Cô bị đánh thức bởi khung cảnh như trong bộ phim kinh dị đình đám, chợt nhận ra sau khi trở về từ Nepal, cô bắt đầu mơ mộng lung tung về Vưu Tự và đủ thứ liên quan đến anh. Cơ mà những hình ảnh này còn rất giàu trí tưởng tượng, cô đứng dậy bắt tay ngay vào vẽ, cố gắng để lại một điều gì đó trước khi quên đi giấc mơ này.
Vừa vẽ xong màu đỏ, tai nghe đã bị tháo ra, cô hốt hoảng kêu lên một tiếng, cây cọ vẽ trong tay nguệch một đường cung ngoằn ngoèo trên tấm vải.
Hà Tê quay lại thì thấy Thành Liêu ăn mặc chỉnh tề, kinh hãi giơ hai tay lên như đầu hàng.
“Anh gõ cửa rồi nhưng em không trả lời, làm anh lo lắm.” Anh ta nhặt chiếc tai nghe vừa bị ném trên mặt đất lên, ngắm nghía nó trong tay, “Em vẫn dùng cái này à, sao không dùng cái anh mua cho?”
Hà Tê lấy lại tai nghe rồi ngồi trên ghế nói: “Cái này có độ xuyên thấu rất tốt, giống như có người đang ghé tai hát cho em nghe.”
“Anh cũng có thể ghé tai hát cho em nghe mà, buổi tối em ngủ với anh là có thể nghe được.” Anh ta cười cười, nghiêng người ôm lấy cô.
Khi được ôm, Hà Tê ngửa đầu lên vai Thành Liêu, đúng lúc nhìn thấy bức phác thảo trong góc chỉ có một bóng người màu xám.
“Thành Liêu, em nghĩ…” Cô hít một hơi thật sâu, ngửi thấy mùi nước hoa của anh ta, là mùi thường ngửi thấy trên đường, “Chúng ta…”
Thành Liêu dường như đã phát hiện ra gì đó, đột nhiên lùi lại một bước, nắm lấy cánh tay cô, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc: “Anh biết mình thường xuyên tăng ca, không thể bên em khiến em không vui, anh xin lỗi. Nhưng vừa được nghỉ là anh đã đến tìm em, em cũng biết mà. Hơn nữa anh thực sự không đến gặp em vì chuyện đó, anh chỉ nhớ em thôi.”
“Không phải vì chuyện này, chỉ là em cảm thấy chúng ta giống như không có… cảm giác yêu đương. Nói thật, chúng ta càng giống bạn bè hơn, anh không thấy vậy ư?”
Anh ta nheo mắt, lộ ra vẻ đau khổ, vặn lại: “Anh không thấy vậy, mỗi lần gặp em, anh vẫn thấy rung động như cũ.”
“Vậy đó là vấn đề của em. Anh xem, chúng ta còn có điểm chung nào khác ngoài khúc côn cầu trên băng không? Em không hiểu những điều anh nói về ngân hàng, anh cũng không hiểu những bức tranh em vẽ. Chúng ta thường gặp nhau khi anh đang nghỉ ngơi, chỉ biết ăn với ngủ, giống như… chỉ là bạn bè, không phải người yêu.”
“Anh không hiểu. Em cảm thấy… anh quá nhàm chán?“
Hà Tê muốn phủ nhận theo bản năng, bởi cách nói ấy quá tàn nhẫn, nhưng nhất thời cô không tìm thấy lý lẽ nào thích hợp để lật đổ lập luận này. Thế nên thái độ cuối cùng được trình bày là cam chịu. Cô nghĩ anh ta sẽ tức giận vì điều đó, nhưng không.
Thành Liêu mím môi, nói lời thấm thía: “Cuộc sống chính là như vậy, không thể ngày nào cũng huy hoàng được. Êm đềm bình lặng mới là cuộc sống.”
Hà Tê chớp mắt, nhất thời không phản bác được.
Anh ta tiếp tục nói: “Em nhìn bố mẹ anh xem, chính vì họ bình đạm lặng lẽ nên mới có thể ở bên nhau nhiều năm như vậy. Làm bạn với nhau, từ chuyện lớn đến chuyện bé, không rời không bỏ, như thế không tốt à?”
Cô nhíu mày, hiển nhiên khái niệm đã bị đánh tráo, “Em biết tình cảm của chú dì tốt, nhưng em không có ý đó. Ý em là chúng ta không hợp nhau lắm, nên mặc dù bây giờ ở bên nhau không có gì khó chịu, nhưng sự nhiệt tình sẽ nhanh chóng tiêu tan. Nếu giai đoạn yêu đương đã buồn tẻ như vậy, lâu dần sẽ càng buồn tẻ, nhạt nhẽo không thể tin được. Em giải thích đủ rõ ràng chưa?”
“Em còn nhớ ngày đầu tiên chúng ta bên nhau không.” Anh ta nhìn chằm chằm khuôn mặt Hà Tê.
“Em nhớ.”
“Mới ba tháng trước thôi.”
Trong phòng trưng bày, trước tác phẩm mới của Hà Tê, hai người đứng cạnh nhau. Thành Liêu bất ngờ hỏi cô có muốn làm bạn gái của anh không. Khi Hà Tê nghiêng đầu nhìn anh ta, ánh nắng hắt lên mái tóc hơi xoăn của anh, anh ta mỉm cười lo lắng và chờ đợi, những vị khách đến và đi trong tầm mắt của cô, tiếng nhạc piano vang lên trong đại sảnh. Khoảnh khắc ấy cô bỗng thấy má lúm đồng tiền của Thành Liêu thật dễ thương, bọn họ ở chung cũng rất vui vẻ nên đã đồng ý.
“Hiện tại em đang xúc động, vấn đề này chúng ta đừng thảo luận nữa, vừa rồi anh gọi điện thoại cho ông nội nói hôm nay chúng ta sẽ đi gặp ông.” Anh ta thấy Hà Tê hơi dao động bèn bổ sung, “Dạo này huyết áp ông rất cao.”
*
Vưu Phong Phong muốn sắp xếp buổi họp lớp ở Sừ Hòa, một mặt vì đồ ăn rất ngon, mặt khác cô ấy có thể giúp đỡ việc kinh doanh cho gia đình Hà Tê. Khi cô ấy gọi cho Hà Tê, Hà Tê có vẻ không tiện bắt máy lắm.
“Hà Tê, cô đang bận à?”
“Đúng vậy, tôi đang ở viện dưỡng lão.” Ngay sau đó, một giọng nói khác từ xa truyền đến: “Em gái, em thấy tôi vẽ có đẹp không?”
“Hay lát nữa tôi gọi lại nhé?”
“Không sao, cô cứ báo số người với thời gian cho tôi, tôi nhờ Trần Kinh Trúc đặt phòng trước cho.”
“Cũng được, phiền cô nhé.” Sau khi cúp điện thoại, Vưu Phong Phong thở dài một hơi rồi cố ý nói cho Vưu Tư nghe được: “Thật là một cô gái tốt, cuối tuần còn đi làm tình nguyện!”
Anh đang điều chỉnh bộ ổn định, không buồn ngẩng đầu lên: “Thì sao?”
“Thì cô ấy khác với những cô nàng ong bướm khi trước chứ sao!”
Vưu Tự lắc đầu, quay chuyển góc độ, giống như núm của đầu đĩa, nhưng thực tế nó không thể giảm âm lượng ngay bên tai.
“Được rồi, Phong Phong. Ngái Ngủ đang tuổi nổi loạn, em càng nói thì càng phản tác dụng thôi.” Viên Dã Tuyền lật xem kế hoạch quay phim, ngước mắt cười, “Dạo này em thường xuyên nhắc đến Hà Tê, khai mau, nhận hối lộ gì của cô ấy rồi?”
“Là chú em cảm thấy không quản được công việc kiếm sống của con trai thì ít nhất cũng phải chú ý việc chung thân đại sự của nó. Anh không biết đâu, dạo này chú liên tục spam WeChat, dặn em chú ý xem xung quanh có cô gái nào tốt không.” Sau đó cô ấy đi đến trước mặt Vưu Tự, “Vưu Tự, cậu có nghe thấy gì không đấy?”
“Công việc của chị ít thế à? Cả ngày nhọc lòng chuyện không đâu?” Vưu Tự đặt máy xuống, có chút không kiên nhẫn.
“Là chị ôm rơm rặm bụng.” Vưu Phong Phong tức giận bỏ đi, “Chị đi kiếm tiền cho cậu là được chứ gì, đồ hoang đàng phá của.”
Viên Dã Tuyền dựa lưng vào ghế cười ha ha, Vưu Phong Phong quay đầu giơ ngón giữa với hai người.
Im lặng một lúc, Viên Dã Tuyền hỏi anh: “Cậu định làm việc ở ngoài thật à?”
“Ừ.” Vưu Tự cất máy móc, đứng dậy khóa túi cẩn thận, “Anh bảo sắp phá sản mà? Tranh thủ kiếm ít tiền, còn có thể rèn luyện cơ thể, cũng tốt.”
Viên Dã Tuyền có chút chán nản, hỏi lại: “Làm việc gì vậy? Có phải vận động nhiều không?”
“Chắc không sao, chỉ là biểu diễn văn nghệ thôi.”
“Ồ … Anh sẽ nấu một bữa thịnh soạn chờ cậu trở về.” Anh ấy gấp cuốn sổ lại rồi vò đầu bứt tóc.
*
Trong phòng sinh hoạt của viện dưỡng lão, Thành Khuyết viết một chữ “Tê” thật to lên giấy Tuyên Thành, rồi nói với Hà Tê, “Tiểu Hà, nhìn này, chữ này viết có đẹp không?”
“Cứng cáp có lực, ông nội Thành giỏi quá.” Cô giơ ngón tay cái lên cười với ông, ông lão thấy thế thì vui lắm.
“Đây là tên của mình, nhất định phải viết thật tốt, vợ ông không học được mấy chữ, nhưng tên mình thì viết đẹp lắm, do ông dạy bà ấy đấy.” Thành Khuyết đặt bút lên giá đỡ, nhấc nghiên mực ra, đưa giấy Tuyên Thành cho Hà Tê.
Cô dùng hai tay nhận lấy, cẩn thận gấp lại: “Cám ơn ông nội chỉ bảo, cháu nhất định sẽ bảo quản thật tốt.”
Thành Khuyết hài lòng nhìn cô thu lại tờ giấy, chắp tay sau lưng nhìn xung quanh, nói: “Vợ ông đâu?”
Hà Tê sửng sốt, vội xác nhận: “Ông nói cái ạ?”
Trong mắt Thành Khuyết lộ vẻ mê mang, sau đó lần nữa định thần lại, xoay người hỏi: “Hả?”
Hà Tê cười nói: “Vừa rồi ông không nói gì đúng không? Chắc cháu nghe nhầm đấy?”
“À thế à, ông hơi mệt nên về phòng trước nhé.” Ông chỉnh lại cổ áo rồi bước ra khỏi phòng sinh hoạt.
Hà Tê thu lại ý cười, sốt ruột đi tìm Thành Liêu, anh ta đang trả lời điện thoại công việc ở cuối hành lang, điện thoại vừa cúp máy thì cô đi tới.
“Vừa rồi em cùng ông nội Thành nói chuyện phiếm, ông ấy đột nhiên hỏi bà của anh đâu.” Cô cau mày, ngữ khí nặng nề.
Thành Liêu không ngạc nhiên như cô tưởng tượng, chỉ thấp giọng nói: “Anh biết, trước đây ông chỉ quên mấy chuyện vặt vãnh, nhưng gần đây càng ngày càng nghiêm trọng. Mấy ngày trước viện trưởng đã nói với bố mẹ anh rồi.”
“Vậy… mọi người định làm gì?”
“Đành chịu thôi, căn bệnh này vô phương cứu chữa, sớm muộn gì ông cũng sẽ không nhận ra chúng ta.” Thành Liêu đút tay vào túi, dựa vào tường, rồi gục đầu xuống.
Trước khi kịp bắt đầu bi thương thì hành lang đã trở nên ầm ĩ.
Thành Liêu nhìn những người già lần lượt ra khỏi phòng bèn hỏi cô: “Có chuyện gì vậy?”
Hà Tê trả lời: “Em nghe nói hôm nay đội hợp xướng sẽ biểu diễn cho cộng đồng. Họ đã thuê một chiếc xe buýt, các cụ có tình trạng thể chất tốt đều có thể đi xem.”
“Nghe vui đấy, để anh hỏi ông nội xem ông có muốn đi cùng không.” Thành Liêu vừa nói vừa kéo cổ tay của Hà Tê.
Cô giằng co một lúc, nhưng đối phương lại ném cho cô một ánh mắt vô cùng đáng thương, nên cô đành để anh ta dẫn mình xuyên qua hành lang.
Thành Khuyết đang ngồi ở mép giường, quay lưng về phía cửa, hơi khom người, tựa hồ đang suy nghĩ điều gì. Thành Liêu ở cửa gọi ông nội vài lần, ông mới chậm rãi quay đầu lại.
“Có chuyện gì sao?”
“Hát hợp xướng, ông muốn đi không?”
Ông lắc đầu, sau đó quay người lại, ngữ khí bình tĩnh: “Ồn ào lắm, ông không đi.”
Thành Liêu liếc nhìn Hà Tê một cái, cô gật đầu nói: “Ông nội, đây là biểu diễn văn nghệ, còn có ngâm thơ, “Bài ca chim báo bão” của Gorky (*), ông không đi xem thật à?”
(*) Maksim Gorky là một nhà văn, người đặt nền móng cho trường phái hiện thực xã hội chủ nghĩa trong văn chương và là một nhà hoạt động chính trị người Nga. Ông được xem là nhà văn kiệt xuất của nền văn học nước Nga vào thế kỷ 20.
Nghe thấy tên của Gorky, Thành Khuyết lại quay đầu lại, “Gorky rất tốt.”
“Vậy chúng ta đi thôi, xe đỗ dưới lầu rồi.” Thành Liêu mỉm cười đi tới, cầm lấy áo khoác của Thành Khuyết.
Thành Khuyết nhấp một ngụm trà, mặc áo khoác vào, xốc cổ áo lên, xỏ đôi giày da bước ra ngoài.
Ngoài trời nắng chói chang, rất nhiều cụ già đã tụ tập trước cửa xếp hàng, các thành viên trong dàn hợp xướng đều mặc bộ lễ phục nhung màu tím đính kim cương giả, còn đang diễn tập lần cuối trong đại sảnh. Hà Tê đi theo Thành Khuyết và Thành Liêu xuống lầu, nhưng không thể cười nổi— vài tháng trước khi bà ngoại cô qua đời, bệnh Alzheimer cũng ngày càng nặng, cuối cùng bà còn quên Hà Tê là cháu gái của mình, nhưng lại nhớ rõ tên của Hà Tê. Bất cứ khi nào nhìn thấy Hà Tê, bà sẽ gọi “Tê Tê” theo bản năng, nhưng gọi xong lại vỗ đầu không biết cô là ai.
Nếu thời gian quay ngược trở lại, Hà Tê nhất định sẽ không đi đâu mà mỗi ngày đều ở đây với bà.
Giá như bà vẫn còn sống.
Mỗi khi nghĩ đến điều này, cô lại cảm thấy buồn, nếu còn nghĩ thêm, cô chắc chắn sẽ không kìm được nước mắt. Thế nên cô nhanh chóng chuyển hướng sự chú ý của mình, vuốt thẳng mái tóc bó và tăng tốc theo sau.
Đại sảnh vang vọng tiếng ca: “Đẹp nhất là hoàng hôn đỏ rực, ấm áp mà yên tĩnh. Hoàng hôn là hoa nở muộn, hoàng hôn là rượu năm xưa, hoàng hôn là tình đến muộn, hoàng hôn là tình dở dang.” Hà Tê chợt nhận ra trước giờ cô chỉ biết mỗi câu đầu tiên, đây là lần đầu tiên cô nghe kỹ đoạn lời sau, hai câu cuối còn khá thơ mộng.
Trong điệu Acapella mơ màng như thế, cô nhìn thấy bóng dáng quen thuộc trong đám đông.
Vưu Tự mặc một chiếc áo phông đen và quần túi hộp, dáng người cao lớn của anh rất dễ thấy. Anh tập trung quan sát mọi người và mọi vật xung quanh, với chiếc máy ảnh đặt trên đôi vai dày rộng, cơ cẳng tay căng lên để điều khiển máy, anh đẩy máy quay một cách vững vàng và điêu luyện để quay màn hình diễn tập.
Cô đứng yên tại chỗ, tạo một khoảng cách rất xa với nhóm Thành Liêu, anh ta đành phải quay lại tìm cô.
“Em mệt à? Đưa ông nội lên xe rồi chúng ta đi ngay.” Thành Liêu ôm lấy bả vai của cô.
Ngay khi Hà Tê chuẩn bị rời đi, người khiêng máy ảnh đã nghiêng người nhường đường cho đội ngũ, cùng chiếc máy ảnh trên vai, đối mắt với cô.