• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cuối cùng, hai người Giang Lâm và Vệ Vân Chiêu giục ngựa giơ roi ngắm hoa đào đi theo đám người Chu Thành Vọng và Lục hoàng tử cùng quay về thành, còn bị Chu Thành Vọng chê trọng sắc khinh bạn.

Giang Lâm cảm thấy câu này chẳng có vấn đề gì, cậu nhìn Chu Thành Vọng thật lâu sau mới trả lời y: “Nếu nói về vấn đề sắc đẹp, ngươi và Vệ Vân Chiêu kém mười lần Đỗ Ngọc Linh.” 

Đỗ Ngọc Linh bị bắt ra so sánh rất là vô tội, còn Chu Thành Vọng thì suýt chút nhảy dựng lên đánh Giang Lâm.

Bọn họ đùa giỡn vào tới thành, Giang Lâm và Vệ Vân Chiêu mời Tô Kiều đến nhà họ Vệ ăn cơm, Tô Kiều biết bọn họ có chuyện muốn hỏi nàng ta. 

Ăn cơm tối là thật, có chuyện cần hỏi cũng là thật. Sau khi ăn cơm xong, Giang Lâm bèn lên tiếng dò hỏi: “Ngươi và Lục hoàng tử…”

Cậu còn chưa nói xong đã bị Tô Kiều ngắt lời một cách dứt khoát: “Ta và Lục hoàng tử không có khả năng.”

Giọng điệu của nàng ta vừa nhanh vừa chắc nịch, như thể nàng ta đã nghĩ kĩ, luyện tập qua nghìn vạn lần.

Giang Lâm ngẩn ra, cũng khẽ giật mình.

Vệ Vân Chiêu nói tiếp lời Giang Lâm, hắn tiếp tục hỏi: “Các ngươi quen biết nhau từ bao giờ?”

“Những người đó tìm được ta.” Tô Kiều không trả lời thẳng, mà bắt đầu nói quá trình bọn họ làm quen với nhau. 

Nàng ta không biết mình đã bị phát hiện khi nào, cho đến khi nàng ta nhận ra tình hình không đúng, bọn họ đã chạy đến tiểu viện để giết nàng ta. Võ công của bọn họ rất cao, không hề khiến những người Vệ Vân Chiêu sắp xếp ở gần bảo vệ nàng ta phát hiện. 

Ngay khi Tô Kiều cho rằng lần này mình phải chết chắc rồi, Lục hoàng tử dẫn người xuất hiện cứu nàng ta, nhờ vậy mà bọn họ quen biết nhau. Đêm nào, Lục hoàng tử cũng sẽ rời khỏi cung để gặp Tô Kiều, cũng thường xuyên dẫn nàng ta ra ngoài thành đi chơi.

Tô Kiều thoải mái nói chuyện, trong giọng nói chan chứa sự hạnh phúc mà bản thân nàng ta còn chưa nhận ra: “Ta biết bọn ta không thể đến với nhau, nhưng bà vú bảo ta sống vì bản thân một lần đi, để ta nếm được hương vị tình yêu. Ta bèn nghĩ, chỉ có vài tháng ngắn ngủi cũng được, ta thích y, cũng có thể nhận ra y rung động với ta, cho dù cuối cùng cũng sẽ không nên đôi, nhưng mỗi khi ta nghĩ lại khoảng thời gian này, ít nhất ta cũng thấy hạnh phúc.”

Nàng ta nói ra rất dễ dàng nhưng Giang Lâm và Vệ Vân Chiêu nghe mà không hề vui tí nào, chỉ cảm thấy cô nương này khiến người ta đau lòng. 

Giang Lâm hỏi: “Từ ban đầu các ngươi đã không hề giấu diếm thân phận của nhau ư?”

Tô Kiều đáp: “Y biết thân phận của ta, không phải trùng hợp mà đến cứu ta, y cũng không giấu giếm thân phận của mình với ta.”

Lục hoàng tử biết thân phận của Tô Kiều, cũng biết những chuyện Tô Kiều đã gặp phải, nếu y biết rõ mà còn rung động với Tô Kiều, Giang Lâm cảm thấy mình thật sự phải nhìn y với ánh mắt tốt hơn.

Cậu phải thừa nhận là ở thời đại này, con gái mà không còn trinh tiết là một chuyện lớn khiến người ta xấu hổ đến chết, không có bao nhiêu đàn ông có thể chấp nhận chuyện như thế. Một người là cô gái đã từng rơi vào ổ cướp, từng vào lầu xanh, người còn lại là một Hoàng tử có thân phận cao quý từ nhỏ.

“Nếu hai bên đều có tình cảm với nhau, tại sao lại không có khả năng?” Giang Lâm cảm thấy cô gái này lý trí quá mức, trên lưng phải gánh quá nhiều thứ nặng nề.

“Đã muốn sống vì bản thân, tại sao không sống cho trọn vẹn chút?”

Tô Kiều cười lắc đầu: “Giữa bọn ta cách biệt nhiều lắm, không có khả năng đâu.” Bản thân Tô Kiều cũng không biết nên tính như thế nào, thù giết cha, thù diệt cả nhà, thân phận khác nhau một trời một vực, còn nữa, nàng ta thân đã không còn trong sạch từ lâu.

“Tướng quân, Phu nhân, hai người không cần lo cho ta, ta biết chính mình đang làm gì, cũng biết mình đang cầu cái gì, còn chuẩn bị xong từ trước rồi.”

Trong phút chốc, Giang Lâm không biết nên khuyên nhủ nàng ta như thế nào, cậu nhìn về phía Vệ Vân Chiêu, hy vọng hắn nói gì đó. Vệ Vân Chiêu nghiêm túc hỏi Tô Kiều: “Ngươi đã nghĩ kĩ rồi sao?”

Tô Kiều gật đầu: “Ta đã nghĩ kĩ rồi, cũng không hối hận.”

Nhất định Lục hoàng tử chỉ là một người nàng ta thích, không còn gì nữa.

Khi Tô Kiều đi, trời đã tối đen, Vệ Vân Chiêu bảo Tuân Thất tiễn nàng ta đi thì bị nàng ta từ chối: “Hẳn là y đang chờ ta ở ngoài cửa, không cần làm phiền Tuân hộ vệ.”

Giang Lâm đi theo tiễn Tô Kiều ra cổng, thấy nàng ta chưa đi được mấy bước là đã có người đi bên cạnh, cậu còn nghe được tiếng ho khan, hình tượng mỹ nam ốm yếu này của Lục hoàng tử đúng là bền bỉ không dễ bị lật tẩy mà. 

Trong chuyện tình cảm, người khác đều là người ngoài không nhúng tay vào được, Giang Lâm quay về còn nói với Vệ Vân Chiêu, cậu cảm thấy rất đáng tiếc cho cô nương Tô Kiều này.

Vệ Vân Chiêu nói: “Đây không phải chuyện của một mình Tô Kiều, nếu Lục hoàng tử có lòng thì kết quả sẽ không giống như thế, chúng ta cứ theo dõi là được rồi.”

Giang Lâm cảm thấy câu này cũng đúng, bèn không nói đến chuyện của hai người Tô Kiều nữa, cậu kéo Vệ Vân Chiêu đi tắm chung. Chỉ là chiếc thùng gỗ lúc trước Vệ Vân Chiêu bảo quản gia tìm người làm kia, tuy rằng người đầu tiên nảy sinh ý này là Vệ Vân Chiêu, nhưng Giang Lâm mới là người thích tắm cùng nhau, dẫu sao thì cậu vừa có thể sờ cơ bụng vừa có thể sờ đùi, tốt biết bao nhiêu.

Hình tượng đam mê cơ thể Vệ Vân Chiêu của cậu cũng rất vững chắc.

Vào tiết cuối xuân, gió ban đêm se lạnh, mặc dù thời gian cấm đi lại ban đêm chưa đến nhưng người đi trên đường không nhiều bằng hồi mùa hè. 

Việt Hằng và Tô Kiều sóng vai cùng đi, y thử muốn nắm tay Tô Kiều nhưng không biết là có kiêng kị gì đó hay là không dám, cuối cùng y chỉ khẽ nắm góc áo, ngược lại là Tô Kiều chủ động vùi tay mình vào lòng bàn tay hơi lạnh của Việt Hằng. 

“Chàng muốn nắm tay thì nắm đi, không cần kiêng kị gì đâu.” Tô Kiều dịu dàng nói, lời nói ra mạnh dạn hơn rất nhiều cô gái. Việt Hằng nắm bàn tay mềm mại của nàng ta, chân thành nói: “Nàng nói đúng.”

Sau đó, y hỏi: “Có phải Vệ Vân Chiêu cảm thấy ta không xứng với nàng hay không?”

Tô Kiều kinh ngạc ngửa đầu lên: “Tại sao điện hạ lại hỏi như vậy?” Với thân phận cách biệt của bọn họ, cho dù cảm thấy như vậy thì cũng là nàng ta không xứng với Việt Hằng mới đúng.

Việt Hằng đoán được nàng ta đang nghĩ gì: “Hai người bọn họ không giống những người khác, nhất là Giang Lâm, chỉ cần nàng lọt được vào mắt Giang Lâm, cậu ta sẽ cảm thấy nàng là cô gái tốt nhất trên đời, không ai có thể xứng với nàng.”

Nói xong, y lại lập tức nói thêm: “Nàng chính là cô gái tốt nhất trên đời này.”

Tô Kiều khẽ mỉm cười: “Thiếu phu nhân rất tốt, nhưng bọn họ không nói như vậy, bọn họ chỉ hỏi ta đã quen biết điện hạ khi nào thôi.”

Việt Hằng thấy khó tin, với những gì y hiểu biết về Giang Lâm, kiểu gì cậu cũng sẽ mắng y mấy câu không phải người tốt lành gì, bảo Tô Kiều bớt qua lại với y mới đúng. Phải nói rằng Việt Hằng là một người rất tự biết lấy mình, y không cảm thấy mình là người tốt gì.

Thấy phản ứng của Việt Hằng, Tô Kiều hỏi: “Điện hạ rất để ý cái nhìn của Tướng quân và Phu nhân với chàng sao?”

“Vì nàng để ý.” Việt Hằng nói rõ, hai người Giang Lâm nhìn nhận y như thế nào cũng được, nhưng nếu Tô Kiều để ý thì lại khác.

Tô Kiều gật đầu: “Ta để ý, nhưng bọn họ sẽ không ép ta làm chuyện mình không muốn, điện hạ, ta cảm thấy chàng tốt là được rồi.”

Việt Hằng được khen đến nỗi vui vẻ khiến bước đi cũng lâng lâng, suốt dọc đường đưa Tô Kiều về tiểu viện, mặt không đỏ, không thở dốc, cũng không khụ tiếng nào, khiến đám ám vệ đi theo sau lưng cảm thấy không muốn nhìn. 

Chủ nhân của bọn họ là một người thông minh đến mức nào, cuối cùng vẫn gục trên người mỹ nhân.

Nhưng ngẫm lại, Tô cô nương này tốt hơn cô gái liều mạng giãy dụa cũng muốn bò lên giường chủ nhân nhiều lắm, chủ nhân vui là tốt rồi.

Thánh chỉ tứ hôn cho Doãn Phỉ Phỉ thành Thái tử phi được ban xuống vào ngày hôm sau, cùng lúc đó còn có một thánh chỉ khác, ban thưởng Vệ Vân Gia làm Đại hoàng tử phi. Đại thắng phương bắc, Đại hoàng tử có công dẫn binh cản địch, Vệ Vân Chiêu có công bày kế sắp xếp chiến thuật với Đại hoàng tử từ xa, vì vậy tứ hôn muội muội của một quan thần có công lao cho một người có công lao khác, một người có thê tử, bên còn lại thì muội muội gả cho hôn phu tốt, hai bên đều có lợi. 

Như thể nhìn kiểu gì cũng là chuyện tốt, huống chi đây là hôn sự được tứ hôn, là vinh quang vô thượng với Vệ Vân Gia. 

Người đến tuyên chỉ là Can Vĩnh Phúc, ông ta chúc mừng Vệ Vân Chiêu rồi nói: “Mặc dù là tứ hôn nhưng Hoàng thượng thấy tiểu thư còn nhỏ, chấp nhận cưới muộn vào sau khi Vệ tiểu thư cập kê, đến lúc đó Đại hoàng tử điện hạ cũng đã về kinh.”

Vệ Vân Chiêu chắp tay: “Đa tạ Can công công đã nhắc nhở, ông có lòng.”

“Vệ đại nhân khách sáo quá, đây là việc bổn phận của tạp gia, vậy tạp gia xin phép cáo lui trước.”

Vệ Vân Chiêu bảo quản gia tiễn Can Vĩnh Phúc đi. Sau khi, Can Vĩnh Phúc vừa đi, vẻ mặt cười giả của đám người Vệ Vân Chiêu lập tức trở nên u ám.

Giang Lâm vừa đóng cửa là giật lấy thánh chỉ trong tay Vệ Vân Chiêu rồi ném xuống đất: “Đệch! Lão già kia có ý gì vậy, bảo Vân Gia làm Đại hoàng tử phi?”

Nghiêm túc mà nói, trong mấy vị hoàng tử của nhà họ Việt chỉ có Nhị hoàng tử đã mất là thành thân rồi. Đại hoàng tử Việt Qua lớn tuổi nhất, đến nay chưa có gia đình. Việt Qua từng có hai vị hôn thê, nhưng chẳng biết tại sao đều qua đời trước đêm thành thân.

Khi đó có người đồn đại rằng Đại hoàng tử khắc thê, bản thân Việt Qua không muốn giành ngôi vị Hoàng đế, còn thích võ thuật nên y thỉnh chỉ đến biên quan, vừa đi là qua nhiều năm, mỗi lần quay về kinh thành cũng đều qua lại rất vội vàng, không ở kinh thành lâu. 

Với Đại hoàng tử không ở kinh thành, còn có chiến công thì hai chữ khắc thê không ảnh hưởng bao nhiêu đến y, nhưng Trường Đức đế vừa tứ hôn thì chắc chắn chuyện cũ sẽ bị nhắc lại.

Không nói đến chuyện này, chủ yếu là rốt cuộc thánh chỉ của tên Trường Đức Đế kia có ý gì, lão cũng không thể hiện là mình có thích Đại hoàng tử hay không, tứ hôn này không thể là để cho Đại hoàng tử khắc Vệ Vân Gia chết, càng không thể là bản thân lão muốn Vệ Vân Gia làm con dâu mình.

Giang Lâm im lặng, cậu thở phì phò, không biết rõ rốt cuộc tên cẩu Hoàng đế này muốn làm gì.

Vệ Vân Gia đến khuyên Giang Lâm: “Tẩu tử đừng giận, Đại hoàng tử cũng là võ tướng như đại ca, thật ra cũng rất tốt. Vả lại chỉ là tứ hôn chứ vẫn chưa thành thân nay, không ai biết giữa quá trình này có xảy ra biến cố gì hay không, có khi hôn sự này không thành thì sao?”

Chắc chắn là có biến cố xảy ra, Giang Lâm không lo về thành thân và này nọ, quan trọng là thánh chỉ này đẩy nhà họ Vệ lên đứng mũi chịu sào thôi.

“Nếu ta không đoán sai, lão muốn kiềm chế và duy trì trạng thái cân bằng giữa hai bên, cũng giành quyền, khiến Thái tử hạ quyết tâm tiêu diệt chúng ta.” Sau một lúc lâu, Vệ Vân Chiêu mới lên tiếng, giọng điệu lạnh lùng. 

Hắn nhìn về phía nhóm người Giang Lâm: “Đại hoàng tử ở biên quan, không hỏi đến chuyện triều đình. Nhị hoàng tử chết, Tứ hoàng tử không rõ đang ở đâu. Ngũ hoàng tử đóng cửa không ra ngoài, làm một vương gia rảnh rỗi, Lục hoàng tử làm người vô hình trong cung. Những Hoàng tử khác chưa lớn lên, bây giờ là nhà Thái tử độc quyền trong triều đình, bọn họ đang muốn tranh quyền với Trường Đức đế. Làm hoàng thượng, nhất là một Hoàng đế tuổi già mà sức khỏe từ từ xuống dốc, lão sợ nhất là có người cướp đi quyền lực cao nhất của lão, Thái tử thèm muốn long ỷ của lão, liên tục mượn sức triều thần của lão, điều này khiến lão rất tức giận.”

“Nhưng bây giờ tình hình như vậy, chỉ có lão và Thái tử cùng tranh giành với nhau. Thái tử còn trẻ, những đại thần tinh khôn trong triều đình đều phải suy nghĩ cho mình và đời sau sau này, khó tránh khỏi việc đặt Thái tử lên trước Trường Đức đế. Bản thân Trường Đức đế có thể tưởng tượng đến hậu quả nếu tình hình này kéo dài, cho nên lão muốn bồi dưỡng Hoàng tử có thể ngang vai vế với Thái tử. Còn lão vẫn là người nắm mọi người trong tay như trước, muốn bọn họ biết cơn giận dữ dội đều là ân huệ của vua, ai mới là người cầm quyền chân chính.”

Chỉ cần Trường Đức đế chưa chết, giữa Thái tử và những Hoàng tử khác, chưa biết ai thắng ai thua, thứ Thái tử thiếu nhất là sự duy trì của võ tướng, ngay cả hắn và nhà họ Doãn cũng là quan ăn. Ngược lại, Trường Đức đế muốn đề bạt một Hoàng tử xuất thân từ võ tướng có thể ngang vai vế với Thái tử, còn vừa đánh thắng một trận. 

Nhà thông gia họ Vệ lại là gia tộc võ tướng nhiều đời, bây giờ Vệ Vân Chiêu vẫn còn trong bộ binh, tính về mặt binh quyền thì áp chế được Thái tử một cách gắt gao. 

Thái tử sẽ đối phó với Đại hoàng tử, dĩ nhiên sẽ không thẳng tay với Đại hoàng tử, nhà họ Vệ bị Trường Đức đế ghét bỏ là đối tượng ra tay tốt nhất. Diệt trừ nhà họ Vệ không chỉ khiến Trường Đức đế vui vẻ mà còn chém đứt một tay của Đại hoàng tử, một mũi tên bắn hai con nhạn.

Hơn nữa, Vệ Vân Chiêu tin là chuyện Đại hoàng tử về kinh sẽ là trước nhất chứ không phải đợi Vệ Vân Gia cập kệ.

“Thế nên đó là đế vương sao?” Giang Lâm nghe Vệ Vân Chiêu phân tích xong, cậu hỏi như vậy.

“Tùy tay làm một hành động là đã có nhiều tính toán, đùa giỡn mạng người trong lòng bàn tay.”

Vệ Vân Chiêu gật đầu: “Chính vì như vậy nên lão càng hưởng thụ quyền lực to lớn là nắm quyền sinh sát của mọi người trong tay, càng không chịu buông tay.”

Trong lịch sử các thời kỳ, luôn sẽ có vua hiền sáng suốt biến thành hôn quân lúc về già, đều là vì lòng tham cả thôi.

“Không ai có thể đảm bảo sau khi hưởng thụ được quyền lực cao nhất, sau này vẫn còn có thể tỉnh táo, đến già cũng không làm việc bậy bạ, ta cũng vậy.” Vệ Vân Chiêu bình tĩnh trình bày.

Giang Lâm: “Vậy nên đây là nguyên nhân ngươi không muốn làm Hoàng đế à?”

“Đó chỉ là một trong số các nguyên nhân, nhiều hơn là do ta cảm thấy ta không thể làm một Hoàng đế tốt.”

Giang Lâm bĩu môi: “Vậy ngươi quá tỉnh táo rồi.”

Tỉnh táo rất tốt, Vệ Vân Chiêu thà rằng mình vẫn luôn tỉnh táo như vậy.

Hắn gọi Vệ Vân Gia đến trước mặt, nói với cô bé: “Muội không cần lo lắng, bọn họ sẽ không để muội thành thân với Đại hoàng tử đâu, muội còn nhỏ, đợi sau khi từ hôn, bọn ta sẽ tìm phu quân giúp muội.”

Vệ Vân Chiêu ngẫm nghĩ rồi nói thêm: “Dĩ nhiên nếu muội có thể tự tìm ý trung nhân được thì càng tốt.”

Vệ Vân Gia: “…” Câu lúc trước nghe hơi cảm động, câu sau thì… Cô bé cứ cảm thấy đại ca mình cảm thấy tìm phu quân cho cô bé rất phiền phức mới bảo bản thân cô bé tự tìm.

Nhưng nể mặt tình huynh muội, Vệ Vân Gia không nói phán đoán của mình ra mà bề ngoài vẫn ra vẻ huynh muội tình thâm. 

Giang Lâm bảo Vệ Vân Gia cầm thánh chỉ về nghỉ ngơi, cậu và Vệ Vân Chiêu bắt đầu bàn bạc làm sao ứng phó với Thái tử. Bọn họ có thể đoán được Trường Đức đế có ý gì, sau lưng Thái tử có nhiều người như vậy, chưa chắc không hiểu ra được.

Chẳng những bên phía Thái tử hiểu rõ mà thậm chí Hoàng hậu còn sốt ruột muốn ra tay ngay lập tức.

Bà ta mừng rỡ nắm lấy tay Thu Tịch: “Lần này là ý của hoàng thượng, huynh trưởng không thể ngăn cản bổn cung ra tay với nhà họ Vệ được nữa! Thu Tịch, rốt cuộc bây giờ bổn cung đã có thể tiêu diệt cả nhà không biết điều kia, bổn cung muốn không một ai trong nhà họ Vệ sống sót!”

“Trước hết, chúng ta phải khai đao từ bà già mãi chưa chết kia đã!”

Thu Tịch mỉm cười chúc mừng Hoàng hậu: “Rốt cuộc nương nương đã được như ý nguyện rồi.”

Hoàng hậu bỏ cô ta ra, quay lại ngồi xuống tháp mềm, phẩm trà: “Bổn cung đã đợi ngày này rất nhiều năm rồi.”

Ân oán giữa hoàng hậu và nhà họ Vệ đã tồn tại từ lâu, có thể nói là bà ta đơn phương nhắm vào nhà họ Vệ, bà ta cảm thấy không hài lòng với Vệ Túc, nếu không diệt trừ toàn bộ, làm sao trút được mối hận trong lòng.

Hoàng hậu dặn dò: “Thu Tịch, ngươi tìm người làm chuyện này, bổn cung muốn nghe tin bà già kia chết nhanh chút. Ngoài ra, ngươi hãy sai người mời Thái tử và huynh trưởng đến Trường Ninh cung, bổn cung có chuyện muốn nói với bọn họ.”

“Vâng.” Thu Tịch khẽ cúi người rồi nhanh chóng bước đi.

Thái tử đến khá nhanh, cũng vui sướng không khác gì Hoàng hậu: “Mẫu hậu, lần này nhất định chúng ta không thể thất bại, nhà họ Vệ là một mối họa đối với cô.”

Hoàng hậu bảo hắn ngồi xuống: “Con yên tâm đi, mẫu hậu sẽ giúp con. Không chỉ có nhà họ Vệ mà còn có Lão đại, chắc chắn không thể để nó quay về kinh thành được, con biết chưa?”

Thái tử khó hiểu: “Nhưng không phải phụ hoàng nói là còn hai năm nữa Đại hoàng huynh mới về kinh được ư? Y cũng chả muốn làm Hoàng đế, không có sức uy hiếp với cô. Mẫu hậu, cố sức diệt trừ y, còn không bằng…” Thái tử chỉ về hướng phía sau Trường Ninh cung: “Diệt trừ người kia, đó mới là uy hiếp.”

Nghe Thái tử nhắc đến Việt Hằng, trên mặt Hoàng hậu hiện vẻ khinh thường: “Uy hiếp gì chứ, đó chỉ là một con ma bệnh mạng không còn lâu nữa thôi. Mấy ngày trước y nói với phụ hoàng của con, muốn ra khỏi cung đi dạo chút, kết quả về gặp lạnh là ngã bệnh, nằm liệt giường mấy ngày còn chưa xuống được, bổn cung thấy y sống không được bao lâu nữa đâu.”

Hoàng hậu khuyên thái tử: “Con không cần để ý đến nó, nó không lọt ra khỏi tay bổn cung được đâu. Nếu đột nhiên nó chết, con phải giả vờ tình huynh đệ sâu nặng. Giết nó vừa lãng phí thời gian của con vừa dễ bị người ta nắm thóp, để cái mạng quèn của nó lại trước đi.”

Thái tử vô thức cảm thấy Việt Hằng có sức uy hiếp rất lớn với mình, nhưng nghe Hoàng hậu khuyên như vậy, hắn thấy cũng hợp lý, bèn tiện thể nói: “Nhi thần nghe lời mẫu hậu.”

Hoàng hậu rất hài lòng, tiếp tục thuyết phục Thái tử diệt trừ Đại hoàng tử, bà ta vừa dứt lời, Tào đại nhân đã đến.

Tào đại nhân nghe được đoạn sau lời những gì Hoàng hậu nói, nhưng ông ta vừa đoán là biết Hoàng hậu muốn làm gì ngay, thấy phản ứng của Thái tử, xem ra là đã bị thuyết phục. Tào đại nhân chỉ cảm thấy vùng giữa hai chân mày co giật, chưa hành lễ chào hỏi là đã hỏi thẳng bà ta “Đại hoàng tử đóng giữ ở biên quan nhiều năm, ai mà không biết y không muốn làm Hoàng đế, sao muội cần phải đuổi cùng giết tuyệt như thế?”

“Hay là muội chướng mắt võ tướng, làm sao cũng muốn diệt trừ hết võ tướng thì mới thấy vui?” Tào đại nhân đanh mặt, trong mắt đầy vẻ tức giận khôn cùng.

Hoàng hậu đứng dậy, bắt đầu hống hách: “Huynh trưởng, tuy rằng ngươi là huynh trưởng của bổn cung, nhưng tôn ti chừng mực vẫn còn có, huynh không cúi chào bổn cung và Thái tử đã là bất kính, huynh còn dám răn dạy bổn cung, đúng là to gan!”

Tào đại nhân không nhúc nhích, chỉ nhìn Hoàng hậu. Còn hoàng hậu thì chờ Tào đại nhân cúi chào làm lễ, bầu không khí lập tức căng thẳng. 

Thái tử đành phải đứng ra hoà giải, hắn khuyên Hoàng hậu trước rồi khuyên Tào đại nhân: “Cữu cữu, mẫu hậu cũng vì cô thôi, phụ hoàng sắp xếp như vậy là cố tình muốn Đại hoàng huynh chống lại cô. Nếu cô không diệt trừ Đại hoàng huynh, làm sao cô đăng cơ được?”

Tào đại nhân nói: “Điện hạ, Đại hoàng tử không có ý định gì với ngôi vị Hoàng đế, y sẽ không cản điện hạ đăng cơ, cần gì phải đuổi cùng giết tuyệt chứ? Hơn nữa trong triều vốn là không có nhiều võ tướng thắng trận, các người lại muốn diệt trừ Vệ Vân Chiêu và Đại hoàng tử, sau này ai bảo vệ biên quan, chẳng lẽ tự bản thân điện hạ thân chinh ra đó à?”

“Chuyện này…” Thái tử hơi do dự.

Nhưng hắn còn chưa nói dứt lời, đã nghe Hoàng hậu hừ lạnh: “Sao vậy? Đường đường Đại Việt chúng ta, anh tài xuất hiện vô số, chẳng lẽ mất đi hai người này sẽ có thể mất nước?”

“Huynh trưởng, huynh đừng quên huynh họ Tào. Chúng ta mới là huynh muội cùng huyết thống, huynh không giúp muội muội và cháu mình, ngược lại còn bênh vực nói chuyện thay cho người khác khắp nơi, rốt cuộc huynh đang nghĩ gì?”

Tào đại nhân lạnh nhạt nói: “Nếu nương nương đã cảm thấy ta không giúp muội và điện hạ, hôm nay tại sao lại gọi ta vào cung?’

Hoàng hậu á khẩu, còn vì cái gì nữa chứ, dĩ nhiên là muốn nhà họ Tào giúp bà ta.

Thấy Hoàng hậu nghiêm mặt không nói gì, Tào đại nhân cũng thở dài, cẩn thận phân tích tình hình với Thái tử: “Điên hạ, nếu người là Hoàng thượng, người bằng lòng đưa giang sơn cho một đứa con tàn sát huynh đệ, không kể tình cảm sao?”

Thái tử gần như lắc đầu theo bản năng, tuy rằng hắn vẫn chưa lên làm Hoàng đế, cũng chưa có con, nhưng hắn biết rõ chắc chắn mình không muốn nhìn thấy con cái mình giết hại lẫn nhau.

“Thiên hạ này ở đâu mà không phải đất vua, điện hạ làm những chuyện như vậy, người tưởng Hoàng thượng không biết gì sao? Điện hạ có nghĩ đến hậu quả khi mọi chuyện bại lộ không?”

Tào đại nhân dẫn dắt từng bước: “Ngoài trừ Đại hoàng tử, bên dưới còn có những Hoàng tử khác, chẳng lẽ điện hạ muốn giết tất cả huynh đệ ruột thịt của mình sao? Cho dù cuối cùng người đăng cơ, sử sách cũng sẽ ghi lại những gì điện hạ làm.”

Rõ ràng Thái tử đã hơi lung lay, đột nhiên Hoàng hậu lại quát to: “Đủ rồi! Hôm nay bổn cung mời huynh đến không phải để huynh ngăn cản kế hoạch lớn của bổn cung và Thái tử! Nếu Tào đại nhân không muốn giúp Thái tử thì xin mời về đi, sau này bổn cung cũng sẽ không làm phiền nhà họ Tào nữa!”

“Nhưng bổn cung muốn diệt ai, bất kể kỳ nào cũng đừng mong ngăn cản, nếu không thì bổn cung sẽ không để ý một, hai cái mạng người râu ria nào đâu.”

Câu này của Hoàng hậu rất độc ác, trong mắt đầy sát khí.

Tào đại nhân cảm thấy không còn thuốc nào cứu được muội muội này, bèn quay người bỏ đi.

Thái tử không ngờ lại ra nông nỗi ra về chẳng vui này, bèn chạy theo Tào đại nhân, nhưng hắn không đuổi theo kịp, đành vội vàng quay về khuyên nhủ Hoàng hậu: “Mẫu hậu, cữu cữu cũng chỉ suy nghĩ cho tương lai Đại Việt thôi, mẫu hậu tức giận với cữu cữu làm gì?”

“Tương lai? Bổn cung thấy rõ là ông ta nhớ mãi không quên con hồ ly tinh nhà họ Vệ kia thôi, đúng là có bản lĩnh lớn thật, chết nhiều năm rồi mà vẫn không chịu yên, khiến cữu cữu của con luôn bênh vực nhà họ Vệ.”

“Hồ ly tinh?” Thái tử khó hiểu, hắn nhớ rõ ngoại trừ mấy con bé chưa trưởng thành, nhà họ Vệ còn người phụ nữ nào đâu.

“Một người chết thôi, không đáng để con hỏi đến.” Hoàng hậu không muốn nói nhiều, lại nói về việc diệt trừ Vệ Vân Chiêu và Đại hoàng tử. Thái tử cảm thấy cữu cữu của mình nói chuyện có lý, bèn thương lượng với Hoàng hậu: “Mẫu hậu, dù sao tạm thời Đại hoàng huynh không về kinh, cũng không uy hiếp được chúng ta, tất cả hãy chờ sau khi diệt trừ Vệ Vân Chiêu rồi tính sau.”

“Bây giờ sức khỏe của phụ hoàng cũng không được như trước, có lẽ trước khi Đại hoàng huynh về kinh…”

Thái tử còn chưa nói xong, Hoàng hậu đã hiểu được ý của hắn. Hoàng hậu gắng gượng chấp nhận lời này: “Vậy thì chờ chút, nhưng chắc chắn không thể để Vệ Vân Chiêu sống được.”

Nhắc đến Vệ Vân Chiêu, bà ta lập tức trở nên ác liệt.

Thái tử nói: “Nhi thần cũng nghĩ vậy.” Hai người liếc nhau, đều thấy được vẻ tàn độc trong mắt đối phương.

Hai người Giang Lâm đang chờ hai người Hoàng hậu ra tay, nhưng người đầu tiên đối phương giết lại là Vệ lão phu nhân bị nhốt trong nhà lao phủ nha, khiến Giang Lâm hơi bất ngờ.

Cậu hỏi Vệ Vân Chiêu: “Rốt cuộc giữa Hoàng hậu và nhà họ Vệ có thù oán gì không giải thích được, bà ta lại phải đuổi cùng giết tuyệt người nhà họ Vệ như thế?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK