“Cô đi phỏng vấn à?”
Hà Tê nói đứt quãng: “Phỏng vấn phạm nhân.”
Dương Bách cười nhạt, cảm thấy ván giường kịch liệt lay động, sau đó nghe thấy tiếng nhựa cọ xát.
“Lại uống thuốc ư? Thuốc nhiều hại thân đấy.”
“Tôi khó chịu.” Hà Tê bóp viên thuốc bỏ vào miệng, cúi đầu thật lâu vẫn không tìm được nước, đành nuốt chay.
*
Trong nhà ăn của khách sạn, Vưu Phong Phong bưng một bát mì bò mới làm, cẩn thận đặt về chỗ ngồi, ngồi xuống nhìn xung quanh rồi nói với Viên Dã Tuyền: “Sao Vưu Tự vẫn chưa đến ăn sáng? Phó Nhất Tuệ cũng chưa đến, chẳng lẽ bọn họ… tối qua…”
Viên Dã Tuyền bỏ chuỗi hạt trên tay xuống, ăn một miếng dưa lưới Hami: “Sao nghe có vẻ em rất mong đợi nhỉ?”
“Tôi còn gánh vác sứ mệnh mà chú em giao phó mà.”
“Nhưng em không cảm thấy Phó Nhất Tuệ hơi… cố ý sao?”
“Cái gì? Chuyện theo đuổi Vưu Tự ấy hả?”
“Ừ chính nó… Kiểu tóc, quần áo, trang điểm… Không phải Ngái Ngủ từng bảo cô ấy đã lén lút rình mò nhà cậu ấy ư?”
Vưu Phong Phong ngầm hiểu, “Đúng thật là rất giống Hà Tê. Nhưng không sao, cô ấy còn nhỏ, có lẽ đang hơi chênh vênh, cần một đổi tượng bắt chước để tìm ra con đường của riêng mình. Phó Nhất Tuệ còn trẻ, chênh lệch tuổi tác như anh với em, vừa hay có đủ thời gian va chạm, sau này nếu chú em muốn có cháu nối dõi tông đường cũng thích hợp hơn. Vả lại tương lai Nhất Tuệ cũng đồng hành với Vưu Tự, có thể thông cảm cho nhau, vẹn cả đôi đường.”
“Em đang tuyển tú đấy à? Phụ nữ vật hóa phụ nữ?”
Advertisement
“Em không có ý đấy, chỉ là tính toán khách quan thôi. Anh xem, năm sau Vưu Tự sẽ đi Pháp, còn đi tận nửa năm… Chú em rất sợ đến lúc đó cậu ấy sẽ dẫn một cô tóc vàng mắt xanh về.”
“Thật ra… Ngái Ngủ đối với Hà Tê…” Anh ngập ngừng.
Vưu Phong Phong lập tức cướp lời: “Anh đừng nói nữa, bây giờ em ngại chả dám liên lạc với Hà Tê, tan nát cõi lòng còn phải vác thêm thương tật, khi ấy em mai mối hăng say, đúng là hại đời người ta mà.”
“Thì Ngái Ngủ cũng có kém gì đâu… Không phải ai nhìn đau khổ hơn là đau khổ hơn thật nhé, đôi khi càng giấu kỹ mới càng tổn thương ấy.”
Đang nói dở thì Phó Nhất Tuệ bưng khay đi tới chào hỏi: “Chào buổi sáng, đạo diễn Viên, chị Phong Phong.”
“Chào buổi sáng,” Vưu Phong Phong vẫy tay, nhìn về phía khu vực ăn uống, “Vưu Tự đâu?”
Phó Nhất Tuệ sững người một lúc, có chút ủ rũ: “À… em không biết.”
Vưu Phong Phong vội vàng trao đổi ánh mắt với Viên Dã Tuyền, hỏi một lần nữa: “Tối qua…”
“Anh ấy nhận được tin nhắn liền bỏ ra ngoài. Khi em đi theo thì gặp anh ấy đang bế một người chạy trở về.”
Viên Dã Tuyền vồn vã: “Người nào?”
Phó Nhất Tuệ là thực tập sinh được tuyển chính thức của studio, cô ta chưa từng nói với họ về việc mình bám đến tận nhà Vưu Tự, càng không biết họ biết tỏng chuyện này từ lâu, nên cô ta chỉ vờ vịt: “Một cô gái.”
“Chẳng lẽ là…”
“”Người có thể được cậu ấy bế về phòng… Chỉ có thể là…”
Phó Nhất Tuệ muốn biết tên người kia: “Là ai?”
Vưu Phong Phong đáp: “Cô ấy tên Hà Tê.”
Một nụ cười vi diệu xuất hiện trên khuôn mặt của Viên Dã Tuyền, “Đây đúng là dẫu lìa ngó ý còn vương tơ lòng, khó rời khó bỏ, uyên ương mệnh khổ, buồn vui lẫn lộn mà.”
Vưu Phong Phong biểu cảm phức tạp, đá chân anh: “Anh gọi cậu ấy đi, sắp hết thời gian ăn sáng rồi, lát nữa còn có hoạt động đấy.”
Bím tóc sau gáy anh lắc lư ngang dọc: “Anh còn lâu mới gọi, quấy rầy nhã hứng của người ta, đến giờ thì cậu ấy tự khắc sẽ xuất hiện thôi.”
Phó Nhất Tuệ húp một ngụm canh trong suất cơm chiên, im lặng lắng nghe.
Sau khi ba người ăn sáng xong, ngồi nói chuyện rất lâu, nhà ăn dần trở nên yên tĩnh.
“Viên Dã Tuyền, anh đi xem thử đi, tiếp tục như vậy sẽ muộn thật đấy.”
Anh đẩy ghế ra, đi về phía cửa, Vưu Phong Phong nhìn bóng lưng anh rồi nói với Phó Nhất Tuệ: “Em nói xem có phải anh ấy lại béo lên không?”
Phó Nhất Tuệ không chắc mình có thể nói xấu sếp hay không: “Hình như vẫn ổn?”
“Có thể em không tin, nhưng 10 năm trước anh ấy thật sự rất đẹp trai, bẵng một cái liền trở nên như vậy.”
Phó Nhất Tuệ không nhịn được cười trước vẻ mặt bi thương của Vưu Phong Phong.
Vưu Phong Phong ngắm nghía cô tay rồi động viên: “Tự tin lên Nhất Tuệ, em cười lên rất đẹp.”
Cô ta cảm thấy lời nói của Vưu Phong Phong có ý khác, nên chỉ lễ phép mỉm cười, không nói tiếp nữa.
Chuông điện thoại vang lên, Vưu Phong Phong nhận cuộc gọi, nghe thấy giọng điệu lo lắng của Viên Dã Tuyền: “Anh gõ cửa rất lâu nhưng không có ai trả lời, gọi điện thoại cũng không có ai bắt máy, không biết cậu ấy còn trong phòng không.”
Dưới tình thế cấp bách, Vưu Phong Phong đã gọi cho Hà Tê.
Lúc này, Hà Tê vừa mới mua thuốc trị bỏng ở hiệu thuốc bước ra ngoài, bầu trời xám xịt, mây đen giăng kín, xung quanh ồn ào tiếng ngựa xe.
Khi nhìn thấy tên của Vưu Phong Phong trên màn hình, tai cô bỗng ù đi không rõ lý do.
Lời nói thận trọng: “Alo, Hà Tê, cô có bận gì không?”
“Không, tôi đang ra ngoài mua đồ.”
“À… Hôm qua… Cô?” Bên kia loáng thoáng tiếng bát đũa cọ xát.
“Có chuyện gì thế Phong Phong, cô cứ nói thẳng đi.”
Vưu Phong Phong thở dài, rồi hỏi, “Vưu Tự có đi cùng cô không?”
Hà Tê dừng bước xuống bậc thang, cơn đau trên mu bàn tay bị phóng đại gấp nhiều lần: “Không có.”
“Vậy cô biết cậu ấy đi đâu không?”
“Không biết.”
“Vậy chúng tôi tiếp tục tìm kiếm đây, nói chuyện sau nhé Hà Tê nhé.”
Cúp máy rất nhanh, Hà Tê nghe tiếng nhắc nhở cuộc gọi đã kết thúc, móng tay quẹt một đường xước dài trên hộp thuốc.
Ngay khi Viên Dã Tuyền định kiểm tra camera giám sát, Vưu Tự đã mặc một chiếc áo phông trắng quần jean, đi vào từ cổng khách sạn.
Viên Dã Tuyền liếc mắt liền thấy chìa khóa xe trong tay anh, bèn hỏi: “Ngái Ngủ, mới sáng sớm cậu đã chạy đi đâu vậy? Đưa Hà Tê về nhà?”
Anh hạ tay xuống, không nhìn ai, trầm giọng nói: “Có lẽ cô ấy không về nhà.”
Viên Dã Tuyền hỏi: “Không phải tối qua hai người ở cùng nhau à? Lại chia tay?”
Vưu Tự không trả lời, chỉ chậm rãi đi vào phòng, tránh những người đang nghi ngờ đứng trước mặt, nhưng lại bị Vưu Phong Phong gọi giật: “Sắp đến buổi tọa đàm rồi, cậu còn đi đâu?”
Phó Nhất Tuệ thấy bóng dáng cao lớn cường tráng ấy khựng lại trong giây lát rồi xoay người tại chỗ, chầm chậm quay trở về, tưởng chừng như bình thường.
Vưu Phong Phong nhìn anh thở dài, nhắc nhở: “Cậu định mặc thế này?”
Vưu Tự cúi đầu nhìn đôi giày vải của mình, lại xoay người đi vào phòng.
Viên Dã Tuyền vội vàng khoác vai anh ngăn anh lại và nói: “Không sao. Ngồi ở đó thì ai thấy được cậu mặc quần gì, đi giày gì, cũng có phải dịp trang trọng gì đâu, mọi người đều mặc quần áo bình thường nên cậu không cần thay đâu.” Sau đó nháy mắt ra hiệu Vưu Phong Phong đừng nói nữa.
Vưu Phong Phong phớt lờ sự che chở của anh ấy, trợn trắng mắt nói: “Em trai ơi, cậu có thể thắt đúng dây giày được không? Não thiếu linh kiện rồi hả?”
Vưu Tự không cãi lại, rất khác thường, dứt khoát ngồi xổm xuống buộc dây giày.
Khi đoàn người đến nơi tọa đàm, Phó Nhất Tuệ lặng lẽ đi đến trước mặt Vưu Tự, đưa cho anh một chai nước ép nhiệt đới: “Vưu Tự, anh ăn sáng chưa? Uống cái này lót dạ nhé?”
Anh hơi ngẩng đầu, mặt không cảm xúc: “Không cần, cảm ơn.”
Phó Nhất Tuệ rút tay về, vẫn chạy lon ton bên cạnh anh, giọt nước trên chai nhựa dính vào lòng bàn tay lạnh như băng, trơn trượt.
“Nhất Tuệ, nước ép đó có ngon không? Cho tôi uống thử với?” Vưu Phong Phong đi đằng sau chữa cháy hộ cô ta.
Cô ta mỉm cười, quay đầu đưa chai nước cho Vưu Phong Phong: “Ngon lắm, chị uống đi.”
*
Hà Tê bôi thuốc, ngồi ở mép giường vừa uống cháo bát bảo vừa xem video, Dương Bách ở giường trên lật người, mệt mỏi than thở: “Hà Tê, tôi mệt mỏi quá. Mệt cả thể xác lẫn tinh thần, ngày nào cũng phải hát với rất nhiều đàn ông béo ú. Hôm qua có người kêu tôi hát “Lâm muội muội yêu Giả Bảo Ngọc” tận 12 lần liên tiếp! 12 lần!”
“Lâm muội muội yêu Giả Bảo Ngọc?”
“Cô hàng xóm, thật thật giả giả.”
Hà Tê bật cười: “Thú vị đấy.”
“Nhưng hôm qua cũng có đàn chị nói với tôi rằng nếu có thể tìm được một ông chủ cố định, cuộc sống sẽ thoải mái hơn nhiều.”
“Ông chủ cố định? Ý là gì? Tính chất công việc sẽ thay đổi?”
Dương Bách kê gối dưới đầu, híp mắt quẹt điện thoại, lơ đãng nói: “Có lẽ thế… Nhưng nghe nói sẽ có rất nhiều tiền.”
“Cô không ngại ư?”
“Tôi thấy bình thường, có thể thử xem.”
“Nhỡ thử rồi không quay đầu được nữa thì sao?”
“Ai cũng có số phận của mình. Tôi không thể chọn xuất thân, nên chỉ có thể tìm cách cải thiện cuộc sống của mình thôi.”
Bàn chân sơn móng lấp lánh rơi xuống cạnh giường, lắc lư qua lại, Hà Tê liếc nhìn giường trên rồi nghiêm túc nói: “Nhớ phải bảo vệ bản thân.”
“Biết rồi.” Một lời đáp hờ hững.
Sau khi xem hết video, cháo cũng uống gần hết, Hà Tê mở Weibo ra, đầu trang bỗng xuất hiện một bức ảnh của Vưu Tự.
Cô âm thầm kinh ngạc, mới nhớ ra hôm qua lúc lướt siêu thoại, mình đã vô tình nhấn theo dõi, bèn vội vàng ấn hủy bỏ, nhưng ánh mắt vẫn kịp bắt được một số nội dung.
Anh ăn mặc giản dị, không đeo kính, nheo mắt lại, cảm giác giây tiếp theo sẽ ngủ thiếp đi, liên tiếp mấy tấm đều là ảnh che miệng ngáp.
Người đăng bức ảnh chú thích: “Anh trai dễ thương quá, hôm qua hình như anh ấy không được nghỉ ngơi tốt, cứ ngáp mãi.”
Bình luận 1: “Không nghỉ ngơi tốt mà da còn đẹp như vậy á!”
Bình luận 2: “Người đâu vừa lạnh lùng lại vừa lịch sự, cả buổi chỉ nói hai câu: ‘Vâng’ và ‘Cảm ơn’.”
Bình luận 3: “Vết đỏ trên cổ anh trai là bị muỗi cắn à?”
Đọc đến bình luận thứ ba, Hà Tê rốt cuộc không nhịn được mà dậm chân cười to.
Dương Bách hoảng sợ: “Cô đừng đột nhiên cười như vậy nữa được không? Ghê quá đi mất.”
“Lần trải nghiệm thảm đạm khi trước của tôi cuối cùng đã đặt được một dấu chấm hỏi hoàn hảo. Quá sung sướng, tối nay tôi mời cô một bữa nhé?”
“Buổi tối tôi không thể ăn nhiều, lần sau mặc váy sẽ bị lộ bụng.”
“Ok, vậy tôi đi ăn mừng một mình trước.”
Đang giờ cơm tối, nhà hàng đầy ắp tiếng động, Trần Kinh Trúc thấy Hà Tê cuối cùng cũng xuất hiện trong Sừ Hòa sau nửa năm thì không giấu nổi kinh ngạc: “Tớ còn tưởng cậu sẽ không bao giờ quay lại cơ.”
“Tớ không quay lại để cậu thế chỗ tớ à? Chắc khoảng thời gian này đang bận lấy lòng bố mẹ tớ nhỉ?”
Anh ấy hơi gật đầu: “Đúng vậy, quan hệ của tớ với hai bác rất tốt, cậu nhất định phải tiếp tục duy trì cảm giác nguy cơ này.”
Hà Tê đấm vào cánh tay anh ấy, Trần Kinh Trúc cau mày: “Giờ cậu gầy trơ cả xương mà vẫn đấm đau ghê nhỉ, hồi trước đấm toàn lực, giờ lại chỉ thấy cộm xương, đang giảm béo đấy à?”
“Xem ra tớ gầy thật rồi, phải bồi bổ thôi, cho tớ đĩa ba chỉ cùng thịt gà, nhớ thêm nhiều hạt tiêu vào.”
Trần Kinh Trúc thấy cô tiều tụy phờ phạc thì không trêu nữa, bảo cô ngồi vào chỗ trong góc cạnh cửa sổ, rồi tự mình đi vào bếp sau gọi món.
Hà Tê nằm bò trên bàn uống trà phổ nhĩ hoa hồng một lát, bỗng thấy một chiếc Prado màu trắng dừng ở phía sau hàng xe bên ngoài cửa sổ.
Mở cửa, một đoàn người bước xuống.
Cô nhìn bím tóc phía xa xa của Viên Dã Tuyền, buồn bực hỏi: Rốt cuộc bọn họ đạt được bao nhiêu thành tựu… mà ngày nào cũng liên hoan thế?