Dưới sự bào mòn của mưa gió, tòa nhà khổng lồ màu trắng biến thành tòa nhà xám xịt, ánh bình minh hắt lên bức tường thô ráp, đổi màu với tốc độ khó có thể nhận thấy, từ đỏ cam sang hồng nhạt, với đường ranh giới mờ ảo.
Hà Tê ngồi trên sân thượng, nhìn những đám mây bị gió thổi về phía đông, uống một ngụm nước dừa, nhàn nhã nói: “Đạo diễn Lại, anh có cảm thấy con người quá tương đối không?”
Lại Phong Vi dựa vào bàn, bận rộn cuộn thuốc lá, thản nhiên trả lời: “Tương đối nào, tương đối của Einstein?”
(*) Thuyết tương đối miêu tả cấu trúc của không gian và thời gian trong một thực thể thống nhất là không thời gian cũng như giải thích bản chất của lực hấp dẫn là do sự uốn cong của không thời gian bởi vật chất và năng lượng. Thuyết tương đối gồm hai lý thuyết vật lý do Albert Einstein phát triển, với thuyết tương đối đặc biệt công bố vào năm 1905 và thuyết tương đối tổng quát công bố vào cuối năm 1915 và đầu năm 1916.
“Không… Tôi dốt đặc toán lý hóa, ý tôi là con người quá phức tạp, không có cân đo cố định, chúng ta lúc còn sống tựa hồ đều đang bận lật đổ chính mình.”
“Thì vốn thế mà.” Anh ta liếm giấy thuốc lá, véo mép.
“Hồi còn học cấp 2, tôi rất xấu tính, thích đặt biệt danh cho mọi người, càng không có bất kỳ thành tích nổi bật nào. Ví dụ, tôi đã lén gọi người ta là cô nàng ngực bự. Sau này lên cấp 3, tôi luôn cảm thấy lúc đó mình quá ngu dốt, quá có lỗi với cô gái kia. Nói đùa chỉ khi đối phương cũng buồn cười thì mới là nói đùa, còn không thì là quá trớn vô duyên. Tiếp đó lên đại học, phải vẽ rất nhiều người mẫu khỏa thân, tôi lại thấy mình giỏi khen người quá, nói người ta ngực bự là đang tán thưởng nồng nhiệt ấy chứ! Anh xem, chỉ qua mấy năm, tôi đã có thể đảo ngược đánh giá về hành vi của mình.”
“Chuyện này khó thật đấy. Biết đâu cô gái kia không hề thích bầu ngực đầy đặn, nằm mơ cũng hy vọng ngực mình lép. Bị cô gọi như thế vừa thấy phiền vừa không vui.”
“Đúng vậy, nên từ đó trở đi tôi đều cố gắng không đặt biệt danh cho người ta nữa. Nếu thật sự cảm thấy quá hình tượng, cần dùng biệt danh, nhiều lắm cũng chỉ thầm nhắc trong lòng thôi.”
Lại Phong Vi rít một hơi thuốc, nheo mắt nhìn cây cầu cạn phía xa, hỏi: “Vậy cô đặt cho tôi danh xưng mĩ miều gì thế?”
“Tránh dịch,” Thấy anh ta lộ vẻ bối rối, cô liền bồi thêm, “Bình thường gọi là tắc kè hoa.”
Anh ta cười cười, cũng không phản cảm: “Cô đang nói tôi cướp đồ ăn của người khác à?”
“Vốn chỉ là do anh một ngày thay ba bộ quần áo, nhưng anh tự phân tích thế cũng đúng đấy.”
“Chịu thôi, tôi ăn tạp quen rồi.”
“Đạo diễn Lại, anh khai thật đi, tại sao lúc đó anh lại chọn tôi làm họa sĩ? Lúc đó tôi hoàn toàn không có kinh nghiệm trong ngành điện ảnh.”
“Trước khi gặp cô ngày hôm ấy, thật ra tôi không có ý định mời chào cô đâu, chỉ đơn giản nghĩ rằng tranh của cô tiến bộ rõ rệt, nên muốn giáp mặt khen ngợi. Nhưng sau khi cô bước vào, tôi đã xem xét kỹ hơn, cảm thấy khí chất của cô không tồi, bèn muốn tạo cơ hội gần gũi với cô.”
“Ái chà, đấy là nhìn trúng tôi nhỉ?”
“Có khoảng thời gian là vậy.”
Hà Tê lắc cột sống cổ, uống một ngụm nước dừa: “Thế tại sao lại dừng lại?”
“Tôi phát hiện chúng ta quá giống nhau, nếu thực sự yêu đương, chắc chắn sẽ mau chán, thà làm bạn bè còn hơn. Đại khái là từ lúc cô nói với tôi rằng cô thích xem bộ ba Three Flavors Cornetto.”
(*) Bộ ba phim Three Flavors Cornetto là một loạt phim tuyển tập thuộc thể loại hài của Anh do Edgar Wright đạo diễn. Bộ ba phim không chia sẻ một cốt truyện và được đặt tên theo những đề cập lặp đi lặp lại của nó về kem ốc quế Cornetto. Chúng được sản xuất với tổng kinh phí là 38 triệu đô la và các bộ phim đã thu về hơn 156 triệu đô la trên toàn thế giới, và cả ba bộ phim đều nhận được sự hoan nghênh rộng rãi của giới phê bình. Ngoài những đề cập ngắn gọn về thương hiệu kem Cornetto, các bộ phim còn có những yếu tố chung khác: mỗi bộ phim đều mô tả sự lãng mạn và đấu tranh để trưởng thành như những chủ đề lặp đi lặp lại.
“Ấy chẳng phải là chuyện xảy ra vào tuần đầu tiên chúng ta gặp nhau sao? Tôi nhớ đó là tại cuộc họp trước khi bấm máy.”
“Đúng vậy, lúc đó tôi đã nhìn thấy chính mình trong vẻ mặt phấn khích của cô. Nói cụ thể là chúng ta đều thích theo đuổi kích thích, nhưng sự kích thích này hoàn toàn chỉ để thỏa mãn cá nhân, khác với một số người lòng dạ bao la, không hề so đo hy sinh chính mình. Theo góc nhìn của tôi, có giá trị xã hội trong mọi thứ tất nhiên là tốt, nhưng trước khi thay trời hành đạo, tôi vẫn phải đặt lợi ích của mình lên hàng đầu, sẽ lập tức rút lui khi cảm thấy cái giá phải trả quá cao. Cô có thấy giống cô không?”
Hà Tê dựa vào lưng ghế, nghiêng đầu nhìn anh ta, cũng không có phủ nhận.
Anh ta tiếp tục nói: “Cho nên tôi sớm đã đoán được cô và Vưu Tự sẽ chia tay, giá trị quan của hai người không giống nhau.”
Hà Tê cười nhạo: “Giống nhau quá thì không thể hòa thuận, không giống nhau thì không thể tiếp tục, rốt cuộc ý anh là gì?”
“Ý tôi là chúng ta đều yêu bản thân mình nhất, sẽ không vì người khác mà thay đổi hoàn toàn quỹ đạo cuộc sống của mình. Thay đổi nhất thời không gọi là thay đổi, hiểu không?”
“Ừm, nghe có vẻ đúng đấy.”
“Đó là lý do tại sao hai người nói chia tay liền chia tay, anh ta nói xuất ngoại liền xuất ngoại, cô không giữ lại, cũng không đi theo.”
Hà Tê nhắm mắt lại, cảm nhận làn gió phất qua gò má, nhẹ nhàng nói: “Làm diều vẫn tốt hơn làm dây diều.”
“Đúng vậy, tự do là vô giá, độc thân thật tuyệt, không cần ràng buộc với ai… Nghe nói năm nay anh ta lại đoạt giải nữa? Phim tài liệu hay nhất?”
“Ừ, không ngừng tiến lên. Tôi xem lễ trao giải rồi, mặc vest với giày Converse, bài phát biểu nhận giải chỉ vỏn vẹn hai từ ‘Cảm ơn’.”
Lại Phong Vi khẽ khảy tàn thuốc: “Theo đuổi sự nghiệp phải theo đuổi đến trình độ quên mình như vậy mới gặt hái được thành công. Đúng là không vào hang cọp sao bắt được cọp con. Nếu tôi là phụ nữ, khẳng định cũng sẽ yêu anh ta, ngỗ ngược, cố chấp, thâm trầm, tiến bộ, lại còn đẹp trai.”
“Nói đến đây, tôi lại phải cảm ơn mục đích không đơn thuần của đạo diễn Lại lúc ban đầu rồi. Trước khi gặp anh, tôi luôn chơi một mình. Không ngờ có ngày mình lại có thể giành được giải hiệu ứng hình ảnh xuất sắc nhất, mặc dù không phải giải thưởng lớn lao gì, nhưng nó vẫn rất có ý nghĩa đối với tôi.”
“Làm việc chăm chỉ là nền tảng, cộng thêm thiên thời địa lợi nhân hòa thì ắt nước chảy thành sông thôi.” Lại Phong Vi giơ cốc trà thủy tinh lên, cụng vào chai nước của Hà Tê.
“Chúc mừng,” Cô uống ngụm nước dừa cuối cùng, “Đi ăn sáng không?”
“Đi.”
Họ ra khỏi phòng làm việc, đi qua dãy nhà tập trung các công ty điện ảnh, rồi chọn một quán trà Dương Châu gần đó.
Hà Tê thức cả đêm, nên bụng đói cồn cào, cơm vừa chín là cô liền động đũa.
Lại Phong Vi tặc lưỡi: “Kiếp trước cô gặp nạn đói à?”
“Ăn được ngủ được là tiên, anh không biết hả.” Cô nhai kỹ, lại chọc đũa vào cái bánh bột lọc.
Đang ăn thì có người ở phòng làm việc bên cạnh sang chào hỏi, không ngờ lại ngồi chung một bàn.
Qua một lúc, lại có mấy công ty điện ảnh khác tìm tới, bên cạnh lại xếp thêm một chiếc bàn.
Quá trình cứ lặp đi lặp lại như vậy, cuối cùng những chiếc bàn đã được xếp dài đến tận phía bên kia của sân.
Hà Tê liều mạng nháy mắt với Lại Phong Vi ra hiệu cho anh ta đuổi người, nhưng anh ta cau mày nhìn cô, chổng mông ngồi ghế sư phụ dạy đời: “Thêm bạn thêm cơ hội.”
Cô chỉ có thể cười chào từng người một, rồi nhận một đống danh thiếp, thỉnh thoảng có vài cái tên xa lạ được ném qua, nhưng cô nghe tai này lọt tai kia. Dần cảm thấy việc giao tiếp với mọi người thật quá mệt nhọc, thậm chí cô còn bắt đầu nghĩ đến việc chuyển sang một công việc khác.
Giữa đám đông ồn ào, cô nhấp một ngụm trà, im lặng lắng nghe Lại Phong Vi thảo luận về bộ phim mới với một nhà đầu tư bên cạnh, sự chú ý của cô đột nhiên trôi đến khoảng sân râm mát dưới lầu.
Cách cửa sổ, giữa hè, nắng chói chang, ve kêu, lá xanh, chỉ thiếu một cơn mưa xối xả với tiếng sấm rền vang.
Cô lập tức chạm vào chiếc ô trong túi theo phản xạ, xác nhận rằng nó đã ở đúng vị trí.
Sau đó, Hà Tê thấy Lại Phong Vi đang trò chuyện sôi nổi bỗng im bặt, môi anh ta mấp máy, ánh mắt dán chặt vào phía sau cô, như thể đang diễn cảnh không thể quay đầu trong một bộ phim kinh dị.
Vì vậy cô không quay đầu lại, một giọng nói quen thuộc vang lên: “Đạo diễn Lại, đã lâu không gặp, chúc mừng phim của anh đoạt giải!”
Lại Phong Vi đứng dậy, băng qua bàn duỗi tay ra sau lưng cô: “Đạo diễn Viên, chúc mừng anh có cháu thứ hai!”
Hai tay đeo chuỗi hạt vượt qua người Hà Tê, bắt tay nhau, cô sững sờ tại chỗ, biết Viên Dã Tuyền vẫn chưa nhận ra mình từ bóng lưng.
Người phía sau thăm hỏi: “Đây là… bạn gái? Vợ tương lai?”
Lại Phong Vi không nói gì, cúi đầu ném ánh mắt dò hỏi cho Hà Tê.
Cô hít một hơi thật sâu, gật đầu với anh ta như bị ma xui quỷ khiến.
Anh ta ngầm hiểu, một chữ “đúng” lanh lảnh vang lên.
Hà Tê điều chỉnh biểu cảm, đứng dậy quay đầu.
Trong mắt Viên Dã Tuyền thoáng chút ngạc nhiên, như thể không ngờ Hà Tê và Lại Phong Vi vẫn duy trì mối quan hệ mà anh ta nghĩ là có ấy.
Cô cười rạng rỡ: “Chào anh, đạo diễn Viên.”
Viên Dã Tuyền hình như lại tròn trịa hơn, lúc quay đầu, trên cằm có một lớp thịt dày.
“Xin chào, Hà Tê, đã lâu không gặp.”
“Phong Phong khỏe chứ?”
“Cô ấy vẫn khỏe, vẫn khỏe, chúng tôi mới chuyển phòng làm việc đến đây, cô ấy đang dọn dẹp vệ sinh.”
“Xin lỗi tiệc đầy tháng của bé thứ hai, tôi vướng công tác ở nơi khác, không thể tham gia. Quần áo em bé tôi gửi cho anh có vừa người không?”
“Vừa lắm, dù sao cũng là quần áo được họa sĩ chọn cho, con trai tôi diện ra ngoài lần nào là được khen lần ấy.”
Khi Hà Tê mỉm cười, Lại Phong Vi thuần thục tiếp lời: “Nghe nói gần đây đạo diễn Vưu lại giành được giải thưởng lớn, phiền anh chúc mừng anh ấy thay tôi.”
Viên Dã Tuyền nhìn Hà Tê, châm chước một lúc rồi nói: “Ok, cậu ấy cũng về nước rồi, sau này hẳn sẽ có cơ hội gặp mặt.”
Vẻ mặt cô bình thản, nụ cười xa cách, không hề tiếp lời.
Viên Dã Tuyền liền nói: “Tôi đi nhận đồ ăn đây, phòng làm việc còn có người đang chờ, không nán lại nữa, đạo diễn Lại, Hà Tê, hẹn gặp lại.”
Ba người vẫy tay chào tạm biệt.
Trên đường trở về, Hà Tê nhớ lại liền bật cười: “Đạo diễn Lại, không phải năm đó anh nói sợ bị đánh nên không tranh vũng nước đục này à?”
Lại Phong Vi sửa sang cổ áo: “Đã qua lâu vậy rồi, còn đánh đấm gì nữa.”
Cô dẫm dép lào chạy trên con đường nhựa nóng như thiêu đốt, ung dung nói: “Anh nói đúng. Tất cả nguyên do sự việc, đều theo gió cuốn bay.”
Anh ta nhướng mày nhìn Hà Tê: “Bận xong đợt này là đến quãng nghỉ chờ khai máy, chúng ta có thể đi bar thư giãn đấy.”
Khóe miệng cô nhếch lên: “Chỉ cần đợi câu này của anh.”
*
Trong văn phòng mới của Chensilu, Viên Dã Tuyền bụng đầy tâm sự, xách một đống đồ ăn về.
Vưu Phong Phong vừa gọi video với bảo mẫu xong, chau mày hỏi: “Cái vẻ mặt này của anh, chẳng lẽ cuối cùng cũng nhận ra mình nên giảm béo?”
Anh lắc đầu như sắp đối mặt với kẻ thù hung bạo: “Anh vừa mới gặp Hà Tê, cô ấy vẫn ở bên Lại Phong Vi.”
“Vậy thì sao, không phải anh nói điều kiện của Lại Phong Vi rất tốt à, như thế là xứng đôi vừa lứa chứ sao?” . W𝐞b đọc nhanh 𝑡ại == T𝑹 uMT𝑹U𝒀EN.VN ==
“Tình thế này chúng ta còn cố tình chuyển đến bên cạnh nhà người ta, sớm muộn gì Ngái Ngủ cũng bắt gặp.”
“Gặp thì gặp, lúc trước là tự cậu ấy để mất Hà Tê, giờ hối hận cũng không kịp. Vả lại Nhất Tuệ đã nỗ lực nhiều năm như thế, cũng sắp thành công rồi, anh đừng đứng đấy phá đám nữa, con gái người ta chạy theo làm tùy tùng khổ sai cũng cũng cực lắm chứ bộ.”
Viên Dã Tuyền thở dài: “Mọi chuyện giống như chỉ mới ngày hôm qua. Một giấc mộng dài, lúc tỉnh lại chúng ta đã có hai đứa con, Ngái Ngủ cũng đã khác xưa, còn anh…” Anh nhìn cơ thể mập mạp của mình qua ô kính phản quang.
“Nhất định là anh vẫn đang nằm mơ thôi.”
*
Bân: Nhìn thế thôi chứ Lại Phong Vi cũng thuộc dạng xỏ lá ba que đấy mn ạ =))) cơ mà ổng không xấu, truyện này chỉ có duy nhất 1 người xấu thôi, đố mn biết là ai?