Cô sững sờ nhìn anh, rồi anh nhẹ vuốt chóp mũi của cô, cười hỏi: “Biết anh là ai chưa?”
“Anh… về rồi đấy à?”
Lăng Duy Trạch nhẹ nhàng ôm cô vào trong ngực: “Ừ, anh đã về.”
“Sẽ đi nữa sao?” Giọng Tô Tiểu Đại hơi buồn một chút.
“Không đi, mọi chuyện đã kết thúc rồi. Từ nay về sau vĩnh viễn ở cạnh em, có được hay không?”
“Nói lời giữ lời đấy!” Tô Tiểu Đại khẽ run, yếu ớt vùi mặt vào người Lăng Duy Trạch.
“Anh hứa.”
Tô Tiểu Đại ôm thật chặt thắt lưng của anh, thì thầm nói: “Anh mà bỏ em nữa thì em với con sẽ giận anh luôn.”
Nụ cười ngờ nghệch của cô khiến Lăng Duy Trạch cảm thấy cõi lòng ấm áp, anh vỗ về cô, rồi mỉm cười: “Được.”
Hai người bọn họ chuyện trò một lúc, rốt cuộc cũng thôi quyến luyến mà bước ra ngoài. Lăng Tô Mạn nhác trông thấy hai đứa trẻ rời khỏi phòng ngủ thì nụ cười trên môi bà càng tươi thêm: “Mau tới đây, hẳn là Tiểu Đại đói bụng rồi. Mẹ vừa nhớ bác gái nấu nhiều đồ ăn ngon lắm đấy.”
Mặc dù đã là vợ chồng nhưng bị mẹ chồng và bà bác kia nhìn chăm chăm khiến Tô Tiểu Đại cũng đỏ bừng gương mặt. Khẩu vị của cô thì vẫn như cũ, rất tệ, nhưng bởi vì Lăng Duy Trạch quay về nên mọi thứ cũng khá khẩm hơn. Lăng Duy Trạch cau mày nhìn cô nửa tiếng ăn chưa xong một bát cơm nhỏ, liền có chút bận tâm: “Em ăn ít thế?”
“Em không muốn ăn.”
Lăng Duy Trạch nói: “Ăn thêm đi, trông em gầy như vậy.” Trước kia chỉ cần ở đâu có đồ ăn thì ở đó sẽ có Tô Tiểu Đại, hơn nữa còn tham ăn và ăn nhiều là đằng khác. Nhưng bây giờ thì…
Lăng Tô Mạn cũng khuyên lơn: “Phải đấy, con ăn thêm đi, sáng con chưa ăn bữa sáng mà?”
Tô Tiểu Đại rầu rĩ quệt miệng nhìn hai người: “Con ăn không vô.”
Lăng Duy Trạch nghĩ cách khác, ép cô ăn thử vài miếng. Nhưng sau khi ăn xong thì Tô Tiểu Đại chạy vào nhà vệ sinh và nôn.
Nhìn Tô Tiểu Đại mãnh liệt nôn nghén khiến Lăng Duy Trạch như đứng trên đống lửa, trước hết tìm cách ru cô ngủ rồi tìm mẹ bàn bạc về vấn đề này. Thấy con trai mình cuống quít như gà mắc tóc, Lăng Tô Mạn liền bật cười trấn an: “Đây là thể trạng rồi con à, có người mang thai ăn uống rất được, có người triền miên ốm nghén. Con đừng quá lo.”
Lăng Duy Trạch bất đắc dĩ nhìn về phía mẹ: “Thế thì hết cách rồi.”
Lúc Tô Tiểu Đại tỉnh dậy lần nữa thì đã phát hiện chồng mình bận rộn mấy tháng qua lại không đi làm, một tay cầm sách một tay ôm cô trên giường, vậy nên cô tò mò hỏi: “Anh không đi làm sao?”
Lăng Duy Trạch lắc đầu, đặt quyển sách xuống: “Ngày mai đi.”
Tô Tiểu Đại vui mừng: “Vậy chúng ta đi dạo một lát nha!”
Lăng Duy Trạch đưa mắt ngắm thời tiết ôn hòa, sau đó trả lời được.
Rời khỏi chung cư cao cấp thì bên ngoài chính là đường phố phồn hoa. Nhìn dòng người ngược xuôi hối hả, tâm trạng Tô Tiểu Đại càng thêm thư thái. Đang mải mê quan sát khắp nơi, đột nhiên lọt vào tầm mắt cô là một phụ nữ có dáng người cùng cách ăn vận rất giống Linda, khiến cho cô nhớ tới một vài chuyện cũ.
“Anh và Linda…” Tô Tiểu Đại ngập ngừng nói.
Linda? Cô đã thấy những tin tức kia à? Chẳng sao hết, anh biết cô tin anh.
“Gậy ông đập lưng ông.” Lăng Duy Trạch đã trả lời như vậy.
Tô Tiểu Đại nhất thời nghe xong, không hiểu ý tứ kia cho lắm. Lăng Duy Trạch cùng cô ngừng lại ở ven đường, sau đó giải thích vấn đề.
Khi bị Tô Tiểu Đại từ chối yêu cầu vô lý đó, Linda đã tìm đến Lăng Duy Trạch để đề nghị, nội dung cũng chẳng khác khác biệt là bao. Nhưng trái với cự tuyệt, Lăng Duy Trạch lại đồng ý với Linda.
Anh đồng ý là giả. Cốt chỉ để Linda trà trộn trong nhà họ Lạc, gây chú ý cho đám người bên đó, tạo điều kiện cho Khánh Cẩn hoạt động – trong ứng ngoài hợp. Trợ lý Khánh Cẩn bên cạnh Lạc Triết là tay trong của anh, từ nhỏ nhà họ Lăng đã nuôi dưỡng hắn – từ một cô nhi không cha không mẹ, lại được nhà họ Lăng dạy dỗ đàng hoàng, đưa lên đỉnh cao của quyền lực khiến hắn luôn mang ơn. Năm đó không phải ngoài ý muốn thì Khánh Cẩn đã trở về làm trợ thủ của anh, nhưng chuyện không may ấy xảy ra khi hắn ta chưa kịp về nước. May mắn Khánh Cẩn không lộ diện, vì mục đích phá hủy nhà họ Lạc nên hắn đã ẩn mình chơi một nước cờ dài.
Lạc Triết là cáo già, không dễ dàng tin tưởng người khác, tuy nhiên Khánh Cẩn quá xuất sắc, bối cảnh sạch sẽ, lai lịch gọn gàng khiến lão ta không tìm ra chút sơ hở. Tựa như Lạc Triết ngủ đông 5 năm ở nhà họ Lăng, thì Khánh Cẩn cũng ngủ đông ở nhà họ Lạc gần 5 năm, chờ thời cơ lật đổ lão.
“Thì ra người đó là người của anh á?” Tô Tiểu Đại tròn xoe mắt.
Lăng Duy Trạch nhìn về phương xa: “Ừ, gọi anh Cẩn.” Trong lòng anh chưa bao giờ xem Khánh Cẩn như tay sai hoặc người làm, hắn đối với anh mà nói, làmột phần máu thịt của nhà họ Lăng.