Mới tu tâm dưỡng tính được một ngày, cô quay đầu, dùng tốc độ ánh sáng đi về phía đường đối diện, nấp sau cột đèn giao thông xem xe chạy đi đâu. Sau khi xác định nơi cuối cùng anh dừng lại, cô “ui da” trong lòng một tiếng, dự đoán lộ trình di chuyển của anh, rồi chạy như điên đến chiếc ghế dài bên cạnh con đường duy nhất nếu muốn đi qua, cố gắng bình tĩnh múc lớp kem ngọt tan loãng, giả vờ tình cờ gặp gỡ.
Cái gọi là tình cờ, phần nhỏ là duyên phận, phần lớn là cố ý. Cô nghĩ kỹ rồi, nếu anh hỏi cô tại sao lại ở đây, cô sẽ hỏi ngược lại anh câu đó.
Dáng người anh cao lớn, vai rộng, trên tay vắt chiếc áo khoác đen, áo phông trắng sáng dưới ánh trăng, ống quần xắn lên trên đôi Converse màu đen, bảo là học sinh cấp ba cô cũng tin, nhưng nhìn dáng vẻ hút thuốc nghiêm túc và đầy tâm sự của anh, nói là xấp xỉ 35 cũng thấy đúng. Tuổi tác và kinh nghiệm không cân đối khiến anh tỏa sáng lấp lánh trong mắt Hà Tê.
Anh không đeo kính, hút nửa điếu thuốc, gần đến nơi mới nhận ra cô, nhưng anh không hề ngạc nhiên chút nào. Hà Tê bỏ thìa vào trong cốc giấy, cảm giác như họ đang chơi trò chơi, hai dấu đỏ trong ô nhỏ góc dưới bên phải đang nhấp nháy tiến lại gần, song phương đều quên lẩn trốn.
Trong đầu Vưu Tự tua nhanh những gì đã xảy ra trong lần cuối họ gặp nhau, anh chưa từng hôn con gái, con gái muốn hôn anh cũng chưa bao giờ thành công, nhưng Hà Tê đã thành công, chủ yếu là do cô quá khỏe, bóp cổ anh không thể động đậy. Mặc dù không biết chuyện gì xảy ra, anh vẫn rất thích thú, nhưng lại cảm thấy hành vi của mình không đúng mực nên kịp thời dừng lại, lễ phép xin lỗi, còn chưa kịp định thần thì đối phương đã đóng sầm cửa lại.
Lần đầu bắt gặp tình huống kiểu này, anh luống cuống hết tay chân. Nhưng nhìn thấy vẻ mặt tươi cười của Hà Tê, chứng tỏ cô rất quen thuộc với chuyện này.
“Anh đi đâu đấy?” Sau một khoảng giằng co, cô mở miệng.
Vưu Tự cất điếu thuốc sau lưng, ho nhẹ một tiếng nói: “Ăn cơm.”
“Ờ, đi đi, hẹn gặp lại.”
Người mặc áo liền quần rộng thùng thình trước mặt đứng thẳng người, chỉnh lại nút thắt lưng, rồi lướt qua vai anh, khoảng cách không xa không gần, như cơn gió thổi qua.
Vưu Tự bỗng thấy có chút tức ngực.
“Cô…” Hà Tê cẩn thận lắng nghe giọng nói phía sau lắp bắp nói: “Lần trước cô làm sandwich kiểu gì?”
Cô rũ mắt, mím môi, cố nén cười, lui đến bên cạnh anh. Mùi xà phòng thơm mát khiến người ta liên tưởng đến phòng tắm buổi sáng, những giọt nước đọng trên mặt kính mờ, bóng người màu da mờ ảo.
“Anh muốn biết… Hay là muốn ăn?” Ngữ khí ngây thơ, lông mi giống như nét bút đơn giản, cánh tay buông thõng bên hông không chạm vào, nhưng đầu ngón tay, mu bàn tay đều cảm thấy ngứa ran.
Vưu Tự nhíu mày, như thể hối hận vì đã bắt chuyện: “Quên đi.”
Hà Tê bắt chước: “Quên đi.”
Hai thanh tiến độ song song nhau tiến lùi ngược hướng, không ai quay đầu lại.
Về đến nhà, Hà Tê nhận được cuộc gọi từ Vưu Phong Phong, giọng điệu rất thận trọng, giống như muốn dò la tin tức.
“Hà Tê, cô với Vưu Tự không có mâu thuẫn gì chứ? Dạo này cô không đến chơi, cậu ấy thì cả ngày chẳng biết trốn ở đâu. Chúng tôi ở đây cô đơn quá.”
“Nào có, tôi với anh ấy không thân thì có mâu thuẫn gì được. Dạo này công việc tôi bận quá, đợi khi tôi rảnh sẽ mời cô ăn cơm. “
“À đúng rồi, Viên Dã Tuyền nhờ tôi chuyển lời rằng anh ấy cảm thấy bức vẽ cô vẽ Vưu Tự rất đẹp. Nguyên văn là… để tôi nhớ lại đã…” Tiếng của Vưu Phong Phong Phong xa hơn một chút, có thể loáng thoáng nghe thấy câu hỏi của cô ấy với Viên Dã Tuyền.
Đúng lúc này lại có người gõ cửa, Hà Tê vội xỏ dép lê chạy xuống lầu, mở cửa ra thì ngẩn ngơ.
Cặp cô chú sống tầng trên vừa đi dạo về, thì thầm trên cầu thang nhìn xuống, ánh mắt tập trung vào người đàn ông ở cửa.
Xung quanh chân tóc mướt hạt mồ hôi, làn da trắng nõn đến mức phản quảng đã đỏ bừng, phỏng chừng lúc vào cổng đã bị soi mói, anh quay lại nhìn người trên bậc thang với vẻ mặt nghiêm túc, hù dọa người ta vội vàng đi lên, khi quay người lại, trên mặt chỉ còn vẻ câu nệ. Hà Tê bị sự thay đổi biểu cảm ngay lập tức của anh chọc phì cười, chớp mắt quan sát hành động tiếp theo của anh.
Vưu Phong Phong đầu kia điện thoại đã trở lại, cố tình kéo dài lời nói của mình, bắt chước giọng điệu của Viên Dã Tuyền.
“Anh ấy nói rằng bức tranh của cô rất mượt mà___chi tiết, nhỏ giọt___tinh xảo___đến tận cùng.”
Đôi mắt của Hà Tê treo trên mặt Vưu Tự, lơ đãng nói với đầu bên kia: “Được rồi, cảm ơn anh ấy giúp tôi, giờ tôi bận việc rồi, chúng ta nói chuyện sau nhé.” Sau đó cô cúp điện thoại rồi đặt nó lên tủ giày.
“Có chuyện gì à?” Cô hỏi.
Anh lấy ngón tay quệt mồ hôi trên trán, thành khẩn nói: “Tôi muốn nói chuyện với cô.”
“Đối với tôi, việc sống hai ba năm trong núi để quay phim là quá trình hưởng thụ. Việc mạo hiểm kích thích cũng vậy. Tôi thích sự đơn giản, mọi việc trực tiếp, nếu năng lực thành thục hơn, có thể tôi sẽ không làm việc với Viên Dã Tuyền nữa, mà làm việc một mình, đây là trạng thái lý tưởng của tôi. Anh ấy có gia đình, cho nên có một số việc thời gian quá lâu hoặc quá nguy hiểm, anh ấy không thể làm, nhưng tôi có thể…”
“Tôi biết, chị gái anh đã nói với tôi rồi.” Những lời anh nói đột nhiên chất đống trước mặt cô, bi tráng như một kẻ chết vì đạo.
Anh dừng một chút, sau đó nói: “Nghề này có lẽ sẽ càng ngày càng trở nên rắc rối, đến một giai đoạn nhất định, sinh tồn an toàn cũng không thể bảo đảm.”
Cô cũng trở nên nghiêm túc: “Nghiêm trọng như vậy sao, anh muốn quay chụp cái gì?”
“Đa số mọi người không nhìn thấy nó, nhưng nó nên được nhìn thấy.” Anh nói giảm nói tránh, cố tình làm suy yếu ý nghĩa đằng sau.
Hà Tê nhìn vẻ tự tin và vững vàng tự nhiên của anh, cảm thấy giọng nói trầm khàn đó đang vang dội trong đầu cô.
Những lời của Vưu Tự, nếu được một thanh niên lông bông (chẳng hạn như cô) nói ra, có vẻ khá dễ thương, thứ yếu, kiêu ngạo, thậm chí là nực cười. Nhưng khi liên hệ với kinh nghiệm bôn ba khắp nơi của anh trong nhiều năm, làm cô rất tin phục, kính nể.
Có nghĩa là mười năm qua anh đã đi hết một chặng đường, mười năm sau anh sẽ tiếp tục đi xa hơn nữa, anh không có dự định dừng lại, cho dù đánh mất chính mình.
Cô luôn cảm thấy loại ý chí này chỉ tồn tại trong thế giới ảo như sách truyện, tuyệt đối không tồn tại trong vòng bạn bè hiện thực của cô. Hầu hết mọi người ít nhiều đều theo đuổi thành công trần tục hoặc an nhàn nhàn hạ (cô cũng vậy), điều đó không hề xấu, thái độ sống của mọi người đều nên được tôn trọng, nhưng khí thế của người trước mặt lại khiến cô không tự chủ được trở nên ngoan ngoãn.
“Anh nói cho tôi biết chuyện này, là muốn tôi thấy khó mà lui? Hay đang thông báo trước?” Cô hơi ngẩng đầu, lại gần một bước.
Vưu Tự phát hiện khi Hà Tê nói chuyện với anh, luôn có thói quen sử dụng những câu có tính lựa chọn, điều này rất có khuynh hướng.
“Xem tình huống đã.” Vừa dứt lời, anh thấy rõ mí mắt cô căng ra, hưng phấn rạo rực.
Đôi đồng tử đen láy sáng ngời nhìn anh đến e ngại.
“Vưu Tự, anh thật ngây thơ, tôi muốn hôn anh.” Lần này cô hơi do dự, sau đó lại bổ sung: “Được không?”
Anh cắn chặt răng hàm, ngữ khí trầm hẳn, ánh mắt cũng hạ xuống: “Đầu óc cô chỉ chứa mấy thứ ấy thôi à?”
“Được không?” Hai má cô ửng đỏ.
Cánh cửa khóa cạnh một tiếng, đôi chân trần đạp lên sợi dây giày thô ráp, cô túm lấy cổ áo Vưu Tự, dựa lưng vào bức tường trắng lạnh lẽo.
Môi chỉ cách nhau một khoảng bằng ngón tay, động đậy chút là có thể chạm vào. Cô ngước mắt nhìn Vưu Tự đang rũ mi, đột nhiên tránh ra, tay chống ngực anh, nhịp tim truyền đến tận xương tủy. Người trước mặt nhíu mày, cúi đầu xác nhận, rất nhanh liền ý thức được đây là trò tiêu khiển mang chút ác ý, liền đè lòng bàn tay lên tường, thả lỏng khuỷu tay, kiên nhẫn chờ đợi.
Liên tiếp lặp lại mấy lần, hô hấp của anh dần trở nên gấp gáp.
Mùi đặc trưng của Vưu Tự chỉ có thể ngửi thấy ở khoảng cách gần như vậy, ở trong nhà Hà Tê, nó rất sạch sẽ, sảng khoái và không tùy tiện, đủ khiến tinh thần và thể xác cô lâng lâng. Thế là cô càng hứng thú, ở khoảng cách có thể bỏ qua bất cứ lúc nào, cô lại nhanh nhẹn tránh đi, ngay trước khi anh sắp hết kiên nhẫn, cô ghé sát vào tai anh, cười nói: “Hôn một lần đã thế này, có vẻ anh sẽ không dừng lại cho đến khi ăn no nhỉ?”
Bên đầu phát ra một tiếng thở dài, hoặc có thể là một tiếng cười khúc khích.
Nếu từ trên cao nhìn xuống, đầu của hai người là một Thái Cực.
Anh hơi nghiêng đầu, phả hơi thở vào tai cô, cô còn tưởng anh sẽ phản kích, ai ngờ anh chỉ dán một chút, mềm mại ấm áp, nóng hầm hập, giống như một nụ hôn.
Nháy mắt cô đã mất hết sức lực.
Cái gáy rơi vào lòng bàn tay anh, ngón tay khô cứng vùi vào tóc cô, nặng nhẹ theo tiết tấu của nụ hôn.
Bàn tay của Hà Tê tùy tiện thò vào trong chiếc áo phông trắng rộng thùng thình của anh, chạm vào cơ bắp cuồn cuộn bên eo, sau đó trượt ra đằng sau, nơi có hõm eo mịn màng, tựa như chỗ lõm của ghế sofa. Mỗi lần di chuyển, cô có thể nghe thấy giọng khàn khàn của anh, đâu đó xen giữa hơi thở và tiếng nói.
Bàn tay của Vưu Tự thành thật vuốt ve gáy cô và bức tường. Khi họ tách ra, Hà Tê ôm mặt anh, nước mắt lưng tròng, từng chữ đẫm máu: “Vưu Tự, anh đúng là một cậu bé đơn thuần lại đáng yêu.”
Khi Hà Tê có linh cảm rằng đêm nay sẽ trở thành một đêm khắc sâu trong tâm trí cô, thì chuyện kích thích hơn đã xảy ra.
Khóa cửa phát ra âm thanh máy móc chói tai quỷ dị, tay cầm xoay chuyển trơn tru, giây tiếp theo, cánh cửa mở rộng ra.
Vưu Tự vọt ra bằng tốc độ cực mau, thân hình cao lớn cường tráng đập vào tủ sau lưng, đồ lặt vặt gần cửa phát ra tiếng va chạm.
Bố mẹ cô kéo lê chiếc va li, sau một lúc im lặng, họ không hẹn mà cùng toe toét nở nụ cười ranh ma, ngại ngùng và đầy khéo léo.