Beta: Snivy
—————————-
Tiểu Chu thị làm dâu ở Vệ gia gần hai mươi năm, cũng đã chứng kiến mấy vị tẩu tử nhị, tam, tứ phòng ở Vệ gia trải qua hai mươi năm làm góa phụ như thế nào.
Quanh năm suốt tháng số lần đi ra ngoài chỉ đếm trên đầu ngón tay, chưa từng trang điểm, cả ngày trưng ra vẻ mặt như trái mướp đắng, như thể ai cũng mắc nợ bọn họ, trong viện còn sạch hơn cả am ni cô, Tiểu Chu thị cảm thấy đây không phải góa phụ, đây là bộ hài cốt đã chết tâm.
Muốn bà ta sống qua ngày với bộ dạng như vậy, đừng hòng mơ tới.
Bà ta cũng thấy may mắn, may mắn là Vệ An là người bất tài không cần lên chiến trường nên không bị gì, dù sao những người có tiền đồ khác của Vệ gia cũng không thể bỏ mặc bọn họ. Chỉ cần Vệ An còn sống, bà ta sẽ không phải sống một cuộc sống như người chết.
Nhưng Tiểu Chu thị đâu ngờ rằng, có một ngày Vệ An lại chết ngay trên sự bất tài của lão.
Khi Vệ Vân Chiêu và Giang Lâm xuất hiện ở cổng, Tiểu Chu thị vẫn còn tức giận với bọn họ, nói một câu về chuyện tối hôm qua nhốt ở ngoài cổng không cho vào.
Nha hoàn đằng sau kéo vạt áo Tiểu Chu thị, lắc đầu với Tiểu Chu thị, tỏ ý bà ta đừng nói nhảm, hiện tại các nàng không có chỗ nào để đi, nếu đắc tội với Đại thiếu gia, chỉ sợ giống như ăn mày ngủ ở đầu đường xó chợ.
Lòng Tiểu Chu thị tràn đầy sự không tình nguyện, chỉ có thể kìm nén: “Đây là Vân Chiêu đến đón Ngũ thẩm sao, cần gì phải tốn công như vậy, mở cổng Ngũ thẩm sẽ tự đi vào.”
Tiểu Chu thị nói xong cất bước đi vào trong cửa, còn ân cần hỏi chuyện trong nhà: “Gần đây mọi người vẫn khỏe chứ, Vân Chiêu chân của con đã khá hơn chưa, thái y nói thế nào, bao giờ có thể đứng lên?”
Chân Tiểu Chu thị vừa bước vào trong, người gác cổng đứng trước mặt bà ta, lạnh lùng nói: “Không có phân phó của Đại thiếu gia không ai được phép vào, Ngũ phu nhân hãy ở bên ngoài chờ đi.”
“To gan, một hạ nhân như ngươi mà cũng dám nói chuyện với ta như vậy à, mấy ngày nay ta không có ở đây các ngươi đã quên mất quy củ rồi đúng không, được, hôm nay ta phải giáo huấn những thứ hạ tiện không phân tôn ti như các ngươi!”
Gần đây Tiểu Chu thị chịu quá nhiều uất ức, thấy một người gác cổng cũng dám nói chuyện như vậy với bà ta, lập tức bùng nổ, giơ tay lên muốn đánh người.
Người gác cổng không kiêng dè chút nào, còn bày ra tư thế mời bà ta đi ra: “Mời Ngũ phu nhân ra ngoài, nghe phân phó của Đại thiếu gia.”
Ánh mắt Vệ Vân Chiêu chuyển lên người Tiểu Chu thị, lạnh nhạt nhìn bà ta một cái.
Cũng không biết vì sao, Tiểu Chu thị cảm giác cái nhìn này tràn ngập sự uy hiếp, bàn tay giơ lên không đánh xuống được.
Bà ta ngượng ngùng thu tay về cười với Vệ Vân Chiêu: “Vân Chiêu à, đây là con có ý gì, có lời gì không thể chờ sau khi Ngũ thẩm vào cửa rồi nói sao, ở cửa mà nói thế này còn ra thể thống gì nữa, người khác nhìn vào lại bàn tán.”
Người gác cổng trực tiếp nhấc chân Tiểu Chu thị bỏ chân bà ta ra ngoài, Tiểu Chu thị hung hăng trừng mắt, cuối cùng không dám bước lên.
Sau đó, Vệ Vân Chiêu cũng mở miệng: “Chu thị, ta hỏi bà, bà có thật lòng đồng ý từ nay về sau cả đời ở Vệ gia làm góa phụ, ăn chay niệm Phật, tuân thủ nghiêm ngặt chuẩn mực đạo đức không?”
Tiểu Chu thị theo bản năng muốn nói không muốn, nhưng bà ta nhịn được: “Vân Chiêu lời này của con là có ý gì, ta biết Ngũ thúc con vô dụng, chẳng bao lâu nữa bị xử trảm, nhưng đã gả cho hắn, sống là người của Vệ gia, chết là quỷ của Vệ gia, dĩ nhiên là phải ở lại Vệ gia cả đời.”
Câu này Tiểu Chu thị nói chính bà ta cũng chột dạ, dĩ nhiên không ai tin bà ta.
Vệ Vân Chiêu lại nói: “Lời nói của ta chỉ nói một lần, nếu bà muốn đi, ta sẽ thay Vệ An viết thư ly hôn cho bà, từ nay về sau không còn quan hệ gì với Vệ gia nữa, hôm nay bà bước vào cổng của Vệ gia, sau này ra ngoài còn khó hơn nữa. Bà nghĩ kĩ có thể đi vào.”
Tiểu Chu thị nhìn cánh cổng Vệ gia rộng mở, cánh cửa ở ngay trước mắt, chỉ cần nhẹ nhàng nhấc chân là có thể đi vào, lúc này không có ai ngăn cản bà ta. Nhưng Tiểu Chu thị lại có cảm giác chân nặng nghìn cân, làm thế nào cũng không nhấc lên được.
Bà ta ở đây hơn mười năm, đây là nhà của bà ta, không thể quen thuộc hơn được nữa. Nhưng bây giờ chỗ này giống như lồng giam, bà ta đi vào sẽ phải sống trong lồng giam đến hết đời.
Không, bà ta không muốn!
Tiểu Chu thị lắc đầu lùi về sau hai bước, cảm thấy cánh cổng này giống như vực thẳm, sẽ hút bà ta vào, sau đó chôn ở đáy vực vĩnh viễn, từ đó không còn nhìn thấy bầu trời, chỉ còn lại bóng tối vô tận.
Bà ta không muốn sống những ngày tháng như vậy, Tiểu Chu thị chống cự lại: “Ta… ta không vào, ta còn trẻ, ta không muốn làm góa phụ.”
Nha hoàn ở phía sau nhắc nhở bà ta: “Phu nhân, đừng nghĩ nữa, nhanh vào đi.”
Tiểu Chu thị đưa tay đẩy nha hoàn ra, hỏi Vệ Vâ Chiêu: “Nếu ta cầm thư ly hôn, những của hồi môn của ta có phải cũng có thể mang đi không?”
Ngón tay Vệ Vân Chiêu gõ nhẹ vào xe lăn: “Tất nhiên, kia là đồ của bà mà.”
“Ly hôn, ta muốn nhận thư ly hôn!” Tiểu Chu thị nhanh chóng quyết định.
Bà ta gả đến Vệ gia lúc địa vị của Vệ gia cao, Chu gia vì không muốn mất thể diện của nhà mình nên cho bà ta rất nhiều của hồi môn, mấy năm qua Vệ lão phu nhân dùng của hồi môn của mình để nuôi Vệ An, nên của hồi môn của bà ta không động tới chút nào. Chỉ cần có những của hồi môn này, cho dù Chu gia không cần bà ta nữa, bà ta cũng có thể tìm nam nhân khác rồi hưởng cuộc sống sung sướng.
Tiểu Chu thị nghĩ như vậy, nóng lòng chờ Vệ Vân Chiêu viết thư ly hôn cho bà ta.
Nha hoàn ở phía sau cẩn trọng nhắc nhở bà ta: “Phu nhân người đừng như vậy, nếu lão gia và lão phu nhân biết được sẽ rất tức giận.”
Tiểu Chu thị hừ lạnh một tiếng: “Nếu bọn họ đã vô tình thì đừng trách ta vô nghĩa, dù sao danh tiếng của Chu gia đã bị phá rồi, thêm một đứa con gái bị ly hôn cũng chẳng kém đi là bao.”
Vệ Vân Chiêu xem như là cho bà ta mặt mũi, vẫn luôn nói là thư ly hôn mà không phải thư bỏ vợ.
Đồng ý cho bà ta thư ly hôn, lúc này Vệ Vân Chiêu trong lòng Tiểu Chu thị tốt hơn đám người Chu gia nhiều.
Tiểu Chu thị đáp ứng, Vệ Vân Chiêu bảo quản gia lấy giấy mực ra, viết thư ly hôn ngay tại chỗ cho Tiểu Chu thị, trên đó có dấu ấn của gia chủ Vệ gia.
Tiểu Chu thị cũng lấy cây trâm trên đầu cắt đầu ngón tay để in lên, hai bản giống hệt nhau, quản gia đem đến nha môn, thư ly hôn có tác dụng.
Vệ Vân Chiêu để Tiểu Chu thị vào cửa, thu dọn của hồi môn của mình, cũng chỉ cho phép bà ta mang của hồi môn đi.
Tiểu Chu thị cầm danh sách của hồi môn, nhìn từng rương từng rương một từ trong kho được khiêng ra, trên mặt đầy ý cười, càng ngày càng cảm thấy mình làm đúng, với số lượng của hồi môn lớn như vậy, bà không cần phải lo lắng về cơm ăn áo mặc của nửa đời sau nữa.
Khi Tiểu Chu thị kiểm lại của hồi môn, nha hoàn đi theo bà ta trước đây đã chạy về Vệ gia báo tin.
Tiểu Chu thị không để ý đến nàng ta, bà ta nhanh chóng bị nha hoàn khác là Bạch Thược quấn lấy.
Khi Tiểu Chu thị chạy về nhà mẹ đẻ mang theo nha hoàn khác, Bạch Thược bị bỏ lại trong phủ. Lúc ấy nàng biết Tiểu Chu thị chạy về nhà mẹ đẻ còn rất vui vẻ, nghĩ Tiểu Chu thị làm như vậy chắc chắn sẽ chọc giận lão phu nhân và Ngũ gia, cơ hội của nàng đến rồi, nàng cố gắng chăm sóc Ngũ gia, có lẽ sẽ được Ngũ gia đáp ứng nâng lên làm thiếp thất.
Bạch Thược không quan tâm Vệ An có nhân tính hay không, nàng chỉ muốn làm chủ tử, muốn sống những tháng ngày được người khác phục vụ, không muốn bị người ta gọi tới gọi lui để chăm sóc người khác như nha hoàn.
Nhưng nào ngờ trên người Vệ An còn có án giết người, cuối cùng dẫn đến kết cục bị xử trảm. Bạch Thược tính toán thất bại, nàng mới bắt đầu lo lắng.
Chờ mãi mới đến lúc Tiểu Chu thị quay lại, không ngờ bà ta về để ly hôn, Bạch Thược càng cuống, cầu xin Tiểu Chu thị dẫn nàng đi cùng, đời này nàng ở lại Vệ gia làm nha hoàn, đời này càng không thể ra mặt, còn không bằng đi theo Tiểu Chu thị, có lẽ có thể sống tốt hơn chút.
Bạch Thược có tâm tư gì, Tiểu Chu thị biết rất rõ, Tiểu Chu thị cười nàng: “Còn chưa hết hy vọng, quả là món hàng thấp hèn.”
Bạch Thược bị mắng vẫn kìm nén chịu đựng: “Xin phu nhân xem lại, nô tì hầu hạ người nhiều năm như vậy hãy mang nô tì theo cùng đi, nô tì nhất định sẽ hầu hạ phu nhân thật tốt, tuyệt đối không dám nảy sinh tâm tư khác.”
Tiểu Chu thị giơ tay lên cho Bạch Thược một cái tát: “Tiện nhân, gọi phu nhân cái gì, ta đã ly hôn với tên chết dẫm Vệ An rồi, từ nay về sau không còn quan hệ gì với Vệ gia nữa.”
Bạch Thược cuống quýt sửa miệng, còn tự tát mình hai cái bạt tai muốn để Tiểu Chu thị cao hứng.
Quả nhiên Tiểu Chu thị vui hơn, kéo nàng lên: “Xem ngươi có lòng như vậy, ta miễn cưỡng mang ngươi đi, có điều nếu tiện tì ngươi còn dám nảy sinh tâm tư không nên có, ta sẽ không tha cho ngươi!”
Bạch Thược nghe xong liền vui vẻ, vội vàng nói cảm ơn với Tiểu Chu thị, còn chỉ tay lên trời thề cam đoan.
Giang Lâm ở bên ngoài nhìn thấy vậy lấy làm lạ: “Làm tiểu thiếp có sức hấp dẫn lớn vậy sao? Hay là ta nghiêm khắc với người làm quá, nàng ta thà bị Chu thị sỉ nhục cũng không chịu tiếp tục ở lại Vệ gia.”
Vệ Vân Chiêu nói: “Người ta chọn con đường nào thì cũng tự mình chịu lấy hậu quả thôi, chẳng có gì lạ.”
Không biết sợ Vệ Vân Chiêu đổi ý hay là muốn nhanh chóng rời đi, của hồi môn của Tiểu Chu thị kiểm kê rất nhanh, quản gia không cầm thư ly hôn, trả lại của hồi môn đã là tốt lắm rồi.
Giang Lâm thấy bà ta rảnh rỗi, hỏi một câu: “Không đi tạm biệt hai tiểu cô nương à?”
Tiểu Chu thị lập tức trầm mặt xuống: “Hai con Bạch Nhãn Lang, thứ vô dụng. Dù sao cũng là giống của Vệ An, các ngươi chấp nhận nuôi dưỡng bọn chúng đi, không liên quan gì đến ta hết.”
“Thật sao?” Giang Lâm cười nhẹ: “Vậy bà nhớ kỹ lời nói ngày hôm nay.”
Rõ ràng Giang Lâm đang cười, nhưng Tiểu Chu thị sửng sốt cảm thấy lạnh cả người, bà ta mạnh miệng lớn tiếng nói: “Nhớ thì nhớ, hai thứ tốn tiền, nói chẳng ai thèm.”
Giang Lâm chỉ tay ra cửa: “Mang theo đồ của ngươi cút ra ngoài, cút nhanh lên!”
Tiểu Chu thị hừ một tiếng: “Ai mà thèm ở cái chỗ chết tiệt này.” Sau đó sai người khiêng đồ đi, tự mình hất cằm bước đi.
“Quay lại!” Tiểu Chu thị đi chưa được hai bước Giang Lâm đã tức giận nói một tiếng, cậu chỉ tay vào hai hạ nhân ở bên cạnh, nói: “Bọn họ là hạ nhân của Vệ gia, mà bà, bây giờ không còn liên quan đến Vệ gia nữa, không có tư cách để sai bảo.”
Của hồi môn của Tiểu Chu thị từ Chu gia đến đều là nha hoàn, một số ngày trước đã bị bà ta đuổi đi, hiện tại chỉ còn lại Bạch Thược và một lão ma ma với một người khác về Chu gia báo tin.
Giang Lâm vừa mở miệng Tiểu Chu thị lập tức ngẩn người, không cho hạ nhân giúp bà ta chuyển, nhiều đồ như vậy chẳng lẽ còn muốn chính bà ta chuyển đi?
“Giang Lâm, ngươi đừng có quá đáng, Vân Chiêu vẫn còn, Vệ gia chưa đến lượt ngươi làm chủ đâu.”
Tiểu Chu thị lớn tiếng với Giang Lâm xong, lập tức đổi thành khuôn mặt tươi cười nói tốt với Vệ Vân Chiêu: “Vân Chiêu à, dù thế nào đi chăng nữa thì ta đã làm Ngũ thẩm của con nhiều năm như vậy, chẳng lẽ ngay cả chút việc nhỏ cuối cùng này con cũng không chịu giúp sao?”
Vệ Vân Chiêu nói: “Đã không phải nữa rồi.”
“Với lại, bây giờ Vệ gia là do phu nhân của ta quản, lớn nhỏ ở trong phủ tất cả mọi chuyện đều nghe phu nhân phân phó.”
Vệ Vân Chiêu hoàn toàn không có ý để lại cho bà ta mặt mũi, Tiểu Chu thị phẫn nộ liếc nhìn hai người, bắt đầu sai Bạch Thược và lão ma ma khiêng đồ.
Trước đó thấy nhiều của hồi môn như vậy vui sướng biết bao nhiêu, bây giờ phải chuyển của hồi môn trong lòng thầm nghĩ có nhiều lại khổ.
Cả hai người đều muốn đi cùng Tiểu Chu thị nên không dám không nghe.
Hòm gỗ rất nặng, càng chưa nói số trang sức bên trong, tuổi ma ma đã cao nên không có sức, Bạch Thược chưa từng làm việc nặng nên cũng không có sức, khiêng một cái rương ra ngoài nửa ngày không thấy về, Tiểu Chu thị ra ngoài xem thấy hay người di chuyển như ốc sên, với tốc độ này sợ là đến mai cũng không mang hết đồ đi được.
Dọc đường hạ nhân Vệ gia giống như không nhìn thấy hai người này, không một ai giúp một tay.
Tiểu Chu thị đến giúp, còn suýt chút nữa đập phải chân của mình.
Bà ta tức giận nhìn Giang Lâm, kiên trì giữ suy nghĩ ban đầu, đây là một Tang Môn Tinh, sớm muộn gì Vệ gia sẽ bị cậu làm cho tán gia bại sản, nhưng bây giờ Vệ gia cũng đã chả khác nào tán gia bại sản rồi.
Cuối cùng Tiểu Chu thị thỏa hiệp, dùng bạc thuê hạ nhân Vệ gia giúp bà ta chuyển đồ, Giang Lâm lập tức thoải mái đáp ứng: “Được, một trăm lượng bạc một người, cần bao nhiêu người do bà quyết định.
Tiểu Chu thị trợn mắt há mồm muốn mắng người, Giang Lâm lắc lắc ngón trỏ trước mặt bà ta: “Bà mắng ta một câu thì thêm một trăm lượng, bà cứ việc mắng.”
Tiểu Chu thị tức giận dậm chân, những lời mắng người nuốt lại vào trong bụng, ánh mắt nhìn Giang Lâm như muốn ăn thịt người.
Giang Lâm vô thưởng vô phạt, thu tiền trước mới để cho bà ta làm việc.
Tiểu Chu thị keo kiệt bủn xỉn chọn được bốn người thân thể cường tráng, trong miệng không thể không oán hận, nhưng không dám mắng Giang Lâm.
Khi chuyển được một nửa số của hồi môn, quản gia trở về, cầm theo hai lá thư ly hôn được đóng dấu nha môn.
Hơn nữa, người của Chu gia cũng tới, Chu Thượng Trình tự mình đến, còn có mấy chiếc xe ngựa đi theo sau, vừa nhìn là biết đến lấy của hồi môn.
Chu Thượng Trình bảo người gác cổng bẩm báo muốn gặp Vệ Vân Chiêu, Vệ Vân Chiêu để người gác cổng trả lời lại, của hồi môn sẽ được mang đến ngoài cửa, cũng không ít, mang đi là được, không cần đợi hắn gật đầu.
Chu Thượng Trình bị lời nói không nể mặt mũi của Vệ Vân Chiêu làm cho tức giận: “Chuyện ngày hôm nay Chu gia ta nhớ kỹ, sau này tốt nhất đừng đến Chu gia cầu xin, nếu không ta cho ngươi đẹp mặt.”
Giọng điệu Chu Thượng Trình không tốt, sắc mặt cũng không tốt, nhưng không ai để ý đến hắn, hắn chỉ có thể sai người sắp xếp của hồi môn.
Tiểu Chu thị còn không biết của hồi môn của mình đều bị mang trở về Chu gia, chuyển đồ xong, bà ta hừ lạnh với Giang Lâm, đắc ý rời đi.
Sau đó ra ngoài cửa thấy chiếc xe ngựa chạy trước mặt liền sửng sốt: “Của hồi môn của ta đâu? Kẻ nào động vào của hồi môn của ta?”
Nha hoàn đi Chu gia báo tin vẫn còn đang đứng ở cổng đợi bà ta, Tiểu Chu thị vừa hỏi nàng ta liền đáp: “Là lão gia dẫn người đến mang đi.”
“Chát!” Tiểu Chu thị vung tay tát vào mặt nha hoàn: “Tiện nhân, ai bảo ngươi về báo tin, thật to gan!”
Tiểu Chu thị cảm thấy chưa hết giận, trở tay tát thêm cái nữa, lực rất mạnh, khuôn mặt nha hoàn sưng lên.
Ánh mắt Tiểu Chu thị lạnh lùng nắm cằm nha hoàn: “Nếu ta không lấy của hồi môn về được, ta sẽ đòi mạng đứa tiện nhân ngươi bù vào.”
Bà ta nói xong đẩy nha hoàn ngã trên mặt đất, rồi chạy đuổi theo xe ngựa Chu gia.
Nha hoàn lấy tay che ngồi sụp xuống đất, trong mắt đầy vẻ không hiểu, nhưng đám người Tiểu Chu thị và Bạch Thược không một ai quay đầu nhìn nàng một cái.
Sau khi Tiểu Chu thị rời đi, Giang Lâm và Vệ Vân Chiêu đi nói cho tỷ muội Vệ Vân Uyển tin này.
Chuyện Tiểu Chu thị chọn ly hôn muốn lấy của hồi môn đi hai tỷ muội đã biết rồi, cũng chẳng suy nghĩ gì, ngày trước mẫu thân không thích bọn họ, cho rằng bọn họ là nha đầu vô dụng, hôm nay lại vứt bỏ bọn họ cũng là chuyện hiển nhiên mà thôi.
Giang Lâm lần lượt xoa đầu: “Không có việc gì, còn có bọn huynh ở đây, bà ta không muốn các muội, các muội phải cố gắng sống tốt cho bà ta xem, sẽ có một ngày bà ta phải hối hận.”
Hai tỷ muội gật đầu, ngoan ngoãn đi theo ma ma học nữ công.
Chuyện Tiểu Chu thị đã giải quyết xong, Vệ Vân Chiêu và Giang Lâm vẫn không thể rảnh rỗi, Vệ Vân Chiêu để Hoài Cửu dẫn Tôn ma ma đến nội viện của Vệ phu nhân, hắn đã hỏi bọn họ mấy câu, sau đó muốn vào cung.
Lúc này Giang Lâm không ở cùng hắn, cậu sợ Vệ phu nhân lại phát bệnh sẽ làm hại Vệ Vân Kỳ, ở trong nội viện trông coi cậu bé, kể chuyện cho bé nghe.
Sau khi Vệ Vân Chiêu đi chưa được bao lâu, quả nhiên Vệ phu nhân lại đến, vừa đến đã làm lớn chuyện với Giang Lâm, trực tiếp quỳ xuống trước mặt cậu: “Giang thiếu gia, ta xin ngươi rủ lòng thương tha cho Vệ gia, tha cho Đổng gia, bọn ta không chịu được sự giày vò của ngươi.”
Vẻ mặt Vệ phu nhân đầy đau thương, ánh mắt cầu xin Giang Lâm, Giang Lâm suýt nữa tưởng mình đã làm ra tội ác tày trời nào đó.
Cậu thả Vệ Vân Kỳ ra, để nha hoàn dẫn cậu bé đến chỗ Vệ Vân Gia chơi, vẻ mặt Vệ Vân Kỳ ngây thơ: “Ca ca, vì sao mẫu thân lại quỳ xuống?”
Giang Lâm dịu dàng giải thích: “Mẫu thân đệ do không đứng vững nên mới bị ngã xuống, đại ca đệ đã đi mời đại phu cho bà ấy rồi, huynh sẽ nói chuyện với mẫu thân đệ trước, sau đó sẽ đón đệ về nhé.”
Cậu bé không dễ bị lừa như vậy, nhưng cậu bé vẫn lựa chọn tin Giang Lâm, đi lên phía trước sờ lên mặt mẫu thân nó: “Vậy mẫu thân chờ đại ca quay về đi, đại phu xem bệnh cho mẫu thân là có thể khỏe lên rồi.”
Vệ phu nhân đáp một tiếng, không dám nói nhiều, sợ mình lại khóc ngay tại chỗ.
Sau khi Vệ Vân Kỳ được dẫn đi, Giang Lâm mới bảo Vệ phu nhân đứng lên: “Không còn ai khác nữa đâu, không cần phải làm bộ làm tịch, có chuyện gì thì nói thẳng đi.”
Vệ phu nhân không nhúc nhích, ngược lại còn dập đầu với Giang Lâm: “Coi như là ta cầu xin ngươi, xin ngươi hãy đi đi, trở về Hầu phủ cũng tốt, đi đâu cũng được, cầu xin ngươi rời khỏi Vệ gia, ngươi đi rồi, Vệ gia mới giống như lúc đầu, ngươi hãy cho chúng ta một con đường sống.”
Giang Lâm bị bà chọc cười: “Có lòng để bà suy nghĩ một đêm vậy mà không nghĩ mình sai ở đâu lại luôn nghĩ phải làm thế nào để đuổi ta đi.”
“Làm sao? Cảm thấy ta là tai tinh, hại Vệ gia các ngươi à?”
Vệ phu nhân nói: “Từ khi ngươi vào Vệ gia, trong nhà liên tục xảy ra chuyện, không lúc nào được yên tĩnh. Trước đây chưa từng xảy ra những chuyện này.”
Giang Lâm: “Lúc trước nam nhân của bà cũng không chết, bà là bị hương hun cho hỏng đầu rồi sao.”
“Không phải như vậy, những chuyện này đều là do ngươi mang tới, vất vả mãi Vân Chiêu mới tỉnh lại, chúng ta rõ ràng đều thấy hy vọng, nhưng ngươi dụ dỗ nó, để nó không quan tâm đến người nhà, bạc tình bạc nghĩa, bây giờ mới dẫn đến chuyện như vậy. Nếu không có ngươi, mẫu thân và lão Ngũ sẽ không xảy ra chuyện, Thanh Hà quận vương phủ sẽ không hại ta, không hại Vân Kỳ, tất cả mọi chuyện đều sẽ khác.”
“Đệt!”
Giang Lâm không nhịn được phải nói tục.
“Vệ phu nhân, ta sẽ như nguyện vọng của bà nhưng ta có thể nói cho bà biết rõ cho bà biết Đổng gia toang rồi.”
“Đừng nói là thăng quan, ngay cả vị trí bây giờ đừng nghĩ có thể giữ được!”
Vệ phu nhân không tin nhìn Giang Lâm: “Ngươi, vì sao ngươi lại ác độc như vậy?”
Giang Lâm cười lạnh: “Bởi vì bà xúc phạm ta nên ta muốn Đổng gia vì chuyện này phải trả giá đặt. Tin ta đi, Vệ Vân Chiêu sẽ đứng về phía ta.”
Giang Lâm hất ống tay áo đứng dậy, gọi muội muội của cặp sinh đôi xuất hiện, để nàng đem Vệ phu nhân và Tôn ma ma trở lại viện tử.
Muội muội đúng là mỹ nhân lạnh lùng, lạnh như băng, ánh mắt cực kỳ sắc bén, giống như có thể giết người bất cứ lúc nào.
Nhưng người lại trái ngược với tên, tên gọi là Hoài Thập.
Vừa giống như làm việc xấu vừa giống như hoài thai mười tháng, không hợp với khuôn mặt lẫn khí chất lạnh lùng của nàng.
Hoài Thập đem người đi xong thì trở về chắp tay với Giang Lâm, tỏ ý mình đã hoàn thành nhiệm vụ, sau đó không còn thấy bóng dáng nữa, hoàn toàn không có hứng thú lảm nhảm hai câu với Giang Lâm.
Giang Lâm từ bỏ, thôi được rồi.
Giang Lâm gọi quản gia đến, dặn dò ông sắp xếp trông coi kỹ cửa trước cửa sau của Vệ gia, không có lệnh của cậu không ai được phép ra ngoài, cậu muốn đề phòng Vệ phu nhân và Tôn ma ma kia có khả năng báo tin cho Đổng gia.
Nhưng với đầu óc của Vệ phu nhân, không phải là không làm được việc này.
Ở bên kia, Vệ Vân Chiêu xin Hoàng thượng ban ân cho thái y đến xem bệnh cho mẫu thân hắn rất thuận lợi, Vệ Vân Chiêu không trực tiếp chỉ ra là do Thanh Hà quận vương phủ động tay động chân, nhưng hắn đến cầu trước mặt Trường Đức đế đương nhiên Trường Đức đế sẽ cho người đi tra nguyên nhân.
Trường Đức đế gật đầu, Vệ Vân Chiêu liền dẫn thái y xuất cung.
Người khác vừa mới rời đi, Trường Đức đế cũng đã cho người đi thăm dò xem Vệ gia xảy ra chuyện gì.
Việc Vệ Vân Chiêu tiến cung còn bị một người khác chú ý tới, đó chính là Hoàng hậu.
Hoàng hậu nghe cung nhân bẩm báo Vệ Vân Chiêu tiến cung, thấy vẻ mặt như thường, hình như mập hơn so với trước đây, không hề giống có bệnh hay trúng Huyết Cốt Trùng.
Trong nháy mắt vẻ mặt Hoàng hậu không vui, gọi Thu Tịch đến trước mặt: “Hôm đó có thật là ngươi đã giao đồ trang sức vào tay Giang Lâm không?”
Thu Tịch hiểu ý của Hoàng hậu, cô ta vội vàng nói: “Nương nương, nô tì xin thề, chắc chắn, Giang Lâm đã nhận thứ đó, những người ngày hôm ấy đi cùng với nô tì đến trước Vệ gia, mọi người đều có thể làm chứng.”
Hoàng hậu dĩ nhiên biết Thu Tịch nói thật, ngày hôm ấy tiểu thái giám đi trước cô ta đã trở về bẩm báo, Hoàng hậu không nghi ngờ Thu Tịch không làm được việc, chẳng qua bà ta cảm thấy chuyện Vệ Vân Chiêu không trúng chiêu có gì đó không đúng, hoặc nói đúng hơn là không theo ý bà ta.
Huyết Cốt Trùng rất dễ tìm cơ hội tiến vào cơ thể người, chỉ cần dùng tay chạm vào bộ trang sức kia là sẽ gặp nạn, bộ trang sức kia là di vật của mẫu thân Giang Lâm, là bị kế mẫu trộm mất, bà ta không tin Giang Lâm nhìn thấy di vật của mẫu thân lại còn là đồ quý giá như vậy sẽ cất đi mà không động vào.
Cho dù Giang Lâm không động vào, vẫn sẽ còn nha hoàn cầm đồ động vào, chỉ cần một người bị dính Huyết Cốt Trùng, sớm hay muộn gì những người ở chung cũng sẽ không một ai thoát được.
Thu Tịch thấy Hoàng hậu mất hứng, vội vàng bày mưu: “Nương nương, Vệ Vân Chiêu kia dẫn theo thái y xuất cung, có lẽ Vệ gia có người nào đó mắc bệnh nghiêm trọng, đại phu ngoài cung không chữa trị được mới tiến cung xin Hoàng thượng cho thái y đi chẩn bệnh, biết đâu chính tên Giang Lâm kia trúng cổ trùng rồi cũng nên, chỉ là không truyền cho Vệ Vân Chiêu mà thôi, chờ thái y chẩn bệnh xong, nương nương cho người đến hỏi vài câu là có thể biết Vệ gia xảy ra chuyện gì.”
Không biết Hoàng hậu đang suy nghĩ gì, mãi một lúc lâu mới gật đầu: “Vậy chờ người trở về thái y viện, phải đi hỏi cho rõ.”
Nhưng Hoàng hậu không chỉ muốn như vậy, không nhanh chóng diệt trừ Vệ Vân Chiêu, bà ta không hài lòng, bà ta vẫy tay với Thu Tịch ra hiệu cô ta ghé tai lại gần: “Thu Thịch, ngươi lại đi giúp bổn cung làm một chuyện.”
Thu Tịch nghe xong phân phó của Hoàng hậu, trong lòng khẽ run, cẩn thận khuyên nhủ: “Nương nương, nếu có người phát hiện…”
Ánh mắt Hoàng hậu lướt qua, Thu Tịch vội vàng ngậm miệng: “Vâng, nô tì biết rồi.”
Cho dù bị phát hiện thì đã sao, chỉ cần Hoàng thượng không thực sự muốn xử lý Hoàng hậu nương nương, trong hậu cung này còn nhiều kẻ thế mạng.
Tin tức Vệ Vân Chiêu vào cung dẫn theo thái y xuất cung đã nhanh chóng truyền đến Thanh Hà quận vương phủ, Thanh Hà quận vương phi vừa nghe tin xong liền sốt ruột bất an đi tới đi lui trong phòng, hỏi con gái ở bên cạnh đang thờ ơ giống như không để chuyện này ở trong lòng: “Nhu Nhi, làm sau bây giờ, Vệ gia lại đem chuyện nhỏ nhặt này đến tai Hoàng thượng, Hoàng thượng nhất định sẽ điều tra kỹ việc này, đến lúc đó Thanh Hà quận vương phủ phải làm sao?”
“Cha con không biết chuyện này, ông ấy biết nhất định sẽ tức giận, Nhu Nhi con mau nghĩ cách đi, rốt cuộc phải làm thế nào mới tốt đây?”
Vẻ mặt Tưởng Nhu bình tĩnh: “Yên tâm đi mẫu thân, không có chuyện gì xảy ra đâu, hơn nữa không phải vẫn còn Đổng gia sao, đem tất cả chuyện này đổ lên người Đổng gia là được rồi.”