• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Rain

Beta: Snivy 

————————–

Công công và thái y nhìn thấy sắc mặt của Vệ Vân Chiêu vẫn trắng bệch như cũ, sau khi thái y bắt mạch xong thì nói tình hình đã tốt hơn trước một chút, phải thử châm cứu xem sao. Kết quả là vừa châm xong, ngón tay của Vệ Vân Chiêu đã động đậy, công công ở bên cạnh hét lên kinh ngạc: “Động đậy rồi, ngón tay động đậy rồi.”

Thái y vội vàng cho người rót thêm một bát thuốc nữa, lại châm thêm hai kim nữa, một lát sau Vệ Vân Chiêu thật sự đã mở mắt ra.

Nhưng mà người rất yếu ớt, không nói được lời nào lại tiếp tục hôn mê.

Nhưng hắn có thể mở mắt đã là chuyện vui rồi, đám a hoàn lập tức chạy đi báo tin cho những người khác trong nhà họ Vệ, sau khi thái y kê đơn thuốc cho Vệ Vân Chiêu xong thì cũng lập tức cùng vị công công kia về cung bẩm báo.

Khi đã không còn người nào, Vệ Vân Chiêu mở mắt ra, Giang Lâm ngồi ở bên giường nhìn hắn, Giang Lâm không hiểu dụng ý của Vệ Vân Chiêu khi làm như vậy là gì, ngày hôm qua tỉnh dậy bảo cậu giữ bí mật, kết quả là đến hôm nay đã lộ ra, chuyện này vừa lộ ra chắc chắn tất cả mọi người đều biết hắn đã tỉnh.

Vệ Vân Chiêu dường như đoán được suy nghĩ của Giang Lâm, nói: “Tôi bị trúng độc chứ không phải bệnh nặng, xung hỷ vô dụng thôi.”

Vậy nên đây là vì không muốn liên lụy đến cậu sao?

Những người nên biết Vệ Vân Chiêu bị trúng độc thì đã biết hết rồi, xung hỷ chẳng qua là để giữ thể diện thôi, ai mà chẳng biết xung hỷ không có tác dụng gì với việc giải độc nhưng mà Giang Lâm mới gả vào nhà họ Vệ chưa được mấy ngày, Vệ Vân Chiêu đã tỉnh lại, hiển nhiên sẽ khiến người khác nghi ngờ, điều quan trọng nhất là mấy ngày nay phủ Tướng quân không mời đại phu đến nữa, Vệ Vân Chiêu vẫn luôn được Giang Lâm chăm sóc.

Nhà họ Vệ không phải là bức tường không gì có thể lộ, chỉ cần điều tra là có thể biết, Vệ Vân Chiêu làm như vậy hiển nhiên là không muốn chuyện mình tỉnh lại có liên quan gì đến Giang Lâm.

Mặc dù Giang Lâm có chút cảm động khi Vệ Vân Chiêu đã cân nhắc đến cậu nhưng vẫn lật tẩy: “Vừa châm cứu xong thì ngươi đã tỉnh, chiêu lừa bịp rõ ràng như vậy, ngươi chắc chắn sẽ có người tin sao?”

Vệ Vân Chiêu rất chắc chắn: “Sẽ có người tin thôi, đã là thái y bắt mạch thì tất nhiên sẽ không có sai sót.”

Giang Lâm đánh giá hắn một chút, đột nhiên hỏi: “Ngươi biết mình vì sao trúng độc và trúng loại độc gì, đúng không?”

Vệ Vân Chiêu không trả lời, ánh mắt nhìn về phía cửa: “Sắp có người đến, nếu như ngươi không muốn gặp mặt thì nhanh chóng ra ngoài đi.”

Vừa dứt lời, Tuân Thất ở bên ngoài nói: “Tướng quân, thiếu phu nhân, lão phu nhân đến rồi.”

Vệ Vân Chiêu tỉnh lại, người nhà họ Vệ tất nhiên sẽ phải đến thăm rồi. Giang Lâm nghĩ đến lời nói của Vệ Vân Chiêu, cảm thấy đây đúng là một người chu đáo, cũng không bận tâm đến việc hắn chưa trả lời mình, dù sao thì sớm muộn gì cậu cũng sẽ biết thôi.

Nhét chăn cho Vệ Vân Chiêu đang giả bộ yếu ớt, Giang Lâm đứng dậy đi ra ngoài.

Vệ lão phu nhân và những người khác đều đang nghĩ đến chuyện Vệ Vân Chiêu đã tỉnh lại, không thèm để ý đến việc Giang Lâm có ở trong phòng hay không, ào ào đi vào cửa, chạy đến trước giường gọi tên của Vệ Vân Chiêu.

Lúc này Vệ Vân Chiêu không giả vờ hôn mê nhưng cả người nhìn có vẻ rất yếu ớt, yếu đến mức ngay cả nói cũng khó khăn.

Vệ lão phu nhân và Vệ phu nhân đồng thời đứng trước giường lau nước mắt, không ngừng nói: “Tỉnh là tốt rồi, tỉnh là tốt rồi.”

“Con nghỉ ngơi cho thật tốt, mẹ bảo nhà bếp nấu chút canh bồi bổ cơ thể cho con, con của mẹ sẽ nhanh chóng có thể khỏe lại thôi.”

Vệ Vân Chiêu mở mắt ra, cố gắng muốn đáp lại nhưng mà yếu quá nên không nói được gì, Vệ lão phu nhân thấy hắn đã tỉnh liền thấy được hy vọng của nhà họ Vệ, nạt Vệ phu nhân đang khóc lóc nỉ non: “Chỉ biết khóc thôi, Chiêu Nhi tỉnh lại là chuyện tốt, khóc cái gì, được rồi, đừng chen chúc ở trong phòng nữa, về hết đi, để Chiêu Nhi nghỉ ngơi cho thật tốt, có chuyện gì thì đợi nó khỏe lại rồi nói sau.”

Những người khác đi nhanh chóng, chỉ có Vệ phu nhân là không nỡ, nắm lấy tay của Vệ Vân Chiêu nói mấy câu dặn dò, khiến cho Vệ lão phu nhân không kiên nhẫn nữa mới gọi đi.

Sau khi mọi người đều đi hết rồi, trong chốc lát cả căn phòng đã yên tĩnh trở lại, Vệ Vân Chiêu nằm ở trên giường một lúc, sau đó phát hiện sau khi Giang Lâm ra ngoài đến giờ vẫn chưa quay về.

Vệ Vân Chiêu gọi Tuân Thất vào: “Ngươi có thấy Giang Lâm đã đi đâu không?”

Tuần Thất có lòng tốt nhắc nhở: “Tướng quân, sao ngài lại có thể gọi thẳng tên của thiếu phu nhân chứ, như vậy không thân thiết chút nào. Ngài xem, thiếu phu nhân mới rời đi một lúc thôi mà ngài đã nhớ người ta rồi, trong lòng ngài nhất định là có cậu ấy, tên gọi có phải cũng nên đổi rồi không?”

Vệ Vân Chiêu: “…”

Hắn rất muốn hỏi tên ngốc này rốt cuộc từ chỗ nào thấy được trong lòng hắn có Giang Lâm chứ, còn có, cái gì gọi là mới rời đi được một lúc mà đã nhớ cậu ấy chứ, rõ ràng là hắn có chuyện muốn nói với Giang Lâm mà.

Ánh mắt lạnh lùng của Vệ Vân Chiêu quét qua, Tuân Thất đã ngoan ngoãn ngậm miệng lại, thành thật bẩm báo: “Thuộc hạ nhìn thấy dường như thiếu phu nhân có vẽ một bức tranh, sau đó cầm bức tranh và mang theo Thường An đi ra ngoài.”

Về phần vẽ cái gì, ra ngoài làm gì, khi nào trở về thì Tuân Thất cũng không biết.

Thực ra Giang Lâm đã vẽ một bản thiết kế xe lăn, trước đây lúc tắm cho hắn Giang Lâm nhìn thấy chân của Vệ Vân Chiêu, phát hiện không bị thương, sau khi giải độc thì chắc có thể đứng dậy được nhưng bây giờ dường như hắn không có ý muốn xuống giường thì Giang Lâm cảm thấy chắc hắn muốn giả vờ tàn tật nên cậu dự định sẽ tặng Vệ Vân Chiêu một chiếc xe lăn làm quà.

Ngoài xe lăn ra thì Giang Lâm vẫn có một chuyện nữa phải làm, đây chính là lý do chính để cậu ra ngoài.

Thịnh Kinh phồn hoa, nhưng càng gần vua thì ăn xin càng nhiều, vậy nên so với những nơi khác thì Thịnh Kinh có nhiều người lắm tiền và dân chúng cũng giàu có hơn, bọn họ làm ăn xin ở Thịnh Kinh ít nhất cũng có thể kiếm được miếng ăn, không đến nỗi chết đói.

Vậy nên chuyện tìm ăn xin cũng dễ dàng, chỉ cần đưa ra một ít tiền là có thể kéo đến một hàng người.

Giang Lâm đang đặt mấy tấm gỗ tốt một chút tại cửa hàng làm xe lăn, bảo người làm thuê ở cửa hàng đóng một thanh gỗ ở phía dưới để dễ dàng nhấc lên.

Lại mượn bút và mực của người ta để viết chữ trên tấm biển gỗ đã làm xong, đợi Thường An gọi đến một đám ăn xin, Giang Lâm bảo đám ăn xin này mang tấm biển đến Thượng Thư Bộ Lễ phủ.

Thật ra nội dung rất đơn giản chỉ có sáu chữ: TRIỆU THU NHƯ, TRẢ ĐỒ CƯỚI.

Nhưng chữ viết to lại thêm ăn xin xếp thành hai người một hàng, hơn hai mươi người đứng thành hơn chục hàng, tất cả đều cầm nội dung như nhau, hùng dũng qua đường, cảnh tượng vô cùng hùng tráng.

Số lượng dân chúng biết chữ của Thịnh Kinh nhiều, mặc dù không biết Triệu Thu Như là ai nhưng “trả đồ cưới” thì bọn họ hiểu. 

Dân chúng tò mò vì thế đi đằng sau đám ăn xin để xem náo nhiệt, vừa cùng đi đến bên ngoài của phủ Thượng Thư Bộ Lễ thì đám ăn xin đã cầm tấm biển ở cửa không nhúc nhích, sau đó dân chúng đều biết Triệu Thu Như là người của phủ Thượng Thư Bộ Lễ.

Thật trùng hợp là nhà Thượng Thư Bộ Lễ cũng họ Triệu, cái người tên là Triệu Thu Như này không phải là con trai thì cũng là con gái của nhà này.

Dân chúng xem náo nhiệt cũng không rời đi, thậm chí người tụ tập càng ngày càng nhiều, nhìn chằm chằm cửa lớn nhà họ Triệu, muốn xem xem người nhà họ Triệu này sẽ có phản ứng như thế nào.

Bên ngoài đột nhiên có nhiều người đến như thế, còn có tấm biển mà đám ăn xin kia giơ lên, vừa nhìn đã biết không phải chuyện nhỏ, người gác cổng nhanh chóng đi báo quản gia, quản gia lặng lẽ nhìn qua khe cửa, đột nhiên sắc mặt thay đổi, nhanh chóng đi tìm chủ mẫu của ngôi nhà.

Giang Lâm cùng Thường An cũng hòa vào với đám đông, nhìn cửa nhà họ Triệu mở ra, một đám đầy tớ đi ra để xua đuổi đám ăn xin.

Bọn họ chỉ đến để giơ biển lên, trước đây Giang Lâm cũng đã nói, nếu như có người muốn đánh bọn họ thì trực tiếp chạy đi là được.

Một người ăn xin đi cuối cùng đã bỏ qua đầy tớ mà chạy thẳng đến bên quản gia và nhét một tờ giấy vào trong tay, sau đó vội vàng chạy đi.

Đám này đến nhanh mà đi cũng nhanh, không có náo nhiệt gì để xem nữa nên dân chúng rất tiếc nuối mà rời đi.

Giang Lâm không động đậy, sau khi đám người giải tán hết thì đứng tại chỗ nhìn đối diện với quản gia, nhà họ Triệu và phủ An Dương Hầu có quan hệ thông gia, quản gia tất nhiên là nhận ra Giang Lâm.

Giang Lâm không hề giấu giếm, cậu đang cho người nhà họ Triệu biết chuyện đó chính là do cậu làm, nếu như muốn tìm phiền phức thì có thể trực tiếp đến tìm.

Thông tin ở Thịnh Kinh truyền đi nhanh chóng, từ trước đến này chưa từng có kiểu hơn hai mươi người ăn xin giơ bảng diễu hành trên đường, loại chuyện hiếm gặp như thế, những ai biết đều sẽ túm tụm lại để bàn tán.

Danh tiếng của Giang Lâm không tốt, những người kết giao với cậu phần lớn đều là công tử bột, không có nhiều người thật lòng kết giao với Giang Lâm, mà những người này đều từng bị Giang Lâm dụ dỗ nên có ấn tượng vô cùng không tốt với Giang Lâm.

Về phần Triệu Thu Như, mấy năm nay bà ta quản lý danh tiếng của bản thân không tồi mà không tồi thì cũng chỉ là một vợ kế, vợ cả không vừa mắt vợ kế, vợ kế không vừa mắt thê thiếp, thê thiếp không vừa mắt những người được nuôi ở bên ngoài, sự coi thường này đã có từ thời cổ đại đến nay.

Thêm vào đó, chuyện lần này chính là việc dùng của hồi môn của vợ cả làm việc riêng, bất luận trước đây danh tiếng của Triệu Thu Như tốt đến đâu thì chuyện này cũng gây bất lợi cho bà ta.

Nhiều người có tâm trạng xem kịch và rất muốn biết mẹ kế hay con chồng có thể thắng được, thậm chí có người còn vì chuyện này mà cá cược.

Phủ An Dương Hầu

Triệu Thu Như biết được chuyện mà Giang Lâm đã làm, mắng không ngừng mấy tiếng tiểu tiện nhân.

Triệu Thu Như: “Hầu gia trở về rồi sao?”

Nha hoàn đi hỏi người khác rồi rất nhanh đã trở về bẩm báo: “Phu nhân, đã về rồi, đang ở thư phòng.”

Triệu Thu Như đưa tay cho nha hoàn để nha hoàn đỡ mình dậy: “Đi thư phòng xem thế nào.”

Tin tức đã chuyển đến phủ, An Dương Hầu tất nhiên sẽ biết: “Nghịch tử, đồ khốn kiếp, chẳng nhẽ muốn làm Hầu phủ mất hết mặt mũi thì mới cam lòng. Người đâu, đến phủ Tướng quân gọi tên súc vật kia về đây cho ta!”

Giọng nói tức giận của An Dương Hầu truyền ra bên ngoài phòng, trong một giây vẻ mặt của Triệu Thu Như đã đổi thành vẻ tủi thân, điềm đạm đáng yêu đi vào cửa, nhỏ giọng gọi: “Hầu gia, Hầu gia người phải là chủ cho thần thiếp, chuyện lần này Lâm Nhi nó… nó gây ra thật sự quá đáng.”

“Chuyện của hồi môn rõ ràng đã nói rõ là bảy ngày sau sẽ gửi đến phủ Tướng quân rồi mà, thần thiếp đã nghĩ cách xoay sở, vẫn chưa đến hạn mà, nó cứ như vậy mà hủy hoại thanh danh của thần thiếp, về sau làm sao mà thần thiếp làm người được đây.”

Tiếp nhận kiến nghị lần trước của Giang Lâm, Triệu Thu Như không lấy khăn che mặt khóc hu hu hu nữa, mà là chảy nước mắt trong im lặng, dùng phương thức lê hoa đái vũ* thực sự khiến người khác thương yêu hơn trước.

(* Lê hoa đái vũ: Giống như hoa lê dính hạt mưa. Vốn miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi. Sau này được dùng để miêu tả sự kiều diễm của người con gái.)

Vợ chồng đầu giường cãi nhau cuối giường làm lành, chỉ cần người phụ nữ chịu đặt cái tôi xuống, người đàn ông cũng chỉ tức giận một lúc đó, Triệu Thu Như đã dỗ dành An Dương Hầu xong từ lâu.

An Dương Hầu lau nước mắt cho bà ta, đau lòng ôm bà ta vào lòng: “Bà yên tâm đi, tôi đã bảo người đi gọi tên súc vật đó về rồi, đợi khi nó về đến phủ thì tôi sẽ bảo nó quỳ xuống tạ lỗi với bà, nếu như nó dám không nghe lời thì tôi sẽ đánh gãy chân chó của nó!”

Giang Lâm không biết rằng đã có người nhăm nhe đến chân của cậu, chậm rãi đưa Thường An trở về phủ Tướng quân.

Trên đường, Thường An lo lắng nhìn Giang Lâm: “Thiếu gia, làm như vậy có phải là không được tốt lắm không?”

Giang Lâm nhướng mày: “Làm sao, Triệu Thu Như đặt chuyện về ta chẳng nhẽ lại không cho ta nói sự thật sao?”

Thường An: “Nhưng phu nhân dù sao cũng là trường bối của cậu, hơn nữa còn là phu nhân của Hầu phủ, người khác sẽ nói thiếu gia nói chuyện tầm phào.”

Giang Lâm: “Vậy thì ta vẫn là con trai của Hầu phủ, bà ta là vợ kế, có thể cao quý hơn ta là người được vợ cả sinh ra sao?” Về việc nói chuyện tầm phào, nói vẫn ít sao, Giang Lâm không sợ chút nào.

Thường An gãi đầu, “Hình như cũng không sánh bằng.”

Giang Lâm vỗ vai cậu ta: “Được rồi, lo lắng ít thôi, thiếu gia nhà ngươi sẽ tự có biện pháp. Triệu Thu Như đang muốn mượn tay nhà họ Vệ để đối phó với ta, vậy ta chỉ có thể đi tìm phụ mẫu của bà ta, nuôi con mà chẳng dạy dỗ, đó đều là trách nhiệm mà.”

Giang Lâm cảm thán một tiếng, còn rất mong chờ chuyện tiếp theo, cậu cũng rất sẵn lòng xây dựng nên con đường buôn chuyện của Thịnh Kinh.

Trở về phủ, Giang Lâm vừa mới vào Chiêu Vân Uyển, Tuân Thất đã đến trước mặt Giang Lâm: “Thiếu phu nhân, tướng quân nhớ người rồi, người nhanh chóng đi đến với ngài ấy đi.”

Giang Lâm: “… Mặc dù ta không biết làm sao ngươi rút ra được kết luận này nhưng ta chắc chắn là hắn không thể nhớ ta được.”

Tuân Thất cũng khẳng định, “Làm sao mà không thể chứ, lão phu nhân vừa đi là tướng quân đã hỏi người đi đâu, thuộc hạ nói là người đã ra ngoài phủ, nếu như không phải bây giờ tướng quân không thể đi thì chắc chắn ngài ấy đã tự mình đi tìm người rồi.”

“Tướng quân của chúng tôi lần đầu lấy vợ, không có kinh nghiệm gì, không thể tránh khỏi có chút ngại ngùng khi đối diện với thiếu phu nhân, thiếu phu nhân yên tâm, về sau thuộc hạ sẽ truyền đạt tâm tư của tướng quân đến người nhiều hơn.”

Giang Lâm từ chối, cậu sợ rằng với cách truyền đạt này của y thì sớm muộn gì cũng có ngày bị Vệ Vân Chiêu đánh chết.

Tác giả có lời muốn nói: Cảm ơn mìn và chất dinh dưỡng của mọi người, memeda. Cảm ơn tiểu thiên sứ đã vote phiếu bá vương hay tưới chất dinh dưỡng cho tôi trong khoảng thời gian từ 20:51:51 ngày 23/09/2020 đến 20:35:03 ngày 24/09/2020.

Cảm ơn tiểu thiên sứ đã ném mìn: Lương Bạch Bạch 2 cái;

Cảm ơn tiểu thiên sứ đã tưới chất dinh dưỡng: Lương Bạch Bạch 20 bình; mơ trở về thời Đường 10 bình; nghiên mực Đoan Khê, cây lâu năm, bánh mochi 5 bình;

Vô cùng cảm ơn mọi người đã ủng hộ tôi, tôi sẽ tiếp tục cố gắng!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK