rắm, Lăng Duy Trạch đã tắm rửa xong, anh bước ra hỏi: “Hai bác ngủ hết hả em?”
Tô Tiểu Đại gật đầu, buồn bã nhìn sang anh. Làm thế nào đây? Không phải cô sẽ ngủ trên sofa chứ? Nhưng sofa nào có, chỉ có trường kỷ bằng gỗ, cô lại còn muốn chết hay sao?
Lăng Duy Trạch từ trên cao nhìn xuống bộ dáng bối rối của cô, chân mày nhíu lại: “Em không tình nguyện cái gì?”
Như đã nói Lăng Duy Trạch chính là ân nhân, mà ngày thường cô vốn đã không dám chọc giận anh ta rồi: “Không… có! Tôi sợ tối ngủ không cẩn thận lại xâm phạm anh!” Hừ, lý do này đã hài lòng chưa, cái gã tự yêu bản thân cuồng tín này!
Lăng Duy Trạch hừ lạnh một tiếng: “Em biết là tốt, cho nên buổi tối em ngủ đàng hoàng một tí, anh ngủ đây.”
Nhìn anh vênh váo tự đắc bước vào phòng mình, Tô Tiểu Đại chỉ hận không thể túm tóc anh dập vào tường. Đó là phòng của cô, phòng của cô, phòng của cô a a a a!!!!
Nhưng khi nhìn kim đồng hồ điểm mười một giờ đêm, cô cũng cảm thấy mệt mỏi. Ngó chiếc trường kỷ cứng ngắc, lại thấy cửa phòng ba mẹ khóa chặt, cuối cùng cô đành lết xác vào với anh. Bên trong Lăng Duy Trạch đã nằm phè phỡn trên giường nghỉ ngơi, cô cũng chỉ có thể hừ hừ trong lòng, chấp nhận hiện thực mà đi tắm.
Đợi lúc cô bước ra đã gần nửa giờ đồng hồ, chẳng biết mẹ cố ý hay không mà giường chỉ có một chiếc chăn, hai chiếc gối. Không còn hơi trách móc mẹ nữa, mi mắt nặng trĩu, Tô Tiểu Đại không kịp nghĩ nhiều, trèo lên giường và tìm một góc nhỏ để ngủ.
Lăng Duy Trạch luôn luôn cạn ngủ, lúc cô bước lên giường là anh đã biết rồi. Mặc dù ở giữa hai người còn có khoảng cách, nhưng quả thật lần đầu tiên ngủ chung giường với cô nhất thời khiến anh… không ngủ được. Hương thơm phụ nữ bay vào mũi anh, suy nghĩ hồi lâu cuối cùng anh duỗi cánh tay ôm cô vào lòng. Mơ mơ màng màng, Tô Tiểu Đại hơi choàng tỉnh giấc.
“Ưm…” Cô mở mắt nhìn anh.
Thấy cô vừa tỉnh, Lăng Duy Trạch lạnh lùng trừng cô: “Em đó, đã bảo em ngủ đàng hoàng mà?!”
ừm, cô lại xâm phạm đến anh ta nữa sao?
“Xin lỗi anh.” Nói xong lật người lại tiếp tục ngủ.
Quan sát bóng lưng của cô, Lăng Duy Trạch chợt thở phào nhẹ nhõm, thì ra cô ngốc này còn mê ngủ lắm. Lần này anh không kiêng dè, tiếp tục ôm cô vào ngực, tất nhiên ôm cô rất mềm và thoải mái.
Cả đêm không mộng mị, Lăng Duy Trạch và cô bừng tỉnh khi tiếng pháo năm mới nổ ầm ĩ. Cô có cảm giác mình đang bị ai đó ôm chặt cứng.
“Ưm… a, a…” Ý thức được người đang ôm mình là ai, Tô Tiểu Đại theo bản năng hét chói tai.
Bị cô la hét om sòm, Lăng Duy Trạch bực dọc chặn môi cô lại: “Em câm miệng cho anh!”
Tô Tiểu Đại nhìn chằm chằm Lăng Duy Trạch, tối hôm qua rõ ràng nằm cách xa anh ta, tại sao sáng nay tỉnh giấc lại ôm ấp nhau như chiếc bánh quai chèo?!
Dừng lại một phút, Lăng Duy Trạch rốt cuộc tỉnh táo hẳn, anh nhàn nhạt liếc ngang ánh mắt: “Em đó, vẫn là ngủ không đàng hoàng.” Nói xong bước xuống giường đi vào nhà vệ sinh.
Ngơ ngác nhìn theo bóng lưng của anh, trên người cô vẫn còn hơi ấm đầy nam tính, để mặt cho cô ngồi ngượng ngịu một mình. Thế là cô nhào tới ôm anh nữa hả??? Trời ạ, mẹ cô từng nói qua từ nhỏ cô ngủ đã lộn xộn, hung hăng cốc đầu mình một cái, như thế nào lại không có tiền đồ chứ?!
Chờ Lăng Duy Trạch vệ sinh cá nhân xong, Tô Tiểu Đại đã sớm rửa mặt xong xuôi ở phòng khác rồi. Thừa dịp cha mẹ ở nhà bếp, cô nắm lấy tay áo anh, nhỏ giọng nói: “Xin lỗi anh, tôi ngủ hơi… nghịch ngợm tí.”
Lăng Duy Trạch cao cao tại thượng hừ một tiếng: “Em biết là tốt.”
Thấy anh không chấp nhặt, cô bèn cười nịnh nọt: “Tôi biết ngay anh không để bụng mà!”
Ngắm dáng vẻ ngốc nghếch của cô, anh ở trong lòng cười thầm. Nhưng mắt trông thấy bà Tô loay hoay trong bếp đi ra, anh lập tức mỉm cười khiêm tốn.
“Bác gái, cháu phụ bác một tay.”
Lăng Duy Trạch lật mặt như giở sách khiến cô giật giật khóe môi. Bữa sáng hoàn tất, ông Tô chạy thể dục cũng quay về. Uống một ngụm sữa đậu nành, ông nhìn Lăng Duy Trạch bằng ánh mắt phức tạp, người trẻ tuổi a, chẳng biết tối hôm qua…
Anh nhận lấy bánh bao đậu từ tay bà Tô, gật đầu nói: “Cám ơn bác, bác dùng bữa đi, không cần để ý đến cháu.”
Quả nhiên cha mẹ vợ đối với con rể càng xem càng hài lòng, bà Tô càng nhìn càng hợp ý, mặc dù thấy hơi chênh lệch nhưng bà vẫn mong con gái mình có thể giữ chặt lấy thằng bé. Chính xác là bà không tìm ra tật xấu nào, nhưng nghĩ đến đêm qua vẫn không cầm lòng được mà dò hỏi: “Tiểu Lăng, cháu ngủ có ngon không?”
Nuốt thức ăn xuống, anh mỉm cười nói: “Vâng, chỉ là, cô ấy hơi không đàng hoàng tí.”
Giọng nói mập mờ cưng chiều của anh khiến Tô Tiểu Đại sặc sữa đậu nành, vậy là anh lấy khăn giấy lau khóe môi cho cô, còn vươn tay vỗ vỗ lưng cô: “Sao em lại không cẩn thận như vậy?”
Mẹ cô nhìn thấy cảnh tượng này đều rất vui mừng, xem kìa, cô con gái ngốc của bọn họ đúng là tốt số mà, được thằng bé chăm sóc chu đáo như thế! Nhưng trong mắt ông Tô thì đó là cảnh tượng rất thê lương, than ôi, con thiên nga của ba!!!
Lăng Duy Trạch nói lời này thật khiến Tô Tiểu Đại không biết làm sao giải thích, vì anh ta nói… đúng mà. Ngay cả ngủ cũng ngủ trong lòng anh rồi, nhưng giọng điệu mập mờ kia chính là cố ý khiến ba mẹ hiểu lầm cô, rõ ràng bọn họ chẳng xảy ra cái gì mà! Tóm lại cô không thể thanh minh, chỉ còn biết nhân lúc ba mẹ không chú ý mà liếc nhìn anh. Tất nhiên anh chẳng buồn để ý, bộ dáng vẫn nhã nhặn như cũ. Kết thúc bữa sáng, anh xem đồng hồ rồi quyết định nói lời tạm biệt.
“Hai bác, không còn sớm, cháu xin phép về ạ.”
Đang ở trong bếp mang hoa quả lên, bà Tô sững sờ: “Về à? Cháu về đâu?”
“Thưa bác, cháu về thành phố C.” Từ bé anh đã sống ở nước ngoài, nhưng dịp Tết đối với nhà họ Lăng cũng rất quan trọng. Ngày xưa, hàng năm anh đều trở về nước vào Tết nguyên đán, nhưng từ khi ông ngoại qua đời được ba năm, gia tộc cũng tan rã, lễ Tết đối với anh mà nói chính là vết thương lòng. Cho nên dù là nhà họ Đào mời anh tham dự Tết nhưng anh vẫn từ chối, một mình với căn hộ rộng lớn là đủ. Tất nhiên có Tô Tiểu Đại xuất hiện cũng không ngoại lệ.
Bà Tô có chút không vui: “Cháu bảo mẹ cháu đang ở nước ngoài không về đây mà, một mình cháu về làm gì? Tiểu Lăng, có phải cháu xem bác là người ngoài không?”
Lăng Duy Trạch lắc đầu nói: “Bác gái đừng nghĩ vậy.” Chẳng qua anh không có thói quen đón những ngày lễ ấm áp thế này.
“Nếu không phải thì ở đây với hai bác đón Tết nào. Về sau sẽ là người một nhà, cháu còn khách sáo thì bác sẽ giận đấy!”
“Đúng vậy, Tiểu Lăng, ở đây đi, càng đông càng vui mà.” Ông Tô tuy không thoải mái với chuyện kia kia nhưng vẫn nói thêm vào.
Nhìn mẹ cô thật giống muốn đem cô gả cho anh ngay lập tức, nghĩ tới việc anh ta lủi thủi một mình thì cũng lên tiếng: “Anh đừng đi được không, ở đây cùng đón năm mới với em.”
Lăng Duy Trạch cúi đầu, ấm áp, đã lâu không cảm giác ấm áp như vậy. Anh nhẹ nhàng cười: “Vậy cháu đành làm phiền hai bác nữa rồi.”