“Hắn đồng ý cứu ba tôi, buộc tôi cùng lúc phải giao trả Tô Tiểu Đại về.”
Linda nghe xong liền cười nhạo: “Anh tin tưởng hắn?”
Lạc Vũ Minh hừ một tiếng: “Không thì còn cách nào?”
Linda trầm mặc một lát, chính cô cũng chẳng cần cứu lão già kia, cô muốn mình tách khỏi Lạc Vũ Minh hoàn toàn nên bắt đầu giở trò khích tướng: “Liệu anh có nghĩ tới sau khi cứu cô ta xong hắn sẽ làm gì anh không nhỉ?”
Lạc Vũ Minh giật mình, quả thật hắn không nghĩ tới, dù muốn cứu ba hắn, nhưng còn hắn thì sao đây? Lăng Duy Trạch sẽ đối xử thế nào, hắn hoàn toàn không lường trước được… nhìn sắc mặt nhợt nhạt của Lạc Vũ Minh, Linda tiện thế còn châm dầu vào lửa: “Anh tin hắn bỏ qua cho anh à? Đến chừng đó đừng nói là ba anh, kể cả anh cũng không thoát nổi. Nếu tôi là hắn, sau khi cứu được cô ta rồi tôi sẽ bắt anh sống không bằng chết, hành hạ anh đấy Lạc Vũ Minh à!”
“Vậy… vậy phải làm sao?” Lạc Vũ Minh bỗng nơm nớp sợ hãi. Bởi hắn biết, con người Lăng Duy Trạch thâm sâu dường nào.
Thấy hắn rốt cuộc nghe lời mình, bấy giờ Linda mới nói khẽ: “Ba ngày sau, bảo Lăng Duy Trạch đưa ba anh đến đây, đợi khi các người an toàn rời khỏi mới nói cho hắn địa điểm của Tô Tiểu Đại.”
“Hắn sẽ đồng ý ư?” Lạc Vũ Minh có phần ngờ vực.
Linda lại cười: “Đó là điều đương nhiên.” Vì anh còn vợ và đứa bé chưa chào đời, điều kiện gì mà anh chả đáp ứng. Chỉ có Lạc Vũ Minh ngu ngốc mới tin vào tin tức, hắn còn không biết tin tức vốn làm giả được sao?
Lạc Vũ Minh suy nghĩ nửa ngày trời, rốt cuộc cũng đồng ý với kế hoạch của Linda vạch ra. Linda không khỏi thích thú, nàng còn cười nhạo hắn là đồ ngu xuẩn, bằng không làm sao nàng có thể dễ dàng qua mặt hắn chứ. Chờ hắn đón lão già kia, Lăng Duy Trạch lại chú ý đến hắn, nàng liền nhân cơ hội đem Tô Tiểu Đại ra nước ngoài, nàng đã chuẩn bị sẵn hai hộ chiếu giả. Cho dù Lạc Vũ Minh chỉ điểm nàng thì nàng cũng chẳng lo, bởi vì hắn không có gì làm chứng hết. Hiện tại mà nói, “nàng” đang ở nước Mỹ thì làm sao có thể bắt cóc vợ người ta chứ, haha!
Lúc Lăng Duy Trạch vừa giăng bẫy thật tốt thì lại nhận được cú điện thoại của Lạc Vũ Minh, vì sợ bị định vị, hắn vội vã nói yêu sách của mình rồi ngắt máy ngay. Lời đòi hỏi khác thường của hắn làm Lăng Duy Trạch rơi vào trầm tư, dường như đây không phải là ý đồ của hắn đã dự liệu, đằng sau hắn nhất định còn có người khác! Nhưng là ai chứ, Lăng Duy Trạch có phần nghi hoặc.
Ba ngày sau, Lăng Duy Trạch đưa Lạc Triết tới địa điểm mà Lạc Vũ Minh yêu cầu, anh phải đợi một hồi lâu mới thấy hắn ta xuất hiện. Nhìn thấy Lạc Triết đằng kia, Lạc Vũ Minh kích động chạy tới đỡ lấy người cha đã dần suy nhược của mình: “Ba à, con đón ba về đây…”
Lạc Triết cũng kích động không kém, nhưng lão không phải là Lạc Vũ Minh, ở cái đầu óc cáo già của lão thì lão biết sự tình không đơn giản như vậy. Lăng Duy Trạch không có hứng thú xem cha con họp mặt, anh chỉ lạnh lùng nhìn Lạc Vũ Minh: “Máy bay ở đó, sẵn sàng đưa hai cha con mày qua Mỹ, một trăm ngàn USD tao cũng đã chuẩn bị, vậy vợ tao đâu?”
Đối diện với thần thái bức người của Lăng Duy Trạch, hắn ta có chút run rẩy, bèn nói theo cách mà Linda căn dặn: “Chờ bọn tao an toàn rời khỏi đây, tự khắc… tao sẽ nói cho mày.”
Lăng Duy Trạch cúi đầu cười nhạo: “Mày nghĩ mày đang đóng phim chắc?”
Lạc Vũ Minh nghe xong, không hiểu anh có ý tứ gì, nhưng nhìn đằng sau một đám người cầm súng chỉa vào bọn họ, bấy giờ Lạc Vũ Minh mới phát hoảng lên: “Mày… mày định làm gì?”
“Nói cho tao biết cô ấy đang ở đâu, bằng không, đừng trách tao tuyệt tình. Thành phố C này là địa bàn của tao, cho dù có giấu thì sớm muộn tao cũng tìm thấy, có hiểu chưa?”
Lạc Vũ Minh thất thần sợ hãi, hắn quả nhiên bị Lăng Duy Trạch dọa cho xanh mặt. Nhưng nghĩ đến thành công chỉ còn trong chớp mắt, hắn có chút không cam lòng: “Mày không nên làm càn, có… người đang canh chừng Tô Tiểu Đại, nếu bọn tao lìa đời, cô ta cũng đừng hòng sống sót!”
Thì ra đúng thật là có kẻ đứng sau. Lăng Duy Trạch cười: “Mày như cá nằm trên thớt rồi, hoặc là nói ra, hoặc là bị truy nã đến chết.”
“Tao… tao cũng chỉ muốn cứu ba tao!” Lạc Vũ Minh gào lên thảm thiết. Mà Lạc Triết đứng phía sau nghe được những lời này liền trở nên kinh sợ, lão cười thê lương, thật sự không uổng công nuôi hắn, không ngờ hắn muốn tìm cách cứu mạng già của lão, cũng xem như đứa con này đáng giá! Ai lại chẳng ham sống, nhưng giam mình trong trại giam những ngày qua, lão có một số việc nghĩ là nên buông tay. Lão kéo áo Lạc Vũ Minh, khẽ nói: “Minh à, nói cho A Trạch vợ nó ở đâu đi con.”
Lạc Vũ Minh ngờ vực nhìn Lạc Triết: “Nói cho hắn, con với ba sẽ chết!”
Lạc Triết mỉm cười: “Nghe lời ba, nói đi.”
Lạc Vũ Minh có chút không hiểu vì sao ba mình lại làm như thế, hắn nhìn lão ta, lại nhìn sang Lăng Duy Trạch, rồi cúi đầu lẩm bẩm trong tuyệt vọng: “Không… không… đây là đường thoát tử cuối cùng, ba à… ba!”
Mà phía sau Lạc Triết lại bước lên, đi tới trước mặt anh, hèn mọn nói: “A Trạch, ba bảo thằng Minh nói ra chỗ ở của vợ con, rồi ba trở vào tù chờ ngày thi hành án, nhưng con có thể tha cho em con một mạng không?”
“Ba! Ba đang lảm nhảm gì vậy, ba qua đây, nhanh lên!” Lạc Vũ Minh trợn mắt gào to.
Lạc Triết ngoảnh mặt nhìn Lạc Vũ Minh, sau đó lão cầm họng súng đen ngòm dí vào huyệt thái dương, nhẹ nhàng nói: “Minh, con còn không nói, ba tự sát cho con xem!”
Lạc Vũ Minh không thể tin vào mắt mình nữa: “Ba…”
Thấy hắn còn do dự, lão dứt khoát bóp lấy cò súng, điều này khiến Lạc Vũ Minh sợ tới mức run rẩy hô lên: “Con nói, con nói, Tô Tiểu Đại đang ở ngoại ô Y tiểu khu X số nhà 401!”
Lấy được thông tin quan trọng, Lăng Duy Trạch lập tức phất tay: “Nhanh, phái cảnh sát qua đó giải cứu con tin!”
Nhưng khi anh cùng cảnh sát xông vào căn nhà đó thì không thấy bóng người đâu cả. Anh giận đến run người, liền trở ra kéo Lạc Vũ Minh đang bị còng ở trên xe xuống, đấm hắn một cái rồi túm chặt áo hắn, gằn giọng hỏi: “Lạc Vũ Minh, ngay cả tao mà mày cũng dám gạt sao?!”