“Mày cũng xứng?”
Lăng Duy Trạch lạnh lùng nhìn kẻ trước mắt, sau đó dắt tay Tô Tiểu Đại rời đi.
Nụ cười trên môi Lạc Vũ Minh cũng chùn xuống rồi biến mất hẳn.
*
Tối nay, Lăng Duy Trạch tay có chút lạnh, Tô Tiểu Đại thấp thỏm nhìn anh. Anh không nói gì, chỉ lặng lẽ dẫn cô ra bãi đỗ xe, lấy xe rồi nói: “Lên đi.” Sau đó chẳng ừ hử gì nữa. Ngồi ở ghế phụ, cô hoang mang nghĩ, anh đang tức giận ư? Nhưng thực sự giữa cô và Lạc Vũ Minh chẳng có gì cả.
“Chồng à… anh đừng hiểu lầm em.”
Mỗi lúc cô gọi anh bằng chồng, xem chừng anh rất vui vẻ. Chỉ là lần này dường như mất hiệu lực, ngay cả liếc cũng chẳng buồn liếc mắt, chỉ lẳng lặng nói: “Về nhà tính sau.” Khiến cô không dám mở miệng.
Nhìn tình hình này, Tô Tiểu Đại bỗng chốc rơi nước mắt. Nhưng nét mặt lạnh lùng của anh làm cô không dám khóc lên, chỉ có thể cúi đầu, cắn môi, kìm nén cảm xúc. Lăng Duy Trạch biết cô khóc, tuy nhiên anh giận thật. Anh biết cô không làm chuyện gì có lỗi với mình, nhưng từ bao giờ thì cô lại quen biết Lạc Vũ minh, và còn cùng hắn đi dùng cơm nữa?
Xuyên suốt đường về, đôi vợ chồng trẻ không hề nói năng một câu. Thẳng khi về đến nhà, anh mới phát hiện ra Tô Tiểu Đại đang sướt mướt khóc.
Nhìn cô giống như đứa bé con phạm lỗi chờ tha thứ, Lăng Duy Trạch âm thần thở dài, nhưng không lập tức ôm lấy cô.
“Em ngồi xuống đi.”
Tô Tiểu Đại chẳng dám khóc to tiếng, chỉ im lặng thút thít trên ghế sofa. Còn anh thì đứng nhìn cô, lạnh nhạt hé môi: “Em giỏi lắm rồi, dám gặp tên đàn ông khác sau lưng anh nhỉ?”
Nghe anh nói vậy, cô vừa nức nở vừa nói: “Anh hiểu lầm em. Là hắn đột nhiên ôm em, em… chẳng làm gì xấu cả!”
“Rốt cuộc có vấn đề gì, em trình bày cho anh?”
Và Tô Tiểu Đại bắt đầu kể lại đầu đuôi câu chuyện, không sót một lời.
“Là vậy, em và hắn hoàn toàn không liên quan nhau…”
“Em biết mình sai chưa?”
“Biết, biết biết!” Tô Tiểu Đại gấp gáp trả lời, sai chỗ nào cũng được miễn là nhận tất đi.
“Còn dám lén cùng người ta ăn cơm nữa không?”
“Không dám ạ.”
Thái Tô Tiểu Đại có thái độ cải tạo tốt Lăng Duy Trạch quyết định bỏ qua, ôm cô vào lòng, khẽ lau đi nước mắt: “Đồ ngốc, khóc đến sắp ngập nhà rồi.”
Thấy anh không giận mình nữa, Tô Tiểu Đại sinh thói làm nũng: “Vừa nãy, hức, anh còn ghét bỏ em mà?”
Lăng Duy Trạch hừ một tiếng: “Vậy em thấy cô gái khác ôm anh, em chịu nổi không?”
“Em xin lỗi anh…”
Vì cô mếu máo khóc, Lăng Duy Trạch không đành lòng, chỉ vuốt nhẹ lưng cô, âm thầm căn dặn: “Đừng gặp mặt hắn ta nữa, hiểu không?”
“Nhất định không bao giờ gặp nữa!” Lần sau mà thấy hắn, cô sẽ tìm cách bốc hơi khỏi chỗ đó ngay tức khắc.
Nhưng mà, nhớ lại chuyện ban nãy…
“Anh với hắn có khúc mắc gì ư?” Trí tò mò của phụ nữ lại nổi lên.
“Em muốn biết?”
“Vâng.” Cô rụt rè đáp.
Trầm mặc một hồi, anh mở miệng nói ra những điều mà anh chẳng khi nào muốn nhắc tới nữa. Đây là một câu chuyện cũ, về nhà họ Lăng, chẳng khác gì tình tiết rẻ tiền trong phim thần tượng.
Nhà họ Lăng mấy đời chỉ có một con, đến Lăng Tô Mạn ra đời thì lại là bé gái. Do đó, bà rất được cha mẹ mình yêu thương, càng chiều chuộng hơn. Mọi việc đều do lão Lăng sắp xếp, gồng gánh, cốt chỉ để con gái mình sống những tháng ngày vô tư, vui vẻ. Lão Lăng dự liệu sẽ tìm gia đình trâm anh thế phiệt để gả con gái mình vào, nhưng người tính không bằng trời tính, thì ra Lăng Tô Mạn đã có bạn trai, khi còn ở giảng đường đại học.
Càng đáng ngạc nhiên người bạn trai này là con của một gia đình bình thường, thậm chí có chút nghèo khổ. Hôn nhân là chuyện cả đời, dĩ nhiên lão Lăng phái người đi dò hỏi cặn kẽ. Cũng may dù không giàu có nhưng hắn ta cần cù chăm chỉ, giữ lễ giáo, khuôn phép. Mặc dù lão Lăng tổng thể không hài lòng, nhưng thấy con mình yêu hắn ta thì cũng đành quan sát một thời gian, rồi ưng thuận.
Lăng Tô Mạn là con một, mà nhà họ Lăng lại cần đàn ông thừa kế, kẻ cưới bà hẳn sẽ vì nơi này mà dốc sức. Cho nên Lạc Triết lúc đó được người trong gia tộc coi trọng.
Lạc Triết rất chịu khó, sau mấy chục năm liền một bước lên trời. Tuy rằng Lạc Triết biểu hiện an phận thủ thường nhưng lão Lăng vẫn luôn hoài nghi hắn. Cuối cùng, thấy hắn chẳng có việc gì, ông thử tin hắn một lần, nhưng đó chính là sai lầm không thể cứu vãn của ông. Nước cờ hiểm đã tống táng nhà họ Lăng, tống táng luôn cả tính mạng của lão.
Lúc Lăng Tô Mạn biết chồng mình giao bằng chứng cho cục cảnh sát, bà mới hoàn toàn suy sụp. Lạc Triết có con riêng bên ngoài, lão Lăng mất trong trại giam, con trai ở nước Mỹ bị tai nạn giao thông chưa biết sống chết, nhà họ Lăng sụp đổ, Lăng Tô Mạn túng quẫn trốn đi biệt tích.
Mà giờ phút kẻ nằm mê man trên giường bệnh lại chẳng biết, thế giới quyền uy của anh đã tan tác tựa mây trời.
“Cha anh… cha anh đã phản bội nhà họ Lăng ư?”
“Đừng sỉ nhục hai chữ kia, anh không có cha.”
Anh rất nể ông ta, nể cái tính ngậm đắng nuốt cay để làm trò bỉ ổi ấy. Cam chịu bên mẹ anh 25 năm, cung cúc tận tụy với mọi người 25 năm, để rồi, giẫm nát tất cả. Miễn cưỡng thời trước cũng có thể gọi là người cha tốt, bởi anh hầu hết sống ở nước ngoài cùng ông ngoại, thời gian ở cạnh ông ta cũng chẳng có là bao. Dù rằng anh không ghét, nhưng từ khi biến cố xảy ra, anh thầm hứa với lòng sẽ khiến cho ông ta chết không có chỗ chôn.