Tô Tiểu Đại gật đầu: “Nhanh lên!”
Mặc dù công việc của cô là hướng tới việc an ổn, nhưng sắp xếp công tác không phải do cô quyết định nên phàm là phía trên giao phó, cô nhất thiết phải làm xong. Thật vất vả lắm lãnh đạo mới dùng cô, sao cô không cống hiến sức mình được chứ.
Kỳ thực chuyện này cũng không được giao cho Tô Tiểu Đại, nhưng phụ trách mảng tin tức trọng đại chị Lý đã bận, trùng hợp chủ nhật chỉ có thể liên lạc với cô vì vậy nhiệm vụ khẩn cấp này rơi lên đầu cô. Không biết có phải vì quá nóng nảy không mà Tô Tiểu Đại cảm thấy thời gian trôi qua thật lâu, địa điểm xảy ra tai nạn tại vùng ngoại ô gần giao lộ đường cao tốc địa phương, vừa đến đấy, chưa kịp tạm biệt Lăng Duy Trạch thì cô đã lảo đảo chạy tới.
Nhìn cô lanh chanh láu táu, Lăng Duy Trạch cũng vội vàng xuống xe, cô ngốc này chạy cái gì, chẳng biết cẩn thận một tí ư?
Tình huống so với Tô Tiểu Đại tưởng tượng còn nghiêm trọng hơn, mấy chiếc Jeep việt dã cùng hai chiếc xe hàng to tông vào nhau, hiện trường một mảnh hỗn độn. Hàng hóa, người, máu đan vào một chỗ, cảnh sát giao thông vừa mới chạy đến bảo vệ hiện trường, xe cứu thương, cảnh sát, còn có bọn toàn soạn báo cũng túm tụm lại, lộn xộn lung tung khiến người chưa bao giờ gặp phải cảnh này cũng không biết phải làm sao. Trong khoảng thời gian ngắn cô còn chẳng nghĩ ra mình nên làm cái gì.
Người ở tòa soạn báo thấy Tô Tiểu Đại, không nói hai lời liền đem máy ảnh nhét vào tay cô, đẩy cô lên trước: “Đừng phí thời gian nữa, chụp hình mau.”
“Ôi trời ơi.” Tô Tiểu Đại nhận lấy máy ảnh, sau đó chụp ảnh, nhưng máu chảy lênh láng khiến cô run rẩy, mùi máu tươi hăng nồng khiến cô muốn nôn thức ăn trong dạ dày ra.
Hiện trường nháo nhào hỗn loạn, cảnh sát bắt đầu phong tỏa, Lăng Duy Trạch ở tuyến phong tỏa bên ngoài thấy được Tô Tiểu Đại đứng trong hiện trường. Đúng là ngốc, bản lĩnh đâu mà làm mấy việc này chứ?
Theo lý thuyết lúc này không cho phép ký giả chụp ảnh ở khoảng cách gần như vậy, nhưng đương buổi nhốn nháo, ai cũng chẳng quan tâm đến Tô Tiểu Đại, vất vả lắm cô mới chụp được vài bức, khi muốn chạy ra còn thấy trong xe việt dã hình như có người. Cảnh tượng này đối với Tô Tiểu Đại mà nói hệt như đang đóng phim. Cô run rẩy, đến gần mới phát hiện có một kẻ toàn thân đầy máu đang chậm chạp đẩy cửa xe ra, may quá còn sống khiến cô thật vui mừng. Vừa định quay đầu kêu người cứu trợ, đột nhiên bị hắn đụng ngã, thân thể người lạ và mùi máu tươi làm cô muốn gào to, nhưng nòng súng lạnh như băng đặt vào đầu cô khiến cô câm bặt.
“Không được nhúc nhích, nếu không tôi giết cô.” Hơi thở hổn hển và âm thanh khản đặc khiến cả người Tô Tiểu Đại nổi da gà, cô bị dọa đến toàn thân mềm nhũng, căn bản không dám cử động, trong phút chốc lại càng không dám nói gì.
Sau đó cô thét chói tai, giữa hiện trường hỗn độn này cũng không có ai chú ý, nhất là bóng dáng của họ còn bị xe khác cản trở, chỉ có một người nhìn chằm chằm Tô Tiểu Đại là Lăng Duy Trạch, anh dường như phát hiện cô đã biến mất trong nháy mắt, trái tim anh nhất thời ngừng đập. Sửng sốt giây lát, Lăng Duy Trạch cũng không quan tâm gì đến ưu nhã hay phong độ, lạnh lùng xông lên trước.
Thấy từ đâu có người muốn vào, một anh cảnh sát giao thông duy trì trật tự vội vàng ngăn lại: “Thưa ngài, ngài không thể vào, hiện trường đã phong tỏa.”
Dĩ nhiên anh biết hiện trường phong tỏa không thể đi qua, nhưng Tô Tiểu Đại còn ở bên trong, hơn nữa anh còn nghe được tiếng thét của cô. Nhất định cô đã xảy ra chuyện, bảo anh bình tĩnh kiểu gì đây? Vào lúc này, anh gạt phăng sự kiêu ngạo quyền quý, túm lấy cổ áo chàng cảnh sát: “Con mẹ anh, để tôi vào. Vợ chưa cưới của tôi còn ở bên trong.”
Nếu bây giờ người quen mà trông thấy Lăng Duy Trạch phản ứng như vậy có thể sẽ há hốc mồm kinh ngạc, nam thần trong truyền thuyết, người luôn cao ngạo phong nhã sao lại chửi bậy chứ? Có lẽ do khí thế anh bức người quá, chàng cảnh sát trẻ quên mất phải cản trở, Lăng Duy Trạch vội vàng chạy đi. Sau lưng là vài cảnh sát giao thông đuổi theo, từ nơi xa dồn dập tiếng còi cảnh sát càng lúc càng gần.
Chờ Lăng Duy Trạch đi đến đã thấy cảnh tượng này, gã đàn ông máu me khắp thân đang giữ chặt Tô Tiểu Đại, súng lục còn kề ngay đầu cô. Dưới ánh trăng che phủ trong đêm tối lóe sáng họng súng đen ngòm khiến Lăng Duy Trạch hít thở không thông.
Bởi lẽ trông thấy được người quen, hay là trong tiềm thức tin cậy một người, Tô Tiểu Đại đang sợ hãi cũng hồi phục tinh thần, nước mắt trào ra, nhỏ giọng hô lên: “Duy Trạch, cứu em… Duy Trạch…”
Lăng Duy Trạch từng cho là Tô Tiểu Đại vì nguyên nhân đặc biệt kia mà anh chọn cô, để có một gia đình, một thân phận làm chồng làm cha. Nhưng lúc này anh lại phát hiện anh đã không thể khống chế tình cảm của mình. Thời gian đúng là thứ diệu kỳ trên đời, nó có thể thay đổi tất cả, cũng có thể lặng yên đem một thứ gì đó hòa vào xương máu của anh.
Tiếng Tô Tiểu Đại khóc giống như là một chiếc chìa khóa, mở ra tình cảm trong lòng mà trước giờ anh chưa nhận biết. Tim anh lại một lần nữa vì tiếng khóc của phụ nữ mà run rẩy.
“Không được nói chuyện.” Giọng nói độc ác cắt đứt âm thanh Tô Tiểu Đại, cũng gọi về lý trí của Lăng Duy Trạch.
Để nội tâm và tình cảm phức tạp ném sang một bên, Lăng Duy Trạch nhanh chóng tỉnh táo lại, chỉ là hai tay nắm chặt chính là biểu hiện sự tức giận lẫn gấp gáp của anh. Tuy nhiên hiện tại anh không thể tức giận, không thể mất tỉnh táo, bởi vì Tô Tiểu Đại cần anh. Bình tĩnh đi nào mới có thể cứu Tô Tiểu Đại, cũng chỉ có việc đem Tô Tiểu Đại về bên mình anh mới yên tâm, nếu không mọi thứ chân tình sẽ không còn ý nghĩa gì nữa.
“Buông cô ấy ra, còn anh có điều kiện gì cứ nói.”
Cảnh sát giao thông đằng sau gặp phải tình huống này cũng hoảng loạn, họ không ngờ anh có thể thản nhiên như vậy, ai ai cũng trợn tròn mắt.
Gã đàn ông nhìn Lăng Duy Trạch một cái: “Lăng Duy Trạch, Lăng thiếu…”
Mơ hồ cảm giác quen thuộc khiến anh có chút kinh ngạc, hắn là người của nhà họ Lăng, chẳng lẽ hắn chính là…
Gã ta nhìn anh cười, nhưng trong tay súng không dịch chuyển. Thấy đằng sau có người chạy tới, ánh mắt của gã cũng trở nên ghê gớm hơn: “Tất cả lui về đằng sau, nếu không tao giết cô ta.”
Lăng Duy Trạch quay đầu nhìn lại, chẳng biết lúc nào cảnh sát hình sự mặc áo chống đạn đã xuất hiện đầy xung quanh, bọn họ cầm súng nhắm ngay kẻ đang đe dọa Tô Tiểu Đại. Theo phỏng đoán của Lăng Duy Trạch, gã ta chính là Lãnh Phong kẻ mấy ngày trước gọi điện cho anh, gã từng được nhà họ Lăng che chở tung hoành ở thành phố bắc. Không ngờ gã ở chỗ này, còn bắt Tô Tiểu Đại làm con tin, đây rốt cuộc là trùng hợp hay kế hoạch?
Hình Dương là người phụ trách vụ án chủ yếu cũng chạy tới, bọn họ nhận được tin tức nội bộ, Lãnh Phong đang đào tẩu khỏi thành phố C, nhưng không ngờ nửa đường xảy ra tai nạn giao thông. Bọn họ muốn tóm gọn hắn, nhưng khi nhìn thấy Lăng Duy Trạch cùng với người bị uy hiếp là Tô Tiểu Đại, Hình Dương kinh ngạc vô cùng. Tình thế không cho phép Hình Dương sững sờ, dựa vào tính chuyên nghiệp trong ngành, hắn rất nhanh đã trấn tỉnh lại.
“Ngài Lăng xin lui về phía sau, tin tưởng chúng tôi sẽ giải cứu con tin. Lãnh Phong, tình hình này anh mọc cánh cũng khó thoát, anh tốt nhất trao trả con tin, đừng phạm thêm sai lầm nữa.”
Lãnh Phong bị thương nặng, giống như nghe được chuyện cười bỗng cười khùng khục: “Ha ha, phạm thêm sai lầm? Tao thả cô ta, chúng mày sẽ thả tao sao?”
Hình Dương trầm mặc, đúng, coi như gã thả Tô Tiểu Đại, nhưng tội tử hình của gã không thể có đường thoát, chỉ là tại sao Hình Dương có thể để gã gây hại đến cô chứ?
Cảnh sát trầm mặc khiến Lăng Duy Trạch mất kiên nhẫn, anh không giúp Lãnh Phong, cũng không rõ lắm tội của gã ta, nhưng nhìn Tô Tiểu Đại sợ hãi khóc không thành tiếng, lòng anh lại đau đớn. Anh tiến lên nhìn Lãnh Phong.
“Điều kiện của anh?”
Thấy Lăng Duy Trạch đứng lặng yên nhìn mình, Lãnh Phong lại cười điên cuồng: “Ha ha, không ngờ có thể gặp Lăng thiếu ở đây. Ông trời không để tôi chết a, Lăng thiếu sẽ cứu tôi phải không? Ha ha?”
Lăng Duy Trạch mím môi không nói, cứu gã ta, có thể. Mà nay không còn nhà họ Lăng, anh cũng không phải không có khả năng cứu giúp. Nhưng ông ngoại dùng tính mạng để đổi lấy sự an toàn cho anh và mẹ anh, về tình về lý, anh đều sẽ không dính đến nhà họ Lăng ngày trước nữa. Anh không muốn ông ngoại hy sinh vô ích, vậy mà gã ta uy hiếp Tô Tiểu Đại – người mà anh quyết chung sống cả đời.
Thấy Lăng Duy Trạch im lặng, lòng Lãnh Phong cũng trầm xuống. Mấy hôm trước gã gọi điện cho anh xin anh cứu gã một lần, nhưng thế nào anh lại từ chối gã. Gã vốn tưởng rằng không còn hi vọng, nhưng tai nạn giao thông xui khiến giúp gã gặp được Lăng Duy Trạch. Hơn nữa nhìn cô gái trong ngực, Lăng thiếu giống như rất quan tâm cô ta, cho nên gã nói ông trời không muốn gã chết. Nhà họ Lăng có bao nhiêu bãn lĩnh Lãnh Phong rất rõ ràng, mặc dù hiện tại không còn nhưng Lăng Duy Trạch vẫn không mảy may yếu thế.
“Lăng thiếu, ngài không cứu tôi, tôi chỉ còn cách lôi cô ta chết cùng. Ngài nói có phải không, ha ha?”
Âm thanh u ám vang lên bên tai khiến Tô Tiểu Đại run rẩy, cả họng súng lạnh băng đặt cạnh đầu khiến cô nhìn Lăng Duy Trạch. Anh không cứu co sao, muốn buông tay cô sao, nhưng cô không muốn chết. Cô còn ba mẹ, còn chưa kết hôn, còn chưa sinh con, bản năng sinh tồn trỗi dậy khiến cô nức nở thành tiếng: “Duy Trạch, cứu em. Sợ lắm, Duy Trạch, xin anh cứu em…”
Giọng của cô như cây kéo nhọn cắt lòng anh ra thành nghìn mảnh, máu tươi đầm đìa. Dùng hết sức, anh cười một tiếng trấn an cô: “Tiểu Đại, đừng khóc.”