“Lại đây.” Cô bật ngọn đèn vàng rực rỡ trong phòng tắm, chiếc ghế được đặt cạnh bồn rửa.
Vưu Tự nghi ngờ đi tới ngồi xuống, lúc soi gương mới phát hiện máu mũi không ngừng trào ra, còn chưa kịp phản ứng thì Hà Tê đã ấn đầu anh vào bồn rửa mặt.
“Cúi đầu bịt mũi vào.” Hà Tê xoay người, từ trong ngăn kéo lấy ra khăn giấy ướt, dán lên mũi ạm, “Tôi đi lấy túi chườm đá.”
Vưu Tự mở vòi nước rửa máu nhỏ giọt, lau mặt nói: “Không cần, rửa sạch là được.”
Hà Tê nhìn kỹ qua gương, nửa dưới khuôn mặt anh ướt đẫm nước, đôi môi hồng nhạt hơi hé mở để thở thay mũi, hàm răng đều như hạt bắp. Bởi vì anh ghé xuống vòi nước nên bờ vai rộng nghiêng nghiêng, cơ bắp chỗ cổ cùng cánh tay duỗi thành núi nhỏ, dưới mái tóc ngắn sau đầu có thể lờ mờ nhìn thấy da đầu trắng trẻo.
“Xin lỗi đã khiến anh dính vào chuyện này.”
Vưu Tự nhìn trong gương thấy cô khoanh tay trước mặt, hơi cúi đầu, mái tóc xoăn rối tung trong trận đánh nhau, xõa xuống hai bên, như thể cô đang suy tư.
“Không phải cô thích xem người ta đánh nhau à?”
“Hả?” Hà Tê ngẩng đầu, không biết có phải ảo giác hay không, mà thấy khóe miệng anh nhếch lên.
“Lần trước ở sân trượt băng, trông cô như sắp phất cờ cổ vũ ấy.”
Gáy của Hà Tê tê dại, cảnh tượng Thành Liêu vừa ló đầu đã bị đánh vẫn còn in đậm trong tâm trí cô, không ngờ từ góc nhìn của người thứ ba, phản ứng của cô lại phấn khích như vậy.
“Đấy là khúc côn cầu… Nó thú vị hơn nhiều…” Cô bắt đầu quan tâm đến nó vì xem được “Goon” (*), còn ngồi cày giải NHL cả năm. (**)
(*) Goon là một bộ phim hài thể thao của Canada năm 2011 do Michael Dowse đạo diễn. Bộ phim liên quan đến Doug Glatt cực kỳ tốt bụng nhưng hơi đần độn, người bất ngờ tìm thấy sự thỏa mãn về mặt cá nhân và nghề nghiệp sau khi trở thành huấn luyện viên cho một đội khúc côn cầu trên băng hạng nhỏ.
(**) National Hockey League (NHL) là giải khúc côn cầu trên băng ở Bắc Mỹ, gồm 32 đội: 25 ở Hoa Kỳ và 7 ở Canada. NHL được coi là giải khúc côn cầu trên băng hàng đầu trên thế giới, và một trong các giải thể thao chuyên nghiệp lớn ở Hoa Kỳ và Canada.
Vưu Tự thấy cô nói về vấn đề này thì hứng thú bừng bừng, anh vô thức nhớ đến hồi ở Nepal, người cô bê bết máu mà vẫn mang dáng vẻ thiên hạ thái bình.
“Đi quá xa rồi,” Cô thu hồi suy nghĩ, “Không phải chỉ có chuyện này, mà thực ra… tôi lo Thành Liêu sẽ nói gì đó bên ngoài, làm ảnh hưởng đến danh tiếng xã hội của anh.”
“Tôi? Liên quan gì tới tôi?”
“Bởi vì tôi thích anh, nhưng anh ta lại tưởng lầm rằng anh cũng…”
Anh gỡ khăn giấy ướt bịt mũi ra kiểm tra, một dòng máu khác rất phối hợp chảy xuống, anh vội vàng chặn lại.
“Không sao cả.”
Lời giải thích bị ngắt quãng, Hà Tê nghẹn họng.
“Danh tiếng của tôi vốn chẳng ra gì,” Anh lại rửa mặt trong bồn rửa, “Cô vẫn nên nghĩ cách bảo vệ an toàn cho bản thân đi.”
Điện thoại trong phòng khách đột nhiên vang lên, Hà Tê lại liếc nhìn anh một cái, rồi mới chạy ra ngoài.
Thấy đó là cuộc gọi của Thành Liêu, cô định dứt khoát chấm dứt ở đây.
“Alo Hà Tê. Anh xin lỗi, anh sai rồi. Vừa rồi anh xúc động quá, sau này sẽ không thế nữa.”
Hà Tê liền nói, “Anh không cần phải xin lỗi tôi, anh nên xin lỗi Vưu Tự mới phải. Hôm nay anh ấy chỉ nhận lời nhờ vả đưa tôi về nhà thôi.”
“Được, anh sẽ liên lạc với anh ta sau.”
“Vậy chúng ta chia tay đi, được không?”
Bên kia im lặng một lúc, rồi đột nhiên chửi ầm lên, chủ đề bắt đầu từ công việc nhàn hạ của cô đến tâm tư của cô với Vưu Tự, từ ngữ sử dụng ác độc nằm ngoài sức tưởng tượng của Hà Tê.
Cô bỏ điện thoại ra xa, trong đầu nhớ lại chi tiết ở bên Thành Liêu như tua lại cuốn phim___ mỗi lần hẹn hò, anh ta đều cẩn thận chọn địa điểm và nội dung, tan sở sẽ xếp hàng mua bánh dâu tây nổi tiếng cho cô, vì cô không thích chửi thề nên không bao giờ chửi thề trước mặt cô. Chỉ trong vài chục giây ngắn ngủi, anh ta tuôn ra tất cả những lời lẽ tục tĩu mà mình đã kìm nén suốt mấy tháng qua.
Cô cứng người ngồi đó, nhất thời không biết nói gì, Vưu Tự cầm máu đi tới, nghe thấy từ ngữ ô uế bên kia đã chửi rủa sang cả anh.
Ghế sô pha bị lún xuống, Vưu Tự ngồi bên cạnh, cau mày nhìn Hà Tê một lúc rồi đột nhiên với tay lấy điện thoại.
Hà Tê sợ anh mở miệng là đổ thêm dầu vào lửa nên giơ điện thoại lên để tránh, nhưng đối phương lại áp sát cô, chỉ cách khoảng một gang. Dưới ánh mắt ngơ ngác của cô, Vưu Tự cầm điện thoại ấn nút tắt máy.
“Cô còn muốn nghe đến lúc nào?” Mùi xà phòng và hormone tuổi trẻ tràn vào xoang mũi cô, đôi mắt đen láy bất ngờ chạm nhau.
Như bị ma quỷ mê hoặc, cô đưa tay ra sau đầu Vưu Tự, còn chưa kịp làm động tác tiếp theo, anh đã quay đầu đi.
“Cô điên rồi à?”
Chính Hà Tê cũng có chút kinh ngạc, nhưng phần nhiều là hoảng hốt xấu hổ, giọng như muỗi kêu: “Anh đi đi.”
Vưu Tự sửng sốt rồi đứng dậy đi về phía cửa.
Ôn Phi Nhĩ sốt ruột chờ ở bên ngoài, vừa định xuống xe xem xét tình hình thì Vưu Tự đã lên xe.
Nhìn thấy người nọ sống mũi đỏ bừng, bèn hỏi: “Người vừa mới đi ra đánh cậu à?”
Vưu Tự không nói gì, ánh mắt nhìn thẳng phía trước, Ôn Phi Nhĩ cảm thấy anh có chút kỳ quái.
“Tai cậu đỏ thế.”
Sáng hôm sau, khi Hà Tê đang tô điểm trước gương, điện thoại của cô bật loa ngoài: “Trần Kinh Trúc, có lẽ tớ đã chết về mặt xã hội rồi.”
“Cậu gửi thứ không nên gửi cho crush rồi hả?” Giọng mũi của anh ấy rất nặng, có vẻ vẫn chưa khỏi bệnh cảm lạnh.
Cô quay đầu lại xác nhận màu rượu sâm panh trên xương mày đang tỏa sáng, chậm rãi nói: “Còn tệ hơn thế gấp nghìn lần, nhưng mà… Thực ra tớ cũng không hối hận lắm.”
“Tức là muốn ra tay?”
“Dù sao cũng đến bước này rồi, không làm thì thôi, đã làm thì phải hoành tráng.” Cô mím môi, tán son thật đều.
Tại quảng trường nhân dân rộng lớn bên ngoài nhà hát, có một cây đa hình nấm khổng lồ ở giữa, một chiếc đồng hồ lộ thiên hình cột lặng lẽ chuyển động cây kim, không gian xanh ngập nắng tỏa ra mùi bùn đất cỏ cây, những cụ già chơi cờ ngồi quanh quán trà đơn sơ dưới những tán lọng, những chú bồ câu trắng xám đang mổ mẩu bánh mì vụn trên mặt đất, ngôi trường tiểu học trực thuộc đằng xa đã nghe thấy tiếng chuông báo hiệu giờ tan học.
Máy bay không người lái bay trên trời cao để chụp toàn cảnh nhà hát, những cột đá trắng xám xen kẽ với những bức tường kính bên ngoài, phản chiếu màu xanh đậm của thảm thực vật vuông vức và màu đỏ gạch của tòa nhà giảng dạy phía sau. Diễn viên đưa lưng về phía bảng hiệu nhà hát, đứng ở vị trí cố định bắt đầu quay chụp, mấy người trong đoàn tiếp nhận phỏng vấn.
Hà Tê đi đến phía sau Vưu Tự, anh mặc một bộ quần áo bảo hộ lao động màu xanh nước biển, đang đứng ở bãi đất trống để kiểm tra cảnh quay của máy bay không người lái. Không biết là có mắt mọc sau lưng hay là ngửi thấy mùi nước hoa của Hà Tê, mà cô còn chưa mở miệng, Vưu Tự đã quay sang nhìn cô với ánh mắt cảnh giác.
Cô mở miệng hỏi: “Chào buổi sáng, mũi của anh không sao chứ?”
Vưu Tự nhìn cô, hai tay chắp sau lưng, khuôn mặt sáng sủa nhưng thần sắc không nặng nề, lông mày thanh mảnh sạch sẽ, mái tóc quăn bồng bềnh rối tung lên theo gió, kết hợp với áo sơ mi trắng ngắn tay và quần kaki, giống như nữ thám hiểm trong bộ phim thập niên 80.
“Không sao.” Anh nhìn đi chỗ khác, lại tập trung vào cần điều khiển.
Hà Tê do dự một chút, rồi nhét túi nước trái cây màu tím nhạt vào túi dụng cụ bên hông anh, thẳng thắn nói: “Những lời tôi nói hôm qua, anh còn chưa trả lời trực tiếp.”
Cô âm thầm khẩn trương, đôi mắt dừng trên băng dán cá nhân trên sống mũi anh.
“Cái gì?” Vưu Tự không ngẩng đầu.
Cô nhỏ giọng nhắc lại: “Là… chuyện tôi thích anh.”
Gió thổi qua vành tai, máy bay không người lái bay qua cửa sổ của tòa nhà giảng dạy, màn hình chụp được những tấm rèm màu xanh nhạt tung bay trong gió.
“Má ơi, Phong Phong, em mau lại đây!” Viên Dã Tuyền ngồi trên ghế xếp ở lối vào nhà hát, vội vàng rút tai nghe ra, kéo Vưu Phong Phong đang gặm bánh mì bên cạnh.
“Cái gì cái gì?”
Anh ấy thần bí hạ thấp giọng: “Hà Tê tỏ tình!”
Vưu Phong Phong vội vàng ngồi xổm xuống, đeo tai nghe gia nhập đoàn người nghe lén, hai người trố mắt nhìn nhau, nín thở.
Bên kia mãi chẳng có động tĩnh, Vưu Phong Phong chặc lưỡi: “Sao không nói tiếp nhỉ?”
“Chắc Ngái Ngủ… chưa từng gặp cảnh này.” Viên Dã Tuyền lộ vẻ lo lắng.
“Làm sao có thể? Không phải trước đây cậu ấy được rất nhiều gái theo sao?”
“Cái thái độ của cậu ấy dọa biết bao cô gái chết khiếp, làm gì có ai đến được bước tỏ tình!”
Nụ cười trên mặt Vưu Phong Phong dần trở nên xấu xa, đậu đỏ trong miệng bỗng ngọt gấp năm lần.
Vưu Tự điều chỉnh máy bay không người lái tự động quay trở lại vị trí của mình, dùng một tay tháo tai nghe và micrô quanh cổ, tắt nút nói chuyện rồi nhìn xuống Hà Tê, trong mắt có ý cười.
Trong lòng Hà Tê dâng lên một tia bất an, nụ cười kia rõ ràng là giễu cợt.
“Máy này kết nối với một nhóm người, mọi người đều có thể nghe thấy những lời cô vừa nói.” Anh chỉ vào lối vào nhà hát, Hà Tê nhìn theo ngón tay anh, Vưu Phong Phong ngồi xổm bên cạnh Viên Dã Tuyền, hai người họ dựa vào nhau đeo tai nghe không nhúc nhích.
Vưu Tự nhìn vẻ mặt tự tin dần dần cứng lại của cô, trong lòng dâng lên một niềm vui lâu lắm mới gặp. Nếu muốn tìm sự tương đồng, có lẽ là một người buôn bán nghệ thuật tự cho mình là đúng đã vô tình nói những lời trái ngược với máy quay, rồi nhận ra rằng khán giả sắp nhìn thấu lớp ngụy trang trí thức của mình nên hối hận, sững sờ và chật vật.
Nhưng ngoài dự kiến của anh, vẻ ngượng ngùng trên mặt Hà Tê chỉ xuất hiện trong giây lát, sau đó như thể cô đã hạ quyết tâm, nói một cách kiên định: “Không vấn đề, nghe thấy thì nghe thấy thôi. Tôi biết anh có ấn tượng không tốt với tôi, mặc dù tôi không biết tại sao, nhưng lần đầu tiên nhìn thấy anh, tôi đã nhớ kỹ anh, lại tình cờ được anh cứu, đối với tôi là một loại duyên phận, nên tôi không muốn buông bỏ dễ dàng. Anh có thể không đồng ý, tôi cũng không ép buộc, tôi chỉ muốn nói cho anh biết tôi chỉ tốt với người tôi thích thôi.”
Cách nói chậm rãi của Hà Tê khiến Vưu Tự nhớ về một con ngựa non mà anh đã quay phim trên đồng cỏ Ujumqin vài năm trước (*), nó tung dây xích chạy đến thảo nguyên, rong ruổi dưới bầu trời bao la, tin tưởng không nghi ngờ, vô tư thoải mái, nhưng sẽ vấp ngã bất cứ lúc nào.
(*) Đồng cỏ Ujimqin là một đồng cỏ ôn đới điển hình nằm ở phía đông bắc của Tích Lâm Quách Lặc, khu tự trị Nội Mông Cổ, với tổng diện tích hơn 70.000 km2. Ujimqin đã được chỉ định là “Khu chức năng sinh thái trọng điểm quốc gia”. Đặc sản nổi tiếng là cừu béo đuôi và ngựa Ujimqin.
Anh tháo chiếc kính gọng mỏng ra, nheo mắt ngược nắng nhìn Hà Tê: “Thích của cô liệu có dễ dàng quá không?”
Lồng ngực Hà Tê phập phồng, căng thẳng như bị chủ nhiệm lớp chất vấn.
“Cô quen Thành Liêu được bao lâu? Một tháng? Hai tháng?”
Cô nhìn chằm chằm vào lông mày của Vưu Tự mà không trả lời.
“Có chuyện gì mà cô kiên trì được thật lâu không? Chơi khúc côn cầu trên băng? Từ lần đó đến giờ cô từng ghé lại chưa? Vẽ tranh? Bao lâu vẽ một lần? Công việc partime lâu nhất của cô là bao lâu? Tất nhiên, đây là cuộc sống của cô, tôi không có quyền hỏi đến, nhưng xin đừng làm quá lên với tôi. Cuộc sống của tôi rất đơn giản, không cần thêm bất kỳ yếu tố dư thừa nào, càng không có gì đáng giá để tò mò. Công việc của tôi cũng vậy thôi, một dạ đến già là đủ, một hạng mục có thể kéo dài mấy năm là chuyện bình thường, nên thời gian rất quý giá. Rõ ràng, phong cách của chúng ta rất khác nhau.”
Nhìn hàng mi run rẩy của Hà Tê, anh lại hỏi: “Cô muốn tôi trả lời thế nào? Đồng ý với yêu cầu của cô, phối hợp theo hứng thú nhất thời của cô?”
Trong lúc nói chuyện, máy bay không người lái chậm rãi hạ cánh, Vưu Tự ngồi xổm xuống kiểm tra máy, không buồn quan tâm đến phản ứng của Hà Tê.
Từ đằng xa, Vưu Phong Phong đã thấy Hà Tê quay người tại chỗ rồi sải bước về phía trước, bóng người càng lúc càng kéo dài dưới ánh nắng gay gắt cho đến khi đi đến cuối quảng trường, và biến mất ở lối vào của quỹ nhập khẩu.
Cô ấy thở dài nói: “Viên Dã Tuyền, họa sĩ mà anh mời đến bị nhiếp ảnh gia chọc tức bỏ đi, nên làm gì đây?”