Cô khoanh chân lại, đặt ngón tay lên đầu gối, kiên quyết nói: “Nếu thật sự không biết, giọng điệu của anh nên nghi ngờ nhiều hơn, bớt giỡn đi.”
Nệm không cao, Vưu Tự phải ngồi gập chân, khuỷu tay chống lên hai đùi đang tách ra, thấy giả ngu không được, anh thu hồi tầm mắt, lại chìm vào im lặng dè dặt.
Hà Tê bỗng hiểu ra người này đúng là ngờ nghệch, còn rất khó che giấu cảm xúc của mình, nên anh chọn cách im lặng để tránh bị nhìn thấu. Anh rõ ràng không quen có người khác ở trong nhà, nên cảm thấy không thoải mái như thể mình mới là khách trong thế giới của người ta. Nó giống như một mảnh đất phủ tuyết hoang vắng chưa từng có ai đặt chân đến, có lẽ cô sẽ để lại hàng dấu chân đầu tiên trên đó, cảm giác khai phá này khiến cô kích động không hiểu nổi.
Cô cúi người, đặt hai tay lên đùi bắt chước tư thế của anh, cao giọng nói: “Anh không nói thì làm sao người ta biết anh đang nghĩ gì?”
Vưu Tự liếc cô một cái, cảm thấy khí thế của cô càng lúc càng tăng, bèn thẳng thừng nói: “Không cần, cô không còn việc gì thì về đi.”
“Không phải anh nói tôi hứng thú nhất thời à? Là vì tôi còn chưa nhìn thấu được anh nên hứng thú không thể vơi đi được đấy. Nếu anh thực sự muốn đuổi tôi đi, thì nên tăng tốc bào mòn sự nhiệt tình của tôi, chứ không phải khiến tôi ngày càng tò mò hơn.” Vẻ mặt của Hà Tê dịu dàng, nhưng giọng nói lại kiên định, dần trở nên gian xảo, “Hay là… anh sợ khi bản thân cũng sa ngã thì tôi lại bỏ chạy?”
Cửa sổ hướng nam, giữa trưa nắng gắt, ngày xuân ấm áp, không khí thoảng mùi cỏ xanh, xen lẫn mùi cà phê, hơi đắng.
“Nói gì đi chứ? Hay bị tôi nói trúng tim đen nên cứng miệng rồi?”
Vưu Tự đột nhiên nhướng mày, cằm qua lại xê dịch, ánh mắt sắc bén, chậm rãi đứng dậy đi về phía Hà Tê.
Bầu không khí ngột ngạt áp sát theo mỗi bước chân khiến cô phải lui về sau một chút, cánh tay thon dài của anh duỗi ra hai bên ghế sô pha, mùi xà phòng sạch sẽ xông vào khoang mũi cô, hormone trong mồ hôi nhè nhẹ vây khốn cô. Vốn là khuôn mặt thanh tú, nhưng đường nét ngũ quan lại kiên nghị, khuôn mặt trước mắt đột ngột phóng to khiến Hà Tê cảm thấy ngạt thở.
Môi anh hơi hé mở, màng nhĩ cô ngứa ngáy, “Tôi biết cô muốn nghe cái gì, nhưng tôi không thích nói đấy.”
Vẻ mặt nao núng của Hà Tê khiến anh hài lòng, nhưng sự dè dặt ấy chỉ tồn tại hai ba giây rồi biến mất như chưa từng xuất hiện, anh nhìn thấy đôi mắt có hàng mi dày và cong vút trước mặt đột nhiên lộ ra vẻ vui sướng.
Cô đưa tay vuốt ve làn da ấm áp và gai góc sau gáy Vưu Tự, thuận nước đẩy thuyền hôn anh, một cái chạm mềm mại lại căng thẳng. Đối phương kinh ngạc lui về phía sau, cô dùng tay còn lại ôm lấy cổ anh, bàn tay bên người giống như nam châm bị kéo ra, rất nhanh lại rơi trở về vị trí ban đầu.
Cô mút nông sâu nhiều lần, đôi môi ấy vẫn mím chặt như cũ, cô rõ ràng cảm thấy gáy của Vưu Tự trong hốc khuỷu tay đã căng cứng như khối nham thạch, hai chân gần đó vẫn bất động, yên lặng như một cơ thể điêu khắc hoàn mỹ.
Hà Tê nghĩ có lẽ mình có hơi mạnh bạo quá, nên hơi lùi lại một chút, từ khoảng cách thân mật nhìn ngắm vẻ mặt của Vưu Tự. Đôi mắt đầy khiếp sợ và túng quẫn của anh bất ngờ rơi vào tầm mắt vui mừng của cô, không khí bỗng trở nên ấm áp.
“Anh không ghét đúng không.” Khóe miệng cô giơ cao, ngón tay mảnh mai lướt đến bên tai anh, cô nghiêng đầu, nhắm mắt hôn lên khe hở giữa môi anh.
Cô biết hôn kiểu nào là rung động nhất.
Vưu Tự chợt cảm thấy căn phòng của mình trở nên kỳ lạ trong khóe mắt, như thể anh đã bước vào một không gian xa lạ. Bàn tay nóng hầm hập vuốt ve bên tai đến bỏng rát, hương trà chát nồng tràn trong hơi thở, thêm vào miệng một vị cam giòn giòn tê dại. Chân không xung quanh im lặng tiếp tục giằng co, tựa như tầng mây bị ánh nắng xé toạc và xuyên thấu vào ban ngày, anh bắt đầu có thể nghe thấy tiếng bước chân trên lầu, tiếng còi xe ngoài cửa sổ, tiếng thở hổn hển liên tục không thể phân biệt được từ đâu.
Đúng lúc này, trong bóng tối trước mắt Hà Tê lóe lên một tia sáng, cô rõ ràng cảm giác được sau thắt lưng mình bị đụng chạm một cách khẩn trương lại kiềm chế, tim cô đập nhanh hơn, nửa người trên không chút do dự dựa vào thân thể rắn chắc của anh.
Chờ khi Vưu Tự phản ứng lại, hai tay anh đã nhét vào trong chăn đơn màu trắng, cánh tay bị mái tóc xoăn của cô bao trùm, hai chân tự nhiên chen vào bên người cô, hôn đến cổ họng khô khốc, toàn bộ quá trình đều là không thầy tự học, khiến người ta gục ngã.
Hà Tê nhạy bén cảm nhận được động tác của anh đình trệ, bỗng nhiên mở mắt ra, lông mi suýt nữa đụng vào mắt kính của anh. Khi ánh mắt họ chạm nhau, dường như anh đột ngột tỉnh táo, nắm lấy bàn tay đang chạm vào xương sườn của mình rồi ngồi bật dậy.
Phần đuôi tóc của cô bị vén lên, một sợi tóc rơi xuống mũi cô theo bàn tay giơ lên của Vưu Tự. Hà Tê nhìn chằm chằm tấm lưng rộng lớn in bóng trên bức tường trắng, bên tai là tiếng tim mình đập thình thịch, lồng ngực phập phồng, một lúc sau cô mới chải tóc ngồi dậy.
Khuôn mặt cùng cần cổ trắng nõn của anh ửng hồng, quanh miệng đều là vết son môi, cổ áo sơ mi cuộn lại trong lớp áo lót đen lộn xộn, như bị đóng băng thành khung ảnh.
Hà Tê vuốt ngược mái tóc của cô, dán mu bàn tay lên gò má nóng hổi của mình nhằm hạ nhiệt, âm thầm đo lường mức độ hành vi của mình rồi ngẩn ngơ nói: “Anh… Nếu anh muốn giả vờ như chuyện này chưa từng xảy ra cũng không sao.”
“Tôi xin lỗi.” Anh ám chỉ hành vi lợi dụng người khác của mình.
Tuy nhiên, những lời này rơi vào tai Hà Tê lại có ý khác, cô vốn đã nghĩ Vưu Tự thích một người khác, lời xin lỗi này đi sau câu đề xuất của cô, tự nhiên trở thành một cái cớ từ chối.
“Hiểu rồi.” Cô cầm lấy túi xách dưới đất, đi thẳng ra cửa, liếc nhìn chiếc thìa có khắc hình con mực trong cốc cà phê, ngọn lửa không tên chợt bùng lên.
Động tác đi ra ngoài gọn gàng lưu loát, nhưng cánh cửa lại đóng rầm một tiếng, cầu thang dưới chân cô cũng theo đó run lên bần bật.
Vừa đi, cô vừa lau miệng trước camera, tiệm bánh pizza dưới nhà xếp hàng gần đến đầu ngõ, tiếng nói chuyện râm ran khắp nơi, ù ù ăn mòn thính giác của cô, trong lúc trăm mối cảm xúc ngổn ngang, đường đi đột nhiên bị chặn lại.
Cô nhóc cấp ba từng gặp lần trước kẹp tóc mái sang một bên, để lộ vầng trán rộng, khi tiến lên có chút hung hăng hỏi: “Chị từ đâu ra? Có phải từ nhà của thầy Vưu không?”
Hà Tê bị thái độ thiếu lễ phép của cô nhóc chọc càng bực, cô hơi hếch cằm lên, cố ý khiêu khích, “Đúng thế thì làm sao?”
“Anh ấy có nhà không?”
“Có.”
“Không phải tầng 5 đúng không?”
Trong mắt Hà Tê lộ vẻ đồng cảm, đoan trang lắc đầu.
“Đó là tầng mấy?” Cô nhóc cấp ba cau mày.
“Tầng 6.”
Nghe được đáp án chính xác, cô nhóc không nói gì nữa, vòng qua thân ảnh thon gầy, đón ánh nắng đi thẳng lên.
*
Sáng sớm, mặt trời mát mẻ hơi nhô lên, sóng nước cuộn lên bọt trắng bắn tung tóe trên thềm đá, xa xa truyền đến tiếng tụng kinh niệm Phật.
Hà Tê ngồi trong phòng trà của ngôi chùa, tập trung vào việc sao chép “Kim Cương Kinh” (*), hương trầm lan tỏa khắp phòng, sương khói lượn lờ phiêu tán. Mỗi lần cảm thấy nóng nảy bực dọc, cô sẽ đến đây ngồi cả ngày, đây là thói quen cô hình thành từ khi còn nhỏ với mẹ. Sau khi gột rửa tâm trí, cô ăn một bát mì trắng trong nhà hàng chay như thường lệ, sau đó vô cùng bình tĩnh bước ra khỏi sân.
(*) Kim cương bát-nhã-ba-la-mật-đa kinh, là một bộ kinh quan trọng thuộc hệ Bát-nhã-ba-la-mật-đa kinh, được lưu truyền rộng rãi vùng Đông Á.
Cô biết cuộc sống của mình được coi là may mắn, có gia đình khá giả, tự do về kinh tế, hầu hết những gì cô muốn làm, những thứ cô muốn có, đều có thể đạt được, miễn là hợp lý. Tuy nhiên, những thứ như tình cảm không thể miễn cưỡng, phá nhân duyên của người khác cũng là trái đạo đức, nếu Vưu Tự và Ôn Phi Nhĩ vốn hiểu nhau, yêu nhau, chỉ vô tình lỡ dở, mà cô còn cố tình can thiệp thì thật không hay. Huống chi, cô chưa từng chủ động như vậy bao giờ, đối phương không những không cảm kích mà còn có vẻ như bị quấy rối, thật quá xấu hổ, cô tự dặn lòng mình tuyệt đối không được làm chuyện động trời như vậy nữa.
Tiếp tục bình thản bước đi trên con đường tự do theo đuổi ước mơ nghệ thuật của mình, không kiêu ngạo không bồng bột, gạt bỏ những tạp niệm, đây mới là cách làm đúng. Không sai, chấn chỉnh lại nội tâm hiếu thắng, dũng cảm theo đuổi sự nghiệp, đàn ông đều không đáng nhắc đến, yêu đương vớ vẩn có khi lại gặp phải biến thái.
Poster của Hà Tê nhanh chóng được treo lên bảng trưng bày trên tường ngoài nhà hát, trên website chính thức và các cửa hàng quảng cáo khác nhau. Nhất thời các loại lời mời hợp tác thi nhau gửi đến email, cô chọn mấy hạng mục mình thấy hứng thú, rồi tạm gác sự nghiệp tự do sáng tác lại, kiếm chút tiền trang trải cuộc sống.
Chensilu cũng thu được một lượng lớn fan hâm mộ, Viên Dã Tuyền băn khoăn không biết nên tiếp tục nhận công việc hay tận dụng thu nhập để bắt tay vào thực hiện dự án phim độc lập mà mình đã ấp ủ từ lâu. Anh ấy cần thảo luận với Vưu Tự, nhưng từ hôm nào đó, Vưu Tự rất hay biến mất, lần nào gọi điện cũng không tìm thấy người, phải rất lâu sau mới nhận được tin nhắn rằng Vưu Tự đang tập thể hình. Anh ấy đã đề cập hiện tượng này với Vưu Phong Phong, cô ấy cũng cảm thấy kỳ lạ: “Cậu ấy thường đến phòng tập gym mỗi khi rảnh, nhưng gần đây tần suất không phải là quá nhiều sao? Cậu ấy cũng không nấu ăn ở nhà, càng không đến chỗ chúng ta ăn chực, chẳng lẽ ngày nào cũng ăn cơm hộp?”
“Sao anh lại cảm thấy Ngái Ngủ đang tránh chúng ta nhỉ?”
“Cậu ấy tránh chúng ta làm gì? Anh chọc gì cậu ấy?”
“Đâu ra, hay em ép cậu ấy đi gặp Hà Tê nhiều quá nên cậu ấy thấy phiền?”
Vưu Phong Phong đập bụp lên đùi anh ấy: “Vớ vẩn, cậu ấy có cả đống tật xấu, thỉnh thoảng lại thích nhốt mình rồi giả vờ u sầu, để ý đến cậu ấy làm gì. Hà Tê là cô gái tốt, chẳng hiếm một gã trai như Ngái Ngủ. Cậu ấy thích làm gì thì làm, em chẳng hơi đâu lo nữa.”
Vưu Tự hắt hơi hai cái trong phòng thay đồ, anh vừa mới chơi một trận khúc côn cầu trên băng, trạng thái cực kỳ tệ, vừa va chạm đã ngã, còn không ghi được bàn thắng nào. Điều kỳ lạ nhất là bàn thắng cuối cùng, anh ở trước mặt thủ môn vụt gậy nhiều lần nhưng không tài nào ghi bàn được, các đồng đội đều cười phá lên.
Tắm xong đi ra, anh vẫn như cũ kiếm cớ trốn khỏi bữa tiệc. Trên đường lái xe về nhà, anh chợt thấy đói bụng, không hiểu lý do gì mà lại lái xe đến nhà hàng đã từng ăn trước đó, cũng gần giống tiệm pizza ở tầng dưới nhà anh, không cho mang về nên có cả hàng người đứng chờ.
Anh lười xếp hàng, bèn chuẩn bị đến một cửa hàng mì kéo sợi Lan Châu gần đó. Lòng vòng mãi cũng không tìm được chỗ đậu xe, anh chợt nhớ lúc đưa Hà Tê về nhà, anh đã nhìn thấy một dãy chỗ đậu xe trống bên ngoài khu cô ở.
Khi ngang qua vườn hoa, anh cảm thấy vạn vật trước mắt thật rõ ràng, ngước lên mới biết đã đến ngày rằm, đêm tối ít mây, trăng vàng sáng tỏ. Trong cơn gió đêm, anh cởi áo khoác cầm trên tay, châm một điếu thuốc, tiếng ve kêu trong rừng cây bên cạnh khiến anh xao xuyến không yên.
Cũng không thể nói là không chuẩn bị trước, khi anh nhả vòng khói ra, nhấc mắt liền thấy Hà Tê đang ngồi khoanh chân trên băng ghế đá ven đường, bới kem ăn.
Cô chỉ mở to mắt nhìn anh, không biết là không thèm che giấu suy nghĩ hay không coi anh là thật nữa.