Vẫn như mọi khi, sàn nhà đầy những kẻ say giấc chiêm bao.
Cô nhìn từng chiếc túi ngủ, như thể đang tìm những người lính mất tích trên chiến trường, cuối cùng cũng thấy Lại Phong Vi trên tấm thảm bên cạnh chậu cây trúc. Cô cởi dây buộc tóc lỏng lẻo trên đầu anh ta, hỏi mái tóc quăn ấy: “Đạo diễn Lại, khi nào chúng ta mới khởi quay? Có cần đến nơi khác quay cảnh không? Có thể nhanh chóng khởi hành được không?”
Lại Phong Vi ú ớ trong mơ: “Sắp rồi… Tôi bảo đảm…”
“Dậy đi, thời gian không chờ đợi ai, cuộc họp vô ích của chúng ta vẫn phải tiếp tục.”
“Chờ bên đầu tư đến đã, mấy giờ rồi?”
“6 giờ.”
“Cút ngay.”
Hà Tê cười khoái trá, tiện tay với một chiếc chăn quấn quanh người, tìm vị trí thích hợp rồi nằm xuống chiếc ghế bành.
Cuộc họp hôm nay sẽ thảo luận về danh sách tổ quay phim.
Bên đầu tư không muốn sử dụng đội ngũ quen thuộc của Lại Phong Vi, cảm thấy phong cách của họ quá đơn điệu, không đạt được kết quả như mong đợi, những người đại diện còn chuẩn bị một slide trình chiếu như đi đấu thầu.
Lại Phong Vi dựa vào lưng ghế, khoanh tay không hài lòng, nhìn màn hình lớn liên tục lướt và hiển thị sơ yếu lý lịch người quay phim và tác phẩm tiêu biểu, cuối cùng không nhịn được nói: “Xin lỗi, cho phép tôi cắt ngang, nếu vì nâng cao chất lượng tác phẩm mà không cần đến đội ngũ quay phim trước đây của tôi, thì ít nhất cũng nên tìm người giỏi hơn họ chứ? Mấy người các anh giới thiệu không phải đều liên quan đến công ty các anh à? Nói thẳng ra nó chỉ là một kế hoạch đào tạo tân binh đúng không?”
Người đại diện trung niên mặc vest nói: “Tiêu chí tuyển chọn tân binh của chúng tôi đâu có thấp, chất lượng của những tác phẩm này không phải ai cũng thấy rõ sao? Trong ngân sách dự trù, đạo diễn Lại có thể tìm được người quay phim khác ư?”
“Tôi cảm thấy tổ quay phim mình đang hợp tác rất tốt, không cần phải tìm người khác.”
“Bên chúng tôi vẫn hy vọng rằng dự án này sẽ có những điểm đột phá sáng tạo hơn.”
Lại Phong Vi tu một ngụm nước, đôi mắt liếc nhìn Hà Tê để tìm chỗ dựa, lại phát hiện cô đang nghiêm túc vẽ truyện tranh bốn khung trên máy tính bảng.
Bàng quan ghê chưa, anh ta thầm nghĩ, thấy cô cau mày lúc tập trung theo thói quen, anh ta chợt nảy ra một ý nghĩ, nói: “Vậy nếu tôi có thể tìm được một đạo diễn hình ảnh cao cấp hơn, thì bên anh phải nghe theo tôi nhé?”
Đối phương cho rằng anh ta không làm được nên thề thốt sắt son: “Đương nhiên chúng tôi tôn trọng ý kiến của đạo diễn rồi, miễn là nó đủ thuyết phục.”
Lại Phong Vi quan sát vẻ mặt của Hà Tê rồi cười đểu: “Không biết mọi người ngồi đây có biết một vị đạo diễn phim tài liệu tên là Vưu Tự không? Anh ấy vốn là một nhiếp ảnh gia vô cùng ưu tú.”
Cây bút cảm ứng của Hà Tê trượt một vạch dài lên khoảng trống, cô đột nhiên ngẩng đầu nhìn anh ta.
Người đại diện kéo cà vạt, cười nói: “Đương nhiên tôi biết, là người đứng đầu trong ngành. Nhưng năng lực hoạt động của người này quá thấp, dựa theo địa vị và lộ trình hiện tại của anh ta, tuyệt đối không có khả năng làm đạo diễn hình ảnh cho một bộ phim văn nghệ kinh phí thấp đâu nhỉ?”
Lại Phong Vi phớt lờ cái nhìn lạnh lùng của Hà Tê, lấy điện thoại ra rồi kết nối Bluetooth, phát đoạn clip mà cô đã quá quen thuộc lên màn hình máy chiếu.
Sau trận động đất ở Nepal, giữa những bức tường đổ nát, cô ngồi đó phơi nắng.
Chỉ ngắn ngủi vài giây, hơn chục cặp mắt cạnh bàn đổ dồn về phía Hà Tê.
Cô làm lơ những ánh mắt đó, mặt không cảm xúc, lừ mắt cảnh cáo Lại Phong Vi.
Anh ta dùng ngón tay chỉ vào Hà Tê, nói đầy ẩn ý: “Họa sĩ của chúng tôi và đạo diễn Vưu tình cờ khá thân thiết. Mấy hôm trước chúng tôi còn ăn tối cùng nhau, biết đâu chúng tôi có thể thuyết phục anh ta đấy.”
Đối phương lần đầu tiên tỏ ra tán thành trong hôm nay: “Nếu có thể mời được anh ta, chất lượng sẽ được đảm bảo, độ thảo luận cũng sẽ tăng cao, những ứng cử viên khác không cần cân nhắc nữa.”
Hà Tê nghiến răng nói, “Đạo diễn Lại, cái này có vẻ không phù hợp lắm?”
“Chúng ta cứ thử trước, xem ý anh ta thế nào.”
Chờ người trong phòng họp giải tán hết, chỉ còn hai người họ, Hà Tê mới nói thẳng: “Tôi sẽ không nói anh ấy, nếu anh muốn hợp tác thì dùng danh nghĩa phòng làm việc ra mặt đi.”
Lại Phong Vi gác tay lên bàn, vẻ mặt vô lại: “Thật ra theo tình hình hiện tại, chúng tôi nói với anh ta có khác gì cô nói với anh ta đâu? Cô nghĩ thử mà xem, anh ta nhận được lời mời từ chúng tôi, lại biết cô là nhân viên của ở đây, thế có phải tự nhiên lòng vòng thêm một bước không?”
“Tôi muốn từ chức, có hiệu lực tức thời.” Cô lùi ra khỏi ghế, cực kỳ nghiêm túc, một đường đi thẳng lên sân thượng, ghé vào lan can hờn dỗi.
Cô còn chưa tìm ra cách thúc đẩy mối quan hệ của mình với Vưu Tự đâu, càng không biết mình rốt cuộc muốn chạy đến bước nào.
Nếu Vưu Tự thực sự đồng ý với đề nghị hợp tác của Lại Phong Vi, mối quan hệ của họ sẽ trở nên không thuần túy, và cô sẽ cảm thấy mình đang mắc nợ anh, sau đó sẽ yếu lòng mỗi khi muốn làm điều gì đó điên rồ.
Nhưng mà liên tưởng đến sự kiên trì theo đuổi sự nghiệp làm phim tài liệu cùng thái độ thờ ơ với những tác phẩm phi thực tế của anh, Hà Tê áng chừng anh sẽ không đồng ý. Bây giờ Lại Phong Vi khoác lác về cô trước mặt nhiều người như thế, đến lúc đó bị từ chối, dù rằng cô không tự ra mặt đề nghị, cô cũng thấy rất xấu hổ.
Nghĩ đến cảnh đó, cô không khỏi ngửa mặt lên trời thở dài, thậm chí còn hét thành tiếng.
Sau khi xả hết bực dọc trong lòng, cô cúi đầu xuống.
Xe của Viên Dã Tuyền đậu ở bãi đất trống bên dưới, cốp mở ra, chủ xe đang dọn chiếc bàn gấp.
Bóng người trắng trẻo cao lớn bên cạnh bị tiếng hét thảm thiết hấp dẫn, anh lấy tay che nắng, ngẩng đầu lên, cách khoảng không, chạm mắt với cô.
Hà Tê suýt thì ngất xỉu, bỗng cảm thấy không còn chỗ trốn, đành lao xuống tầng lấy túi xách.
Cô còn cố tình không đi thang máy, định lặng lẽ chuồn êm, về nhà trốn một lúc cũng được, cùng lắm là bỏ việc chứ gì.
Đi được nửa đường, Lại Phong Vi gọi cho cô.
“Hà Tê, cô đang ở đâu?”
“Tôi muốn yên tĩnh.”
Anh ta vốn định trêu vài câu, nhưng nghe giọng cô không tốt lắm liền sửa lời: “Không nghiêm trọng như vậy đâu, tôi ra mặt mời mà, không nhắc tới tên cô, anh ta không đồng ý thì chịu thôi.”
“Anh nói tôi với anh ấy có quan hệ trước mặt nhiều người như vậy. Nếu bị từ chối thì mặt mũi tôi để đâu, sau này còn làm việc kiểu gì.”
“Ơ kìa, đã bị từ chối đâu…”
“Anh ấy đồng ý hay không đều không liên quan gì đến tôi, tôi không chơi, tạm biệt.”
“Đừng mà, chúng ta sẽ có cách…”
Hà Tê thò tay mở cánh cửa cuối cùng, nhìn xuống màn hình chuẩn bị cúp máy. Vì động tác quá nhanh, cô không hề chuẩn bị tinh thần đã đập đầu vào bức tường bằng thịt người.
Cú va chạm mạnh đến nỗi cô nổ đom đóm mắt.
Cánh cửa lại trở về trong khung, nương theo ánh sáng hắt vào từ cửa sổ trên cao ở tầng một, cô nhận ra Vưu Tự đang đứng trước mặt mình, xoa xoa ngực.
“Em đi đâu mà vội thế?”
“Liên quan gì đến anh?” Cô vươn cánh tay về phía bên cạnh Vưu Tự, ý đồ nắm lấy nắm đấm cửa.
Cửa bị trực tiếp đè lại, anh đứng trước mặt Hà Tê, có chút không vui: “Nói chuyện tử tế được không?”
“Không thích nghe thì đừng nghe, mau để tôi ra ngoài.”
“Hà Tê.” Giọng anh trở nên nghiêm túc, “Đã mấy lần rồi, em rời đi mà không hề ngoảnh đầu lại.”
Khóe miệng cô nở một nụ cười châm chọc: “Dứt khoát không, học ở chỗ anh cả đấy.”
“Em muốn chơi đến khi nào?”
“Anh thấy chán rồi? Vậy kết thúc thôi, đây chẳng quan tâm.”
Vưu Tự nhíu mày, vững vàng nói: “Căn bản còn chưa bắt đầu, làm sao có thể kết thúc? Em và Lại Phong Vi kết thúc rồi à?”
“Cả hai cái tôi đều không muốn đấy, có được không?”
“Có những thứ không phải em nói bắt đầu là bắt đầu, nói kết thúc là kết thúc.”
“Rồi sao, anh đang bám riết không buông giống Thành Liêu sao?”
Vưu Tự bật cười: “Anh ta đúng là không hiểu em, càng làm vậy càng phản tác dụng thôi.”
“Nói cứ như anh hiểu tôi lắm ấy.”
Anh chậm rãi tới gần, buộc cô phải đổi hướng.
Bóng đen cao lớn hoàn toàn bao phủ lấy cô, giống như những đợt sóng đen kịt đánh vào vùng nước nông trong đêm khuya tĩnh lặng.
“Hà Tê, anh hiểu em nhiều hơn những gì em tưởng tượng đấy.”
Giọng rất điềm tĩnh, phảng phất như đang nói một sự thật không cần phải nhiều lời.
Mũi Hà Tê tràn ngập mùi hương sảng khoái tươi mát của anh, trong nháy mắt, tạp niệm ùn ùn kéo đến, suy nghĩ hỗn loạn đan xen, cô chợt nhận ra mình đã ăn chay mấy năm trời, lâu đến mức đã phá kỷ lục ăn chay của cô luôn rồi.
Cô nhắc nhở chính mình, đây nhất định là do pheromone quấy phá.
Thừa dịp đầu bên kia chưa ngắt máy, Lại Phong Vi nghe lén một lúc, cảm thấy đoạn đối thoại này khá kịch tính, có thể dùng làm kịch bản được, thì anh ta chợt nghe thấy tiếng quần áo sột soạt cùng tiếng thở dốc liên tục.
Anh ta nổi hết da gà, vội vàng cúp máy, mừng thầm mình có cơ hội hợp tác rồi.
Hôn được nửa chừng, Vưu Tự cảm thấy có bàn tay không chút kiêng nể, đang luồn vào trong áo phông của anh như xưa, mò mẫm lung tung, chẳng theo quy luật nào cả.
Có thể nghe thấy tiếng bước chân cách đó vài tầng, anh vội nắm lấy cổ tay cô.
Trong nháy mắt tách ra, Hà Tê đã định thần lại, cũng nghe thấy tiếng động trên tầng, tay mắt lanh lẹ mở cửa chạy ra ngoài.
Đúng lúc gặp được đoàn đại diện mặc vest vừa ăn trưa xong quay về, đang đợi thang máy.
Người đại diện đứng đầu vừa định chào hỏi Hà Tê, thì sự chú ý đã nhanh chóng bị người đi sau cô thu hút.
“Vị này là đạo diễn Vưu phải không?” Ông ta vội vàng lấy danh thiếp từ trong vest ra, đưa cho anh, “Trước đây tôi từng gặp anh ở liên hoan phim, có lẽ đạo diễn Vưu không có ấn tượng gì đâu.”
Hà Tê quay đầu nhìn thoáng qua Vưu Tự, không biết anh đã đổi sang bộ mặt lạnh lùng kia từ lúc nào, chỉ khẽ gật đầu, nhận lấy danh thiếp, tựa hồ cũng không có ý định trả lời chiếu lệ cho qua.
Đôi tai đỏ như sắp rỉ máu kia còn chưa kịp phai màu, như thể đã được chỉnh sửa hiệu ứng đặc biệt sau đóng máy.
May là hôm nay cô chỉ tô son bóng không màu.
Đối phương tiếp tục tìm đề tài để nói, ân cần vô hạn: “Đạo diễn Vưu vừa từ phòng làm việc xuống đấy à? Tức là đã thỏa thuận xong xuôi?”
Tim Hà Tê đập lỡ một nhịp, vô thức chột dạ mà nhòm trộm phản ứng của Vưu Tự.
Vưu Tự cụp mắt nhìn cô, bình tĩnh đá vấn đề sang: “Thỏa thuận xong xuôi chưa?”
Cô cười toe toét: “Đạo diễn Vưu chỉ đến tìm hiểu sơ qua thôi, lịch làm việc của anh ấy chật kín rồi. Chuyện tiếp theo còn cần đàm phán, tạm thời chưa chốt được.”
“Tóm lại, chúng tôi thực sự hy vọng có thể tham gia hợp tác, cũng hy vọng đạo diễn Vưu sẽ tích cực xem xét.”
Hà Tê hơi lo lắng Vưu Tự sẽ nói câu gì đó mỉa mai, khiến mọi người đều sượng trân, nên cô lập tức cắt đứt chủ đề, nói lời tạm biệt, đồng thời ra hiệu cho Vưu Tự mau rời đi.
Ra khỏi tòa nhà khoảng 10 mét, cô mới thở phào nhẹ nhõm, lại nghe thấy Vưu Tự cười khẽ: “Em là quản lý của anh à?”
“Kinh anh còn có cả quản lý cơ á? Là Phó Nhất Tuệ hả? Theo anh vào sinh ra tử từng ấy năm cơ mà.”
“Có một khoảng thời gian là thế, nhưng đấy là công việc do phòng làm việc phân công, không liên quan gì đến anh.”
Nếu trong mắt Hà Tê có ám khí, hẳn anh đã vạn tiễn xuyên tim.
Vưu Tự nhìn thấy phản ứng của cô thì khóe miệng càng giương cao: “Có chuyện gì?”
“Trước tiên phải làm rõ là chuyện này không liên quan gì đến tôi, phòng làm việc sẽ liên hệ với anh, anh đồng ý hay không thì tùy.”
“Em muốn anh đồng ý không?”
“Sao anh không hỏi đó là chuyện gì trước?”
“Chuyện gì mà chẳng được.”
*
Bân: “ăn chay” mà Hà Tê nói ý là bà ấy no sex suốt quãng thời gian xa nhau nha~