“Cô suốt ngày ăn mặc như nhân viên công trường ở phòng làm việc. Hôm nay là dịp trọng đại gì vậy?”
Hà Tê đeo bông tai vào, mặt mày rạng rỡ: “Lát nữa ăn cơm mời anh diễn xuất một tí, chúng ta là một cặp, hiểu chưa?”
“Tôi rất sẵn lòng phối hợp diễn cùng cô, cô muốn diễn giả thành thật cũng ok luôn.”
Cô nhíu mi, nghiêm túc nhìn anh ta: “Anh đừng có nghĩ nhiều, nếu anh cảm thấy mình không thoát vai nổi thì chúng ta khỏi diễn luôn.”
“Đùa thôi,” Anh ta liếc nhìn đồng hồ, “Cô xong chưa? Cũng sắp đến giờ rồi đấy.”
Hà Tê kiểm tra lớp trang điểm và mái tóc của mình trong gương lần cuối, rồi gật đầu.
Diễn phải diễn cho trót, trước khi vào nhà hàng, Hà Tê khoác tay Lại Phong Vi, nhấn mạnh: “Đạo diễn Lại, tôi nhắc lại lần nữa, bước vào cửa ta sẽ bắt đầu quay, chỉ quay một lần duy nhất nên không được phạm sai lầm đâu đấy.”
Lại Phong Vi bất lực nói: “Biết rồi biết rồi, tôi còn không thạo bằng cô à?”
“Thế lát nữa tôi gọi anh như nào? Lão Lại?” Cô nói xong liền vui vẻ, “Nghe như điều tra tín dụng có vấn đề ấy, hahaha.”
“Đừng gọi tôi như thế, nghe già lắm, tôi chỉ lớn hơn cô một chút thôi.”
“Được rồi, Phong… Phong Vi___ buồn nôn quá!”
“Ơ này, gọi nhiều khắc quen.”
Vừa đi tới cửa phòng, Hà Tê liền thấy may vì mình không đến một mình___ ngoài Viên Dã Tuyền, Vưu Phong Phong, Vưu Tự và một vài người không quen biết, còn có Phó Nhất Tuệ, ngồi ngay cạnh Vưu Tự. Cô ta để kiểu tóc giống hệt cô, mặc một chiếc váy hoa chữ A nền xanh lam, trang điểm rất đậm, cũng đang săm soi cô.
Viên Dã Tuyền chào đón: “Đạo diễn Lại, Hà Tê, mau vào đây ngồi, hai người muốn uống gì?”
Hà Tê nhìn thấy chai sữa đậu nành trên bàn, bèn nói, “Tôi uống cái này cũng được.” Nhân tiện tự khích lệ bản thân bằng cách gọi tên người đi cùng, “Phong Vi, anh uống rượu không?”
“Có, anh sẽ uống rượu trắng với đạo diễn Viên.”
Viên Dã Tuyền tìm được bạn cụng ly thì mừng lắm, “Tốt quá, dạo này hiếm người uống rượu trắng lắm, tôi chỉ biết lủi thủi một mình.”
Trong lúc chờ đồ ăn bưng lên, Lại Phong Vi ghé sát tai Hà Tê thì thầm: “Hà Tê, lát nữa tôi có thể co cẳng chạy không? Ánh mắt Vưu Tự nhìn tôi đáng sợ quá.”
Từ lúc vào cửa, cô đã cố tình không nhìn Vưu Tự, nghe thấy lời này, cô không cần phải nhìn tận mắt cũng tưởng tượng được hình ảnh, liền bật cười.
Viên Dã Tuyền thấy hai người chụm đầu cười khúc khích thì không khỏi nuốt nước bọt, lập tức ngước mắt lên nhìn biểu cảm của Vưu Tự.
Cau mày chặt nhất, cái nhìn lạnh lùng nhất___ điều này khác hẳn với những gì họ đã thỏa thuận trước khi xuất phát.
Lại Phong Vi hơi bình tĩnh lại, hỏi Vưu Tự: “Nghe nói bình thường đạo diễn Vưu rất kỷ luật, không đụng giọt rượu nào?”
Vưu Tự đang uống coca, nghe thấy lời này liền cầm lấy một ly rỗng ở bên cạnh rót bia vào, mặt không cảm xúc nói: “Uống.”
Hà Tê chuyên tâm ăn đậu phộng rang trước mặt, không buồn ngẩng đầu lên.
Mấy món ăn đã được dọn lên, mọi người nhúng thịt vào chiếc nồi đồng nhỏ trước mặt.
Vưu Phong Phong cho Hà Tê xem ảnh của con mình, nhiệt tình kể lể về lần đầu tiên em bé nói, lần đầu tiên em bé bò, lần đầu tiên em bé đứng thẳng…
Hà Tê không thích trẻ con lắm nên chỉ lễ phép phụ họa.
Cô đột nhiên nghe thấy Phó Nhất Tuệ thúc giục nhân viên: “Thịt bò, đồ chay và mì chúng tôi đã gọi, phiền mang nhanh lên.” Đợi nhân viên lui ra, cô ta còn tri kỷ nói với Vưu Tự, “Đợt lát là có ngay.”
Hà Tê lén lút trợn mắt, quay đầu đút cho Lại Phong Vi một miếng thịt: “Nào, anh ăn nhiều vào, bổ lắm đấy.”
Lại Phong Vi phát hiện Vưu Tự không động đũa, thật lòng ngu ngơ hỏi: “Đạo diễn Vưu không ăn à?”
Phó Nhất Tuệ vội đáp: “Vưu Tự không thích ăn thịt cừu.”
Lúc cô ta nói điều này, không biết vì sao mí mắt phải của Vưu Tự lại giật giật.
“Ôi trời, nếu biết sớm thì chúng ta đã đổi quán rồi?”
Viên Dã Tuyền can ngăn: “Không sao, còn món khác mà, cậu ấy chỉ không ăn thịt cừu thôi.”
Hà Tê lạnh lùng nhìn bát canh suông trống rỗng trước mặt Vưu Tự, cười nói: “Cô Phó thật chu đáo, đạo diễn Vưu may mắn ghê.”
Vưu Tự nghe vậy thì chớp mắt, đột nhiên cầm đũa gắp một miếng thịt cừu, bỏ vào trong nồi của mình.
Phó Nhất Tuệ ở bên cạnh cười ngượng nghịu: “Ừm, nếm thử biết đâu lại thấy ngon.”
Hà Tê thoáng thấy anh ăn hết miếng thịt kia, rồi vội nhấp một ngụm bia. Một miếng thịt cừu ngon như thế, vào miệng anh lại như một liều thuốc đắng.
Viên Dã Tuyền và Lại Phong Vi cụng ly nói: “Đạo diễn Lại, nghe nói bộ phim vừa đạt giải thưởng của anh phải quay rất lâu?”
“Đúng vậy, nhì nhằng hơn một năm, chạy đến tận mấy chỗ, hành tôi ra bã luôn.”
“Quay một phim văn nghệ lãng mạn khó đến vậy ư? Chắc là anh cầu toàn tỉ mỉ nên bỏ không ít công sức nhỉ?”
“Chuẩn chuẩn, cái này tôi lại phải khen Hà Tê, cô ấy không chỉ là một nhân viên trong tổ mỹ thuật, mà gần như nơi nào thiếu người cô ấy cũng có mặt.”
Viên Dã Tuyền rất hợp tác mồi lời: “Hà Tê đúng thật có khả năng chịu đựng gian khổ, khi xưa tôi đã phát hiện ra điều đó rồi.”
“Có lần, trời mưa liên tục bảy ngày. Con sông gần phim trường nước dâng cao dữ dội, bùn lầy khắp nơi. Khi chúng tôi kết thúc công việc, mưa đột ngột trở to, trời lại tối, đường vừa hẹp vừa trơn. Mọi người cuống quít cứu đống thiết bị ngổn ngang, không biết ai mắt mù lại đẩy cô ấy xuống sông. Lúc đó giông bão mịt mù nên không ai để ý, mãi đến khi chúng tôi lên xe, kiểm kê quân số mới nhận ra cô ấy đã biến mất.”
Hà Tê hơi cau mày nhìn Lại Phong Vi, ra hiệu cho anh ta đừng nói nữa, nhưng anh ta vẫn mải luyên thiên, uống có vài chén rượu là van mồm hỏng ngay.
“Lúc đó tôi linh tính chẳng lành nên vội dẫn người quay lại tìm. Chỗ gửi xe cách xa bờ sông, vì không biết cô ấy ở dưới sông nên chúng tôi chỉ mải tìm ở mấy khu lân cận. May sao trong suốt quãng thời gian đó cô ấy bám được vào tảng đá lớn bên sông nên không bị cuốn trôi. Chờ khi chúng tôi cứu cô ấy lên thì người đã lạnh cóng như cục nước đá, tay chân đông cứng. Giờ nghĩ lại tôi vẫn còn sợ, nếu chậm vài phút nữa thôi, có khi thực sự không tìm được xác ấy chứ.”
Hà Tê cảm giác có một ánh mắt nghiêm nghị đang nhìn về phía mình, đành gấp gáp khuấy động bầu không khí: “Câu chuyện này cho chúng ta biết rằng hằng ngày nên tập thể dục nhiều hơn, nếu không rất có thể tuột xích trong thời khắc quan trọng. Phong Vi, anh xem tay chân ẽo ợt của anh này, nếu gặp phải chuyện như vậy, chẳng phải sẽ trôi thẳng ra biển Bột Hải à?” (*)
(*) Biển Bột Hải là một vịnh biển nhỏ nằm ở khoảng giữa bán đảo Liêu Đông (thuộc tỉnh Liêu Ninh) ở đông bắc, với dải bờ biển phía tây thuộc các tỉnh và thành phố trực thuộc trung ương như Hà Bắc, Thiên Tân và bán đảo Sơn Đông (thuộc tỉnh Sơn Đông) ở phía đông nam.
“Vậy thì nhất định tỷ lệ sống sót của đạo diễn Viên cao hơn tôi rồi, sức nổi của anh ấy lớn lắm!”
Mọi người đều cười, trừ một người.
Vưu Tự nhìn chằm chằm Hà Tê một lúc lâu, sau đó nhìn Lại Phong Vi, đột nhiên cảm thấy khuôn mặt của họ Lại này thật gớm ghiếc.
Khi anh chào tạm biệt Hà Tê, cô đã ở bên Lại Phong Vi, thân là bạn trai của cô, mà lâu như vậy mới phát hiện ra cô rơi xuống sông? Chẳng lẽ người này không nghĩ tới vạn nhất Hà Tê xảy ra chuyện gì đó, thì bố mẹ cô sẽ phản ứng thế nào sao? Bây giờ kể lại chuyện này cũng bình chân như vại, không một chút áy náy?
Mà với cái cơ thể gầy còm của Lại Phong Vi, phỏng chừng cho dù có phát hiện, anh ta cũng chỉ có thể bất lực đứng trên bờ chờ người đến hỗ trợ.
Khi anh ở bên Hà Tê, một chút đau khổ anh cũng không nỡ để Hà Tê nếm trải, đây cũng là lý do khiến họ chia tay. Nhưng người trước mặt này lại có thể yên tâm để cô làm những công việc nặng nhọc của đoàn phim? Còn tự hào về nó?
Lúc trước anh rời đi dứt khoát, không vướng bận nhiều, là vì cảm thấy Hà Tê làm việc với Lại Phong Vi, an toàn của cô sẽ được đảm bảo, cuộc sống sẽ thoải mái hơn. Nhưng trong thời gian anh vắng mặt, cô chẳng những phải nằm gai nếm mật, mà thậm chí còn suýt chết?
Có vẻ những lời anh dặn dò trước khi rời đi, cô chẳng nghe lọt tai.
Nếu như ngày đó cô thật sự xảy ra chuyện… Anh không dám nghĩ nữa.
Vưu Phong Phong ngồi bên cạnh hỏi: “Hà Tê, đạo diễn Lại, khi nào hai người sẽ kết hôn?”
Hà Tê thong dong trả lời: “Kết hôn hay không không quan trọng, như bây giờ rất tốt, dù sao chúng tôi đi đâu cũng có nhau, không cần để ý mấy thứ hình thức.”
Vưu Phong Phong nghiêm mặt nói: “Vậy thủ tục đăng ký hộ khẩu, nhập học của con cái cũng bỏ luôn à?”
“Chúng tôi còn có rất nhiều chuyện muốn làm, đi du lịch, quay phim gì đó, bận lắm, con cái không nhất định phải có.”
Cô và Lại Phong Vi trao đổi ánh mắt, không hẹn mà cùng thấy buồn cười với cuộc thảo luận hư cấu, ngớ ngẩn đến chi tiết này.
Vưu Phong Phong truy hỏi: “Bố mẹ hai người có thể đồng ý không kết hôn, không sinh con ư?”
Hà Tê khẽ thở dài, bình tĩnh nói: “Sao lại không thể đồng ý, đây đều là sự lựa chọn của chính mình mà.”
Lại Phong Vi ở bên hát đệm: “Đúng vậy, con cháu có phúc của con cháu. Kỷ nguyên bao nhiêu rồi, đừng bó buộc mình gánh vác trọng trách nối dõi tông đường nữa. Tất nhiên đủ nếp đủ tẻ tuyệt đối là hạnh phúc của đời người, đúng không đạo diễn Viên?”
Viên Dã Tuyền mỉm cười: “Đúng vậy, vì con trẻ, đi chậm lại một chút cũng không sao. Tôi về nhà thấy các con thì vui lắm.”
Vưu Phong Phong không nói gì nữa, Hà Tê cảm thấy vẻ mặt của cô ấy không được tốt, bầu không khí giữa hai người cũng trở nên kỳ lạ.
Mấy người đàn ông bên bàn uống rượu tám chuyện vui vẻ, ăn một bữa đến 10 giờ đêm vẫn nhất quyết đòi đi tăng hai.
Vưu Phong Phong vội vã về nhà đổi ca với bảo mẫu nên bắt taxi rời đi trước, chỉ còn lại hai người Phó Nhất Tuệ và Hà Tê là không uống rượu, nhưng Phó Nhất Tuệ không biết lái xe nên Hà Tê đành nhận nhiệm vụ lái xe của một trong số họ, chở cả nhóm đến quán bar.
Viên Dã Tuyền béo nhất nên ngồi ở phụ lái, cứ quay đầu nói chuyện với người khác, mùi rượu nồng nặc tỏa ra, Hà Tê thật sự chịu không nổi bèn bật điều hòa lên rồi mở cửa sổ.
“Hà Tê, hôm nay Phong Phong nói chuyện hơi khó nghe, cô đừng để trong lòng, cô ấy bị trầm cảm nhẹ sau sinh, chăm sóc con đã đủ mệt rồi, giờ lại thấy cô tự do tự tại như vậy, nên có chút khó chịu cũng là bình thường thôi.”
Cô xoay vô lăng, mỉm cười: “Không sao, chuyện nhỏ ấy mà.” Vừa nói cô vừa nhìn qua kính chiếu hậu để ước lượng khoảng cách của chỗ đậu xe, bất ngờ chạm mắt Vưu Tự ở ghế sau đang nhìn chăm chăm vào mình, Phó Nhất Tuệ ngồi bên cạnh cũng dựa sát sàn sạt.
Hà Tê vững vàng đỗ xe, quay đầu lại hỏi: “Phong Vi, anh say rồi à? Hay chúng ta về trước nhé?”
Lại Phong Vi mở mắt ra, hơi vươn vai: “Anh vừa mới chợp mắt, hiện tại không sao.”
“Thế thì tốt, nếu thấy chóng mặt phải nói cho em biết đấy.” Giọng điệu rất giả tạo.
Lại Phong Vi gật đầu với cô, duỗi tay mở cửa xe, vui vẻ bước xuống.
Anh ta không chú ý đến ánh mắt lạnh căm sau lưng mình, càng không nhận ra bản thân theo một nghĩa nào đó, đã trở thành một con cừu non đang chờ bị làm thịt.
*
Bân: các bác đoán xem Lại Phong Vi có ăn đòn không =))