“Cô Lin, chúng tôi đã kết hôn.” Đây là sự thật không thể chối cãi.
Nhưng Linda khóc đến mờ mịt, tựa hồ nàng quên đi cái gọi là lý trí, nàng kéo Tô Tiểu Đại siết chặt lấy tay cô: “A Trạch yêu tôi, van xin cô tác hợp cho hai chúng tôi lần nữa, cô Tô!”
Tô Tiểu Đại bị những lời này chọc cho nổi đóa, sao mọi chuyện lại có thể cẩu huyết đến mức này? Cô Lin, có phải bình thường cô xem rất nhiều phim thần tượng không??? Mặc dù Lăng Duy Trạch chưa từng nói yêu cô, nhưng cô biết được chân tình của anh thông qua những hành động, có yêu hay không, chẳng phải dùng miệng mà diễn tả được. Hơn nữa chồng cô cũng không thích Linda, bằng chứng là thấy mặt nàng ta, Lăng Duy Trạch còn không thèm nhìn.
“Cô Lin, cô và chồng tôi đã chia tay, xin nhắc lần nữa cho rõ!” Tô Tiểu Đại vừa nén giận nói, vừa cố gắng đẩy Linda ra khỏi mình, cứ cấu tay cô như vậy, rất đau.
“Không, anh ấy yêu tôi, cô rời khỏi anh ấy đi, van xin cô đấy!” Linda giống như bệnh thần kinh một loại, chẳng những không buông mà còn siết chặt, đau đến mức Tô Tiểu Đại thét ầm lên ở quán ăn.
“Cô tự mà ăn đi!” Tô Tiểu Đại rốt cuộc cũng thoát được móng vuốt của Linda. Con mụ này, đúng là hận cô muốn chết nên mới dùng hết sức cấu cô đau điếng. Tô Tiểu Đại đứng dậy bỏ đi, thì đằng sau Linda lại chạy theo.
“Tôi có thể giúp A Trạch phá hủy nhà họ Lạc, chỉ cần cô rời khỏi anh ấy!”
Tô Tiểu Đại nghe xong, phức tạp nhìn Linda. Cô biết gần đây anh bận rộn là vì cớ sự này, cô cũng biết Linda không lừa cô, vì hiện tại nàng ta đang ở nhà họ Lạc. Thế nhưng đây không phải là tiểu thuyết ngược luyến tàn tâm, càng không phải thể loại ngôn tình cẩu huyết, cô chỉ là một phụ nữ bình thường, cho nên bực mình lẩm bẩm: “Để hai vợ chồng tôi thảo luận rồi sẽ báo cáo kết quả cho cô, hừ!”
Dù quen biết hai năm nhưng đây là lần đầu tiên cô đến công ty của Lăng Duy Trạch, hiện anh đang rất bận rộn, không phải nói muốn gặp là sẽ gặp ngay được. Chưa kể tình huống dở khóc dở cười cô nói với nhân viên lễ tân mình là vợ anh ấy, cô nhân viên bĩu môi không tin, không cho cô đi vào. Thẳng đến lúc gọi điện cho anh một tiếng thì cô ta mới rối rít xin lỗi rồi hướng dẫn đường lên.
Lăng Duy Trạch đã cử trợ lý riêng đứng ở thanh máy chờ, vừa thấy Tô Tiểu Đại bước ra, hắn liền chào đón: “Thưa bà, tổng giám đốc còn đang họp, xin bà đến phòng nghỉ ngơi chờ tổng giám đốc tới, tôi sẽ đi mua thức ăn cho bà.”
Tô Tiểu Đại gật đầu một cái, rồi hỏi: “Khi nào anh ấy mới họp xong?”
Nam trợ lý dừng lại một chút: “Đại khái còn khoảng ba giờ.”
Sự thật chứng minh, hắn không có lừa cô, thực sự toàn bộ hơn ba giờ, Tô Tiểu Đại mỏi mòn chờ chồng yêu dấu, nhìn thấy anh với dáng vẻ mỏi mệt, bao nhiêu tức giận với Linda cũng liền tiêu tan. Cô đứng dậy chạy đến bên anh.
“Anh đói chưa, em hâm cơm cho anh?” Cũng may trong phòng có lò vi sóng tiện dụng. Cô đưa thức ăn vào trong, đợi năm phút, sau đó mang ra ngoài.
Mặc dù không có tâm trạng ăn, nhưng Lăng Duy Trạch lại rất đói bụng. Anh ngồi xuống, ăn một miếng rồi hỏi cô: “Em ăn chưa đấy?”
Tô Tiểu Đại gật đầu, đau lòng nhìn đôi mắt thâm quầng gấu trúc, đưa cốc nước sang cho anh: “Em ăn rồi, mà trông anh phờ phạc quá.”
Tùy tiện ăn thêm ít nữa rồi ngừng, Lăng Duy Trạch cầm khăn giấy lau miệng, kéo vợ ở một bên rơi vào lòng, mệt mỏi tựa cằm lên vai cô: “Em tới đây làm chi?”
Trước kia mời thỉnh Tô Tiểu Đại đều không đến, giờ tự dưng chạy đến, hẳn là có gì đó bất thường đang xảy ra.
“Hôm nay Linda đến tìm em.”
Lăng Duy Trạch đang lim dim ôm cô cũng giật mình mở mắt, người nhà họ Lạc tung tích đều được anh kiểm soát, nhưng Linda thì không. Nào phải anh còn vương vấn nàng ta, mà là cho dù có theo dõi cũng không được lợi ích gì.
“Cô ta tìm em làm gì?”
Tô Tiểu Đại cắn cắn môi, rồi ậm ừ đáp: “Cô ta bảo, van em trả anh lại cho cô ta, còn có, cô ta nói anh yêu cô ta.”
Nếu chẳng phải không còn hơi sức, giờ phút này Lăng Duy Trạch thật muốn cười nhạo một tiếng, nàng ta lấy đâu ra sự tự tin đó vậy? Ảo tưởng!
“Và em trả lời ra sao?”
Tô Tiểu Đại tức giận đấm anh một cái: “Anh nghĩ em nói gì? Chẳng lẽ anh yêu cô ta thật?!”
Ôi, vợ cưng nổi giận, nhưng anh lại thích tính cách đơn thuần này của cô. Nghe xong, anh chỉ cười: “Anh yêu ai em còn không biết?” Dứt câu, bàn tay không đứng đắn luồn vào áo Tô Tiểu Đại.
Cô xấu hổ bắt lấy tay anh, nghiêm túc bổ sung: “Linda còn nói có thể giúp anh phá hủy nhà họ Lạc, chỉ cần em bỏ anh mà đi kìa.”
Đừng nghĩ Tô Tiểu Đại sẽ bù lu bù loa. Tuy rằng hơi ngốc nhưng một khi anh không yêu cô, dù đơn đau thế nào cô cũng sẽ chấp nhận lời từ biệt. Hiểu rõ tính ương ngạnh ấy, Lăng Duy Trạch khẽ cười, ôm chặt lấy cô: “Anh không cần cô ta. Anh chỉ muốn em…..”