“Không, tớ về phòng trọ, tớ không muốn để bố mẹ biết, cậu cũng đừng hớt lẻo.”
Trần Kinh Trúc có chút lo lắng: “Cái chỗ trọ của cậu, có khi xác chết bốc mùi cũng không ai phát hiện ấy chứ?”
“Cậu không nói không ai bảo cậu câm đâu.”
Chiếc xe Infiniti của Trần Kinh Trúc dừng cách phòng trọ hai ngã tư, trước khi xuống xe còn dặn dò: “Có việc gì nhớ gọi cho tớ, khi nào tớ rảnh sẽ tới cứu cậu.”
Hà Tê gật đầu, vẫy tay với cửa sổ xe, cắm tai nghe rồi tản bộ trong không khí hối hả và nhộn nhịp của sớm mai.
Những chiếc xửng hấp trong các quán bánh bao trên phố được xếp chồng cao, khi mở he hé, hơi nước nóng hổi sẽ tỏa ra cùng với mùi thơm tươi ngon của vỏ và nhân bánh. Theo lý mà nói, bình thường khi ngửi thấy mùi này, bất kể có đói hay không, cô sẽ mua bánh nhân đậu, hoặc nấm hương rau xanh, hoặc nhân thịt để thỏa mãn vị giác, chưa kể từ tối qua đến giờ cô vẫn chưa bỏ cái gì vào bụng hết. Nhưng giờ phút này, cô đứng ở đội ngũ bên ngoài ngửi nửa ngày, vẫn không có khẩu vị.
Cô tin rằng người càng muốn ăn cái gì, tức là cơ thể càng cần nguyên tố đó, nên cô bắt đầu đi từng quán ăn dọc theo con phố.
Cháo, cháo ngọt, cháo mặn, ăn không ngon. Thịt bò, thịt cừu, mì chua cay, phở xào tôm, canh bún mọc, bánh đa cua, mì hải sản, mì udon, mì Trùng Khánh, mì Lan Châu, quá nhiều dầu mỡ. Hoành thánh nhỏ, hoành thánh lớn, bánh bao chiên, bánh bao hấp, hoành thánh tôm lột vỏ, không đủ rau. Salad thì lại quá nhiều rau.
Cuối cùng, cô chỉ mua một quả trứng luộc nước trà.
Quay về phòng, Dương Bách đang thoải mái ngáy khò khò, từ hơi thở cao thấp run rẩy, đoán rằng cô ta rất mệt mỏi.
Hà Tê bật máy tính, vừa bóc vỏ trứng vừa xác nhận email, phòng trưng bày thông báo với cô rằng có người muốn mua bức tranh của cô, đó là bức sơn dầu khỏa thân của một người phụ nữ giăng gió mà cô đã vẽ trong nửa đầu năm. Các giao dịch trước kia đều do phòng trưng bày đại diện trực tiếp, nhưng lần này người mua đặc biệt yêu cầu gặp trực tiếp cô. Cô không nhận lời mời đi ăn ngoài của đối phương, chỉ trả lời rằng họ có thể cùng nhau uống một ly trong quán cà phê ở tầng trệt của phòng trưng bày.
Advertisement
Vừa gõ xong thời gian gặp mặt, ván giường liền rung chuyển hai lần, Hà Tê nhanh nhẹn cầm ly nước, biết Dương Bách đã tỉnh.
Người nằm ở giường trên ngửi vài lần, hỏi: “Hà Tê, cô ăn gì thế? Thơm quá!”
Hà Tê nghi ngờ giơ nửa quả trứng trong tay lên, đáp: “Chỉ là trứng luộc nước trà thôi mà. Thơm thế á?”
Giọng của Dương Bách rất chắc chắn: “Không, không phải trứng luộc trà, mà là mùi thịt và bột đường.”
“Hẳn là có người nấu ăn ở phòng bên rồi.”
“Không, không phải phòng bên, ở ngay trước mũi cơ.”
Lúc này Hà Tê cũng ngửi thấy, bèn nuốt quả trứng xuống, đi theo mùi thơm, từng bước đi đến cửa.
Mở cửa ra, năm túi nilon, đầy đủ các loại hộp đóng gói.
Phía sau truyền đến tiếng kêu kỳ quái của Dương Bách: “Trời ạ, cô gọi gì mà nhiều thế?”
Hà Tê vận dụng phương pháp loại trừ trong đầu, nhanh chóng khóa chặt mục tiêu, xoay người nói: “Dương Bách, đây là cháo, mì, bánh bao, hoành thánh, phở xào, cô muốn ăn cái gì thì chọn đi, phần còn lại tôi sẽ phân phát cho hàng xóm.”
Dương Bách nằm ở mép giường, ngờ vực hỏi: “Cô không ăn à? Thế sao gọi nhiều vậy?”
Đối mặt với hành lang trống trải ngoài cửa, cô thản nhiên nói: “Tôi không thích ăn, lúc ấy đầu óc chập mạch mới gọi.”
Buổi chiều tranh thủ lúc bố mẹ đến trường đại học dành cho người già, cô về nhà, ăn diện chỉnh chu rồi bắt taxi đi đến phòng trưng bày, ngồi sau ghế lái.
Hà Tê vốn không hay gặp mặt người mua nên khi bước vào cửa, cô có hơi khẩn trương, không biết đối phương có phải một tên khốn nạn hứng thú với người mẫu khỏa thân trong tranh hay không.
Buổi sáng ngày trong tuần nên phòng trưng bày khá vắng, trong quán cà phê chỉ có ba, năm bàn khách, cô nhìn quanh thì bắt gặp ánh mắt của chàng trai trẻ ngồi bên chiếc bàn dài. Cô ngập ngừng nghiêng đầu với anh ta, đối phương liên dời ghế đứng dậy chào hỏi.
Ấn tượng đầu tiên của Hà Tê về Lại Phong Vi là mặt người dạ thú.
Tóc anh ta hơi xoăn, làn da trắng bệnh không được khỏe mạnh cho lắm, anh ta mặc một chiếc sơ mi hoa cùng với áo khoác da màu nâu. Trong lúc trò chuyện, Hà Tê cố tình đếm, anh ta đeo bảy cái nhẫn xếp chồng lên nhau, nhưng trông phối khá hợp mốt. Cả người thoạt nhìn rất chỉn chu, dù nói chuyện hay lắng nghe, khóe miệng đều có một đường cong hướng lên chuẩn mực, là kiểu thanh niên tinh tế và nghệ sĩ khiến người khác cảm thấy xa cách.
Người bình thường có lẽ sẽ thấy anh ta toát ra một sức hấp dẫn bí ẩn nào đó, nhưng Hà Tê chỉ cảm thấy khi anh ta nhìn người khác bằng đôi mắt sâu thẳm, thật giống một tên biến thái, biết đâu lúc anh ta mỉm cười, thực ra trong đầu đang nghĩ làm thế nào để giết người một cách gọn gàng tao nhã rồi phân xác, nấu ăn.
Khi Hà Tê đang vắt óc suy nghĩ về một vở hài kịch tội phạm ác độc, Lại Phong Vi cũng đang đánh giá cô. Mái tóc dài của cô đen óng, hơi xoăn, trên cổ có một sợi dây chuyền màu vàng kim, cô mặc một chiếc váy sơ mi màu xanh hải quân đơn giản nhưng không hề lỗi mốt, chiếc thắt lưng sẫm màu làm vóc người càng thêm mảnh mai yểu điệu, cô không cao nhưng chỉ đi giày đế bằng, thoăn thoắt bước vào cửa. Lông mày và lông mi dày tự nhiên, khóe mắt hơi xếch lên, ánh mắt hút hồn nhưng không cố ý, bên má phải có một nốt ruồi nhẹ tạo thêm chút quyến rũ. Vừa nhìn đã biết là người thuộc phải hành động, trầm lặng nhưng phóng khoáng, mỗi tội hơi gầy, dù đã trang điểm nhẹ nhưng sắc mắt của cô vẫn không được tốt lắm.
Anh nhấp một ngụm cà phê, giọng điệu ân cần: “Cô Hà, tôi đã theo dõi cô rất lâu, bắt đầu từ buổi triển lãm tốt nghiệp đại học của cô. Nhưng trên thực tế phần lớn tác phẩm của cô đều tương đối bình thường.”
Hà Tê xoay cốc, mỉm cười lễ phép: “Anh có cao kiến gì chăng?”
“Lấy tranh chân dung của cô làm ví dụ, trước đây cô vẽ rất nhiều người già, xét về kỹ thuật thì không chê vào đâu được, nhưng ngoài ra không có ưu điểm nào khác.”
“Nếu đã vậy, tại sao anh còn sẵn sàng trả giá cao mua tác phẩm của tôi?”
“Đây là mấu chốt, kể từ năm ngoái, tác phẩm của cô đã tiến bộ rõ rệt.”
Hà Tê ngẩn ra một lúc, vẫn mỉm cười ra hiệu cho anh ta tiếp tục.
Bài phát biểu của Lại Phong Vi luôn đi kèm với một số cử chỉ giả tạo, như thể đang khoe đồ trang sức trên tay: “Đổi cách nói khác, nếu trước đây cô chỉ là sao chép rồi dán, thì bây giờ cô gần như có thể được coi là sáng tạo thực sự.”
Hà Tê uống một ngụm latte: “Anh hiểu biết thật nhiều, chẳng lẽ là đồng nghiệp?”
“Theo nghĩa rộng thì cũng có thể coi là vậy, tôi là đạo diễn, tốt nghiệp sớm hơn cô một năm, chúng ta là bạn cùng trường.”
Nghe được hai chữ kia, hứng thú của cô dần tăng, “Thứ lỗi cho tôi kiến thức nông cạn, không biết anh có những tác phẩm gì? Chủ yếu là thể loại phim gì?”
“Tôi quay phim văn nghệ.”
Lúc Lại Phong Vi đi toilet, Hà Tê lén search tên của anh ta, tác phẩm chỉ có ba bộ, nhưng đều trên 8 điểm.
Khá có ý tứ.
Sau khi anh ta trở lại, có nói về một số điều, cứ vòng vo tam quốc, chung quy muốn ám chỉ rằng mình còn điều quan trọng muốn nói, sẽ kích thích trí tò mò của mọi người. Đúng là một đạo diễn phim văn nghệ.
Hà Tê uống hết một cốc cà phê, dần dần mất kiên nhẫn, trực tiếp hỏi: “Rốt cuộc lý do hôm nay anh hẹn tôi ra là gì?”
Lại Phong Vi đan ngón tay trên bàn, cười nói: “Tôi để ý thấy người mà cô đã vẽ, rất giống với đối tượng được kênh tự truyền thông phỏng vấn cho một bộ phim tài liệu ngắn rất hot gần đây, nên tôi có lý do để suy đoán rằng tài khoản có tên ‘Ngại gì’ này là do cô điều hành?”
“Là tôi thì sao?”
“Tôi hiện đang chuẩn bị cho bộ phim mới, tổ mỹ thuật vẫn còn thiếu người, không biết cô Hà có hứng thú không?”
Hà Tê lịch sự từ chối, “Xin lỗi, nhưng hiện tại tôi bận thu thập tư liệu, e rằng không có thời gian đảm nhận công việc mới.”
“Vai chính của bộ phim này rất giống người trong bức tranh của cô, đều làm trong ngành ong bướm ấy, diễn viên cũng đã đi trải nghiệm thực tế non nửa năm, những người sáng tạo chính cũng rất chân thành. Nhân tiện, dù video cô quay còn nghiệp dư nhưng cảm giác ống kính rất tốt, nếu gia nhập đoàn phim, không chừng còn có thể học hỏi một số kinh nghiệm quay phim, cũng sẽ hữu ích cho công việc của cô… Ngại gì không thử một lần?”
Lại Phong Vi nói rất xuôi tai, cuối cùng còn tặng kèm một ánh mắt đong đầy chân thành, khơi dậy đồng cảm.
Hà Tê hít sâu một hơi, ánh mắt hừng hực nhìn lại, nghiêm túc đặt câu hỏi: “Nam chính đẹp trai chứ?”
Anh ta gật đầu cười, mở album điện thoại ra, đưa đến trước mắt cô.
Cậu trai khá giống Egon Schiele. (*)
(*) Egon Schiele là một họa sĩ người Áo. Được bảo trợ của Gustav Klimt, Schiele là một họa sĩ tượng trưng nổi bật của đầu thế kỷ 20. Tác phẩm của ông được ghi nhận có cảm xúc mãnh liệt và tình dục chân thực, bao gồm nhiều chân dung tự họa, trong đó có các chân dung tự họa trần truồng. Các hình dạng cơ thể xoắn và đường biểu cảm đặc trưng và tranh vẽ của Schiele đã khẳng định ông là nhân vật hàng đầu của chủ nghĩa biểu hiện.
“Một lời đã định.”
Buổi tối, sau lễ bế mạc liên hoan phim, Viên Dã Tuyền và Vưu Tự đi ăn thịt nướng.
Gió đêm thổi nhè nhẹ mát mẻ, những quán thịt nướng ngoài trời dày đặc những dây đèn màu giăng kín không trung, cả khu ăn uống một màu xanh đỏ, chiếc quạt lớn phả khói trắng từ than củi, loa phát thanh chơi nhạc dance tiết tấu chậm, hệt như sàn nhảy disco cuối thế kỷ trước.
“Nào, ăn tim gà cho tăng trí nhớ.” Viên Dã Tuyền rút một xiên từ vỉ sắt, đưa nó cho Vưu Tự.
Vưu Tự cầm lấy xiên thịt, hỏi lại: “Tăng trí nhớ gì?”
“Mối tình đầu động lòng người của cậu ấy.”
Anh từ tốn nhai: “Cô ấy buông bỏ rồi, cứ như vậy đi.”
“Ngái Ngủ, cậu suy nghĩ trưởng thành là tốt, nhưng phải nghĩ cho kỹ, cả đời này chưa chắc cậu có thể gặp được một Hà Tê nữa đâu.”
“Cô ấy vốn không nằm trong kế hoạch của em,” Vưu Tự đặt xiên thịt xuống, uống một ngụm bia, “Là một bất ngờ.”
“Cậu xem sau khi chia tay với cậu, cô ấy tiều tụy như thế nào. Trước đây, khuân vác thiết bị hay bê vài thùng nước là việc dễ như trở bàn tay, còn bây giờ thì sao?”
“Vậy nên cuối cùng cô ấy có thể tiến về phía trước là chuyện tốt.”
“Bây giờ cô ấy vẫn đang độc thân, nên cậu có thể nói như vậy, nếu ngày mai cô ấy tìm thấy một người mới, cậu vẫn có thể nói như vậy ư?”
Anh cụp mắt, lau bột thì là trên ngón tay, thấp giọng nói: “Thế chắc chắn phải chúc phúc rồi.”
Viên Dã Tuyền khoan thai vắt chéo chân, hai tay an ổn đặt ở trên bụng, “Còn cậu thì sao? Cậu cũng buông bỏ rồi?”
Anh không nói lời nào, mắt lim dim ảm đạm.
Viên Dã Tuyền lập tức chế nhạo: “Cậu khai thật cho anh, từ tối qua đến chiều nay cậu đã chạy đi đâu?”
Sau đó anh ấy chỉ vào chiếc máy ảnh trên bàn, ép hỏi: “Cái máy này đã hết pin, cậu còn khư khư giữ bên mình làm gì?”
Tiếp đó cúi xuống nhặt dây giày lỏng lẻo bị Vưu Tự dẫm đen ngòm lên: “Dây giày bẩn như này bao lâu rồi cậu không buộc lại? Chạy đi đâu mà ám mùi nước thải nồng nặc như vậy? Ban nãy mọi người trong hội trường đều đi tìm mùi này, anh ngồi ở hàng ghế trước cậu mà cũng ngửi thấy.”
Vì lớp mỡ trên bụng quá dày nên khi ngồi trở lại chỗ cũ, Viên Dã Tuyền thấy hơi khó thở, bèn uống một ngụm bia giải tỏa cơn khát.
Nghỉ ngơi một hồi, anh ấy híp mắt gõ ly nước trước mặt Vưu Tự, thở dài: “Không phải cậu chuyên nghiệp nhất à? Không phải nói uống rượu sẽ ảnh hưởng đến việc quay phim sao? Thế đây là cái mẹ gì?”