Bờ cát màu cam, nhà giam rỉ sắt, cờ màu phần phật, cây cổ thụ nhợt nhạt.
Trước giờ công chiếu, đám đông cười nói chen chúc trước cổng sắt, hàng chục tay áo đen đen vàng vàng vươn về phía máy quay, vừa mở cổng là chạy ùa ra giếng trời chơi mấy trò khó hiểu.
Trong đêm tối mất điện, họ tốp ba tốp năm hát nghêu ngao dọc hành lang, lạc điệu, nặng khẩu âm.
Một chàng trai trẻ với đôi mắt phượng, đôi môi hình thang đang mặc một chiếc áo khoác cũ không vừa người, kể câu chuyện về Hoàng Tiểu Sổ trước ống kính.
Những tấm ga trải giường ố vàng được bác sĩ vén lên, những người đồng giới mặc áo khoác nằm ngủ cạnh nhau, không có quan hệ tình dục, chỉ muốn đạt được sự kết nối của con người.
Một số căn bệnh không thể tưởng tượng nổi lại nói ra một cách thẳng thừng từ chính miệng bệnh nhân, như thể chính họ đã bị thuyết phục về điều đó.
Cậu thiếu niên xoắn dây điện thoại và hỏi khi nào thì người trong ống nghe sẽ đến đón mình: “Nếu còn tiếp tục ở đây, con sẽ chết mất.”
Người đàn ông trung niên cuộn người lẩm bẩm: “Cả người tôi đau lắm, anh chích cho tôi với?”
Người đàn ông béo phì từ trong thùng rác lấy ra một nắm mì ăn liền khô khốc, nhìn ngó xung quanh rồi nhét vào miệng.
Bác sĩ râu quai nón đứng ở chân cầu thang hút liền ba điếu thuốc.
Y tá vội vã tiêm cho bệnh nhân, khóa cửa như chạy trốn rồi cảnh cáo những người bên trong: “Giường này mà hỏng là phải đền 2000 đấy.”
Ngoài ra còn có rất nhiều bức ảnh của các họa sĩ và bức tranh của họ, bao gồm bệnh nhân, y tá bác sĩ, và nhân viên vệ sinh.
Toàn bộ bộ phim kéo dài trong ba tiếng rưỡi, không có ai bỏ đi giữa chừng.
Sau tiếng vỗ tay, đèn bật sáng, người dẫn chương trình mặc vest bước lên sân khấu, giọng nói giống như bộ đàm: “Cảm ơn mọi người đã đến đây. Chúng tôi xin mời đạo diễn Vưu lên sân khấu giới thiệu về bộ phim tài liệu đầu tay do anh ấy làm đạo diễn.”
Advertisement
Dưới khán đàn có tiếng hoan hô của cả nam và nữ, nhưng có vẻ giọng nữ nhiều hơn, màn trập nhấp nháy dữ dội.
Vưu Tự mặc áo vest tối màu cùng một chiếc áo phông đen, làn da trắng bóc và bờ vai rộng, mái tóc dường như đã được tạo kiểu, chải gọn gàng tươm tất, nhưng trông anh rất thận trọng, do dự đứng lên bước lên sân khấu, cầm lấy micrô, nhỏ giọng nói: “À… Không phải đạo diễn, mà là chế tác…”
“Vâng, xin hãy giới thiệu với chúng tôi một chút, theo anh, nội dung chủ yếu của “Thương Châu” là gì?”
Anh cầm micro ngượng tay, ánh mắt xa xăm, cũng không biết đang nhìn đi nơi nào, có lẽ là một điểm cố định trong hư không: “Cái này… Không phải mọi người vừa xem à?”
Phía dưới truyền đến một trận cười khúc khích, người chủ trì xấu hổ trêu chọc: “A, đạo diễn Vưu thật vui tính… Vậy ý định sáng tác ban đầu của anh là gì? Điều gì khiến anh lựa chọn chủ đề này?”
Anh nghe câu hỏi, mím môi, một tay đặt sau lưng, đứng thẳng tắp, cằm hơi thu lại, giống như đang huấn luyện quân sự: “Tôi chỉ… muốn ghi lại điều kiện sống của một quần thể, chủ yếu là để tiết lộ ngắn gọn về tính lập dị tinh tế, hệ thống ngôn ngữ và quỹ đạo phát triển của họ… Nhưng thực ra, nó chỉ có thể được coi… là một biểu hiện tương đối khách quan và chủ quan.”
Người dẫn chương trình cái hiểu cái không, đành hỏi tiếp: “Tại sao tiêu đề của bộ phim lại là “Thương Châu”?”
“Cái này tôi cũng… không rõ lắm, chỉ… cảm thấy nó phù hợp.”
Khán giả cười phá lên, không chỉ cười vì câu trả lời này, mà càng như cảm thấy rằng người dẫn chương trình và người được phỏng vấn đang ở hai tần số khác nhau.
Đột nhiên, một fan nữ dưới khán đài hét lên: “Đạo diễn Vưu, anh thật đáng yêu!”
Mọi người cười vui vẻ, còn Vưu Tự thì cau mày theo sinh lý, ngửa đầu ra sau một cách kín đáo, khóe miệng trầm xuống, anh không giấu giếm sự phản cảm trong mắt, nhưng sân khấu cách xa chỗ ngồi, hầu hết mọi người đều nhầm biểu cảm của anh là nhướng mày ngại ngùng.
Vưu Phong Phong ngồi ở hàng đầu tiên, nhìn thấy phản ứng nồng nhiệt của khán giả, lo lắng hỏi Viên Dã Tuyền bên cạnh, “Hình như cậu ấy khó chịu thì phải?”
Viên Dã Tuyền cười toe toét, “Rõ ràng.”
Người dẫn chương trình lại hỏi: “Nghe nói bộ phim này quay kéo dài gần hai năm, anh có gặp khó khăn gì trong quá trình quay không?”
Vưu Tự lại nhíu mày, hơi híp mắt, mím môi thành một đường: “Không có, nếu mục tiêu rõ ràng, mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn. Nhưng bởi vì tư liệu sống khá nhiều, lúc biên tập cắt nối, tôi rất do dự… Có một số tình tiết nếu công chiếu sẽ bị gỡ ngay…”
Khán giả lại cười vang, Vưu Tự trông rất nghiêm túc, thậm chí có chút khó hiểu trước tiếng cười của khán giả.
“Dưới áp lực như vậy, điều gì đã giúp anh kiên trì quay thể loại… tương đối không chính thống này?”
“Rất không chính thống à?” Thật ra đây là giọng điệu bình thường của anh, nhưng người không quen có lẽ sẽ cảm thấy anh đang hung dữ, người dẫn chương trình lộ rõ vẻ nao núng.
Vưu Tự ho nhẹ một tiếng, tiếp tục nói: “Có câu nói, người cần cẩn thận, văn cần phóng đãng…”
Hai chữ cuối cùng dưới tình huống chính anh cũng không hiểu rõ, tựa hồ rất có sức hấp dẫn, bên dưới khán đài lập tức trở nên ồn ào. Anh mở miệng định giải thích, à ừm một lúc mới phun ra bảy chữ: “Mời giám đốc sản xuất nói đi.”
Anh lại đặt micro xuống, di chuyển sang bên phải, xoa xoa mặt, hai tay chắp sau lưng. Anh đứng đó, cao lớn và mạnh mẽ, lại mặc vest nên càng giống một vệ sĩ cầm súng.
Viên Dã Tuyền được mời lên sân khấu, Vưu Tự rốt cuộc cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, nhưng anh vẫn rất bứt rứt khi đứng trước mọi người.
Đến lúc khán giả đặt câu hỏi, để nhìn rõ mặt người hỏi, anh đeo kính lên tỏ lòng tôn trọng.
“Đạo diễn Vưu, bộ phim tiếp theo của anh quay cái gì?”
Nghe xong câu hỏi, anh luôn hơi nghiêng đầu, cau mày suy tư, rồi chớp mắt trả lời: “…Còn đang thảo luận.”
“Anh có điều gì muốn nói với các nhà làm phim tài liệu mới không?”
“…Không.”
Bên dưới lại vang lên tiếng cười cạn lời và ấm áp, Hà Tê cũng hòa vào đó, cười đến tùy tiện.
“Đẹp trai hơi xa lạ” đẹp trai gấp triệu lần so với “đẹp trai quen thuộc”. Vẫn như mọi khi, anh cao lớn đĩnh đạc, tóc mọc dài hơn một chút, trông có vẻ gầy hơn, đường quai hàm lộ rõ. Anh thay một cặp kính gọng đen, nhìn rất nghiêm túc đứng đắn.
Có rất nhiều fan nữ, nhưng họ chỉ nhìn thấy Vưu Tự như thế này. Cứ nghĩ đến điều đó là Hà Tê lại không thể kìm được khóe miệng vểnh lên.
Lúc này, cô gái ngồi bên cạnh Hà Tê giơ tay.
Micrô từ hàng ghế đầu truyền đến, Hà Tê dựa vào tay vịn giả vờ bình tĩnh, nhưng vẫn căng thẳng nuốt nước bọt.
Với giọng điệu nửa đùa nửa thật: “Đạo diễn Vưu, anh có bạn gái chưa?”
Cố tình lại là câu hỏi này, Hà Tê liếc xéo cô gái vừa hỏi, sau đó chuyển ánh mắt về phía Vưu Tự trên sân khấu.
Anh vẫn hơi nhíu mày, nhìn về phía bọn họ, hình như anh không vui khi nghe câu hỏi này, nhàn nhạt nói: “Không có.”
Hà Tê vô thức nắm chặt tay, nhìn chăm chăm vào khuôn mặt trắng trẻo của Vưu Tự, buông lỏng một tia chờ mong một khoảnh khắc nào đó chạm mắt nhau.
Chắc hẳn anh đã nhìn thấy mình, anh đeo kính cận, còn cô ngồi bên cạnh người hỏi, trang điểm tỉ mỉ, cố tình mặc một chiếc váy trễ cổ màu sắc sặc sỡ.
Nhưng anh chỉ lướt thoáng một cái, mặt không gợn sóng.
Cô gái ngồi xuống giữa tiếng reo hò, micro truyền đến một nơi khác, anh cầm micro trên tay phải, khuỷu tay che mu bàn tay trái nằm trước mặt, cơ bắp trên cánh tay được bao bọc trong bộ vest, bày ra tư thế phòng thủ, hơi xoay người sang hướng khác.
Mãi đến khi kết thúc phần hỏi đáp, anh cũng không nhìn về hướng này thêm nữa.
Tan cuộc, đám đông đổ xô đến lối ra, Vưu Tự cùng Viên Dã Tuyền tiếp tục tiếp nhận các cuộc phỏng vấn ngắn với giới truyền thông trên sân khấu.
Hà Tê ngồi tại chỗ, không cười, cảm thấy có chút mất mát, buồn bực lướt Weibo___ vừa rồi được cô gái bên cạnh giới thiệu, cô mới phát hiện Vưu Tự tuy không có Weibo nhưng lại có siêu thoại, số lượng người tham gia là khoảng 6.000.
Nhìn sơ qua nội dung, đều là những thứ cô chưa từng xem qua bao giờ, chẳng hạn như ảnh thảm đỏ, ảnh đoạt giải, ảnh phỏng vấn, ảnh đạp xe đi làm. Trong khoảng thời gian cô trốn trong nhà thuê sáng tác, Vưu Tự không chỉ hoàn thành “Thương Châu” mà còn giành được một số giải thưởng cho tác phẩm trước đó của mình, danh tiếng của bộ phim này cũng rất tốt, 6 tháng cuối năm được công chiếu ở rất nhiều nơi. Anh đẹp trai, ăn nói kỳ lạ, còn rất có tính đề tài, bảo sao lại có nhiều người đến xem vậy.
Vừa rồi cô cười ngây ngô cái gì? Lấy đâu ra sự tự tin mù quáng ấy?
Thật ra Hà Tê không có tâm trạng thất thường nghiêm trọng, chỉ cảm thấy người trên sân khấu bỗng xa lạ quá. Cô biết Vưu Tự có thể chịu đựng gian khổ, cũng không bao giờ phàn nàn, nên có thể tích lũy được đủ đầy.
Đúng là anh vẫn luôn tỏa sáng một cách kín đáo, rạng rỡ hơn cô rất nhiều.
Cô khoác túi lên lưng, lại nhìn thoáng qua Vưu Tự, anh đang nói chuyện với máy quay một cách dè dặt và thờ ơ.
Vì tính chất nghề nghiệp nên cũng dễ hiểu thôi, vì anh biết sau lần chia tay đầu tiên sẽ có lần chia tay thứ hai, và mối quan hệ càng kéo dài sẽ càng gây tổn thương, mà anh lại không thể dừng lại bước chân vì nó, nên anh đã chọn kết thúc.
Có lẽ đây là con đường anh muốn đi.
Trong lòng Hà Tê nghĩ vậy, đứng dậy rời đi, không biết là muốn biện giải hay là tự an ủi mình.
Khi cô sắp đi đến góc lối ra, cô đột nhiên nhìn thấy một cô gái trong đám đông đang đứng nói chuyện cùng Vưu Phong Phong phía sau camera, thoạt nhìn trông rất quen.
Tiếp đó, Hà Tê thấy Viên Dã Tuyền vẫy tay với cô gái, ra hiệu cho cô ấy đến trước máy quay và giới thiệu với phóng viên: “Đây là Phó Nhất Tuệ, người cũng tham gia sản xuất bộ phim này. Cô ấy còn rất trẻ, nhưng rất tài năng, có chí khí giống Vưu Tự hồi nhỏ.”
Sau khi nhìn qua, Hà Tê phân biệt khuôn mặt đó một lúc lâu.
Ồ, chính là cô nữ sinh cấp 3 mê leo cầu thang nhưng không tìm được đích đến.
Cô ấy thẹn thùng đi đến trước mặt Vưu Tự, vô cùng ngô nghê nhưng hai người đàn ông rất khoan dung với cô nàng, không ngừng hướng dẫn cô trả lời.
Hà Tê không khỏi cười lạnh—— Vưu Tự không cho cô chịu khổ cùng mình, nhưng cô gái này thì được? Hơn nữa còn là fan cuồng bị anh chặn cửa từ chối trước đây? Chẳng lẽ chân trước cô vừa đi, chân sau đã gọi Phó Nhất Tuệ đến?
Hay đàn ông vốn chỉ thích hoa tươi mơn mởn?
Sau một hồi suy luận, cô tức giận đến run người.
Lúc đầu, cô nghĩ cứ như vậy cũng được, dù sao cũng là vì lý tưởng và niềm tin, nhưng tình huống giữa các cá nhân trước mặt đã chính thức chọc điên Hà Tê.
Chờ cuộc phỏng vấn bên kia kết thúc một dúm người chuẩn bị rời đi, Hà Tê nhanh nhảu chạy ra ngoài, trốn sau tủ phim, nghe thấy những người đó nói cười rời đi.
Cô không nghĩ ra bước tiếp theo nên làm thế nào để giải tỏa cơn giận của mình, nên cô đã đi theo đến tận nhà hàng thịt nướng nơi họ dùng bữa tối.
Trong bữa tiệc, không chỉ có bốn người bọn họ, mà còn có bảy tám thành viên của Chensilu Studio, ngồi thành một hàng dài, có lẽ là mới tuyển, Hà Tê không quen ai trong số họ.
Những thứ khác không quan trọng, nhưng việc Phó Nhất Tuệ ngồi cạnh Vưu Tự khiến cô rất không vui.
Cô tùy tiện gọi một bát mì lạnh, đến lúc dọn ra cũng không ăn, chỉ mải bám vào chỗ ngồi nghe lén cuộc nói chuyện ở bàn phía sau.
“Vưu Tự không uống rượu.”
Không phải Viên Dã Tuyền hay Vưu Phong Phong nói, mà là Phó Nhất Tuệ nói.
Hà Tê sắp nổ tung.