Giang Lâm bảo Tuân Thất âm thầm canh chừng dân chạy nạn, cậu tin là trong phủ này vẫn còn phải chào đón một “người khách” đến nữa. Sau đó, cậu gọi Sơ Bát đến, tiếp tục hỏi Sơ Bát về chuyện của Tứ hoàng tử và Tưởng Nhu: “Gần đây hai người này vẫn luôn ngoan ngoãn ở trong Liên Hoa Am sao?”
Sơ Bát nói: “Lúc trước bọn họ vẫn luôn ở trên núi, nhưng vừa hay là vào chạng vạng ngày hôm qua, bọn họ cải trang giả dạng đi vào kinh thành.”
Vừa rồi dân chạy nạn đúng lúc tập kích nhà họ Vệ vào thành lúc tối muộn, còn cô nương nhà họ Triệu chợt xuất hiện để báo tin nữa, chỉ cần cẩn thận suy nghĩ một chút là biết ngay ai đang giở trò quỷ sau lưng.
“Ngươi biết bọn họ đang ở đâu không?” Giang Lâm hỏi.
Sơ Bát biết thật, cũng tích cực dẫn đường cho Giang Lâm.
Nhưng người lòng dạ hiểm độc muốn lợi dụng dân chạy nạn giết nhà họ Vệ thì sẽ không bỏ qua cho bọn họ một cách dễ dàng, bàn tay cầm kiếm của Sơ Bát chộn rộn muốn giết người.
“Ngươi mau trang điểm giả dạng thành dáng vẻ của Giang Cẩm Nguyệt đi, ngươi đã từng theo dõi cô ta một thời gian, còn nhớ rõ cô ta trông như thế nào chứ?”
“Thuộc hạ nhớ rõ, Thiếu phu nhân chờ một lát, rất nhanh là ta sẽ xong ngay.” Sơ Bát quay người, trong chớp mắt đã không thấy tăm hơi đâu.
Đúng là Sơ Bát không để Giang Lâm đợi lâu, không mất nhiều thời gian là Sơ Bát đã quay lại, mặc áo mỏng màu hồng nhạt, đó là màu mà Giang Cẩm Nguyệt thích nhất. Sơ Bát bước từng bước nhỏ, chầm chậm đi tới, nhìn từ xa, gương mặt kia rất giống Giang Cẩm Nguyệt, nhìn gần thì lại càng giống, cho dù là vết sẹo trên mặt cũng không khác chút gì.
Ngoại trừ người hơi cao…
Giang Lâm vô thức hỏi: “Sơ Bát, ngươi có biết thuật thay đổi chiều cao không? Giang Cẩm Nguyệt thấp như vậy, ngươi lại cao quá.”
Mặt Sơ Bát như đưa đám: “Thiếu phu nhân, người làm khó Sơ Bát rồi, ta dù có cưa mất một chân cũng cao hơn Giang Cẩm Nguyệt, cho dù ta biết thuật thay đổi chiều cao, cũng không thể thay đổi thành như vậy được.”
Giang Lâm bật cười thành tiếng, cậu cảm thấy rõ ràng là mắng Giang Cẩm Nguyệt lùn vậy mà thành ra Sơ Bát oan ức. Sơ Bát không biết thuật thay đổi chiều cao, cũng không thể cưa chân, Giang Lâm chỉ đành cố chấp nhận một Giang Cẩm Nguyệt cao ráo, đi ra cửa với Sơ Bát.
Vệ Vân Chiêu dặn dò hai người Giang Lâm và Sơ Bát phải cẩn thận: “Đi sớm về sớm, nếu đối phương có nhiều người thì không cần dây dưa với bọn họ.”
Giang Lâm gật đầu: “Ta biết rồi, ngươi canh chừng trong phủ, nếu có người nào dám đến thì không cần giữ mạng sống.”
Vệ Vân Chiêu đáp lời, tiễn bọn họ ra ngoài từ cửa sau.
Tứ hoàng tử và Tưởng Nhu ở cùng nhau trong một viện nhỏ, chắc là sợ bị người ta nhận ra nên chọn chỗ ở rất khuất, hai người Giang Lâm mất chút thời gian mới đến được.
Trong phòng còn sáng đèn, rõ ràng là chưa ngủ, Giang Lâm bảo Sơ Bát đi trước nhìn xem có bao nhiêu người, bọn họ đang làm gì. Sơ Bát nhảy lên nóc phòng chính, nhưng không bao lâu sau đã nhảy xuống trở lại, nhảy xuống cạnh Giang Lâm, cố sức dụi mắt mình: “Bẩn quá, Thiếu phu nhân, hay là chúng ta cứ chờ ban ngày rồi đến, bẩn quá rồi, ta sợ bẩn mắt của Thiếu phu nhân.”
Giang Lâm: “Tứ hoàng tử và Tưởng Nhu đang làm chuyện kia à?”
Sơ Bát gật đầu cái rụp, nhờ ánh sáng yếu ớt bên trong, Giang Lâm thấy được vẻ ghét bỏ trên mặt Sơ Bát.
Cậu hơi tò mò: “Vậy sao không nghe tiếng kêu? Chẳng lẽ kỹ thuật của Tứ hoàng tử không ổn, không hầu hạ cho Tưởng Nhu vui vẻ sao?”
Cậu muốn chính mắt xem.
Cậu vừa dứt lời, chợt có tiếng kêu vang lên trong phòng, là giọng Tưởng Nhu đang kêu điện hạ, bảo Tứ hoàng tử nhanh lên.
Giang Lâm tỏ vẻ: “Đúng là Tứ hoàng tử không được, không hổ là con ruột của cẩu Hoàng đế.”
Giang Lâm đẩy Sơ Bát: “Đi nào, đột nhiên chúng ta xông vào dọa y một cái, để y giống phụ thân mình.” Biến thành thái giám.
Sơ Bát không cản được Giang Lâm, chỉ có thể làm người đá cửa.
Hai người trong phòng đang kêu ca vui sướng, chợt cửa phòng bị Sơ Bát đá tung, rơi thật mạnh xuống đất, Tưởng Nhu sợ hãi kêu lên thảm thiết, vội vã trốn vào chăn bao bọc lấy bản thân, mà Tứ hoàng tử cũng sợ đến nỗi mềm xuống.
Giang Lâm đi vào, cười khúc khích nhìn cả người Tứ hoàng tử cứng đờ và không tin nổi, cậu đưa ra lời đánh giá: “Ôi chao, đúng là ngài không được rồi.”
Giang Lâm lấy dao găm chưa dùng lần nào do Vệ Vân Chiêu tặng cho cậu, đưa qua: “Nếu không được thì hay là cắt bỏ luôn đi, ta cho ngài mượn dao găm.”
Đồng thời cậu lấy ra một quyển sách không biết từ đâu, mở ra rồi cho Tứ hoàng tử xem chữ to trên đó, trên sách viết mười chữ – Muốn luyện võ công này, đầu tiên phải thiến đi.
“Ngài cắt xong thì ta sẽ tặng sách quý này cho ngài, ngài thấy sao?”
Cuối cùng Tứ hoàng tử cũng chậm rãi hoàn hồn, kéo chăn qua che bản thân, nghiến răng ken két gọi tên Giang Lâm: “Giang Lâm, ngươi to gan thật đấy!”
Giang Lâm nhét sách vào tay y: “Điện hạ quá khen, bàn về gan to thì làm sao ta sánh bằng điện hạ được? Ngài nói xem, nếu ta đi ra ngoài khua chiêng gõ trống gọi to hai tiếng Tứ hoàng tử ngay bây giờ, hậu quả sẽ ra sao?”
Mặt mày Tứ hoàng tử âm u chết chóc: “Ngươi dám! Giang Lâm, nếu ngươi dám kêu to, bổn điện hạ sẽ làm cho ngươi và tất cả người nhà họ Vệ chết không có chỗ chôn!”
“Ồ.” Phản ứng của Giang Lâm rất bình thản: “Không phải ngài đã định làm như vậy sao?”
“Nhưng chắc là không làm được, bây giờ ngài ở trong tay ta, chỉ có ta mới có quyền khiến ngài chết không có chỗ chôn!”
Giang Lâm xoay dao găm trong tay mấy vòng trên sách: “Nhưng lòng dạ ta hiền lành, không làm được nhiều chuyện ác độc như vậy, cùng lắm là ta chỉ có thể cắt thứ nghiệt căn kia ra giúp ngài thôi, điện hạ không cần cảm kích ta đâu nha.”
Giang Lâm vừa lắc đầu cảm thán sao trên đời này lại có người hiền lành tốt bụng như mình, vừa phóng dao găm đi, ghim vào chỗ giữa hai chân Tứ hoàng tử, vị trí cực kỳ chính xác.
Không biết là bị thương thật hay là bị hù dọa, Tứ hoàng tử kêu réo thảm thiết.
Giang Lâm bước đến rút dao găm lên: “Điện hạ tự kiểm tra xem thứ đó còn hay không đi, nếu vẫn còn thì ta lại xuống tay lần nữa, lần này cho ngài thoải mái chút.”
Tứ hoàng tử vừa gào la kinh hoàng vừa mắng Giang Lâm: “Giang Lâm, nếu ngươi dám đụng đến bổn điện hạ, bổn điện hạ muốn ngươi không được chết tử tế!”
“Nói hết lần này đến lần khác mà cũng chỉ có mấy câu như vậy, không thú vị chút nào, nhưng ta là người tốt nên ta định sẽ cho ngài thoải mái.”
Giang Lâm nhấc tay túm Tứ hoàng tử lôi xuống giường, giơ chân kéo quần áo phủ lên chỗ nào đó của Tứ hoàng tử, Giang Lâm ngại bẩn, cậu cũng chả muốn nhìn.
Cậu xoay lưỡi dao hai vòng trên đầu ngón tay rồi cắt vào cổ tay Tứ hoàng tử, mỗi tay cắt một nhát. Tiếp đến là chân, dao găm xẹt xẹt cắt đứt gân chân của y.
Giang Lâm nói: “Cái này coi như là ngài trả cho Tô Kiều cô nương thay tên phụ hoàng chó chết nhà ngài nhé.”
Cậu vẫn chưa dừng lại, chĩa dao găm vào đầu Tứ hoàng tử, cạo đầu thay y: “Nếu ngài đang ở am ni cô thì phải tuân thủ theo quy tắc của am, đầu trọc đẹp lắm.”
Tứ hoàng tử có ý phản kháng giữa chừng nhưng không thành công, một là y không đứng dậy được, hai là sợ Giang Lâm không khống chế được sức nắm dao găm, sơ ý cắt vào đầu y.
Cạo đầu xong, dao găm xẹt qua mặt y: “Nghe nói là ngài muốn làm Hoàng đế, nhưng những kẻ bị hủy hoại dung mạo và tàn tật thì sẽ bị loại ra trước, cho nên nguyện vọng của ngài không thành công được rồi.” Dao găm đổ máu, Giang Lâm nói: “Vết sẹo này mãi mãi cũng không thể lành.’
Dao găm lướt xuống cổ Tứ hoàng tử, có lẽ là cảm nhận được hơi thở chết chóc rồi, ánh mắt phẫn nộ tàn độc của y biến thành hoảng sợ, ngay cả nói chuyện cũng lắp bắp: “Giang… Giang Lâm, nếu ngươi dám đụng đến bổn… bổn điện hạ, phụ hoàng của ta sẽ không buông tha cho ngươi đâu!”
Khóe môi Giang Lâm khẽ nhếch lên: “Ai mà biết là ta làm chứ? Huống chi là ta đã đụng vào rồi.”
Giang Lâm cắt cổ Tứ hoàng tử, có đổ máu nhưng vết thương không sâu, sẽ không khiến y mất mạng.
“Thân phận của điện hạ tôn quý, ta sẽ không giết ngài, ta chỉ làm cho những dân chạy nạn bị ngài lợi dụng, dụ dỗ đi giết thường dân đến tính món nợ này với ngài mà thôi.”
“Ngày mai bọn họ sẽ bị đưa đến nha môn, mạng không còn lâu nữa, ta tin là sau khi bọn họ biết là ai lợi dụng bọn họ, bọn họ sẽ báo đáp cho điện hạ thật tốt.”
Tứ hoàng tử trợn to mắt như thể định quát vào mặt Giang Lâm, nhưng Giang Lâm không cho y cơ hội này, cậu đập y ngất đi.
“Ngươi đã dốc lòng bố trí tất cả thì nói sao cũng phải chết một cách ý nghĩa mới được.”
Giang Lâm nói xong, liếc lên giường nhìn đống chăn phồng lên đang run rẩy.
Cậu ra hiệu cho Sơ Bát xốc chăn lên, Sơ Bát bước lên mấy bước, cố ý kề sát mặt vào, chăn vừa được xốc lên là Tưởng Nhu lập tức kêu: “A… a… a…”
Sơ Bát nâng cằm Tưởng Nhu lên để cô ta chú ý đến gương mặt của mình.
“Ma!” Tưởng Nhu vừa thấy gương mặt Sơ Bát giống hệt Giang Cẩm Nguyệt, cô ta càng run rẩy dữ dội, chỉ muốn thu nhỏ mình lại hết cỡ rồi tìm cái khẽ chui vào.
“Nhu tỷ tỷ.” Sơ Bát mô phỏng giọng nói của Giang Cẩm Nguyệt, gọi Tưởng Nhu một câu.
Tưởng Nhu huơ tay xua đuổi Sơ Bát: “Tránh ra, mau tránh ra đi, ngươi đã chết rồi, đừng có qua đây! Ta không cướp thứ gì của ngươi cả, ngươi đừng tìm ta, đừng tìm ta…”
Vẻ hoảng sợ trên mặt Tưởng Nhu quá mức rõ ràng, từng giọt mồ hôi lạnh to lớn rịn ra trên trán, như thể bất cứ lúc nào cô ta cũng có thể bị dọa chết. Giang Lâm nghe thấy lời cô ta nói, cậu ra hiệu cho Sơ Bát dừng lại, tự mình kêu tên Tưởng Nhu.
Nỗi sợ của Tưởng Nhu trước Giang Lâm không kém gì nỗi sợ với Sơ Bát đang giả làm Giang Cẩm Nguyệt, Giang Lâm đoán là cô ta hoảng hốt vì mấy trò vừa rồi cậu tra tấn Tứ hoàng tử.
“Sợ như vậy sao? Ta nhớ là trước kia ngươi dũng cảm lắm mà, hạ độc này rồi còn hạ cổ này, sao mới hơn nửa năm không gặp mà ngươi trở nên nhát gan như vậy rồi?”
Giang Lâm nhìn Tưởng Nhu, cậu vẫn luôn quan sát vẻ mặt của cô ta, cậu cảm thấy Tưởng Nhu của đêm nay không giống trong trí nhớ của mình.
Giang Lâm hỏi: “Có người hoặc là có thứ gì đó nói cho ngươi biết nếu giả vờ sợ hãi thì sẽ thoát được một kiếp này, đúng không?”
Tưởng Nhu vô thức ngẩng đầu nhìn Giang Lâm, Giang Lâm cũng bắt được vẻ giật mình chợt lóe lên trong mắt cô ta.
Giang Lâm mỉm cười: “Coi bộ ta không đoán nhầm, trong đầu ngươi có một thứ gì đó, vốn là nó đi theo Giang Cẩm Nguyệt, cho nên ngươi mới nói là không cướp đồ của cô ta.”
“Đúng, đúng là ngươi không cướp, là do nó chủ động tìm đến ngươi chứ gì. Tưởng Nhu, chúng ta làm một giao dịch được không, ngươi hỏi nó giúp ta xem tại sao nhất định nó phải muốn người khác giết ta và Vệ Vân Chiêu, nếu đáp án có thể làm ta hài lòng, tạm thời ta sẽ tha cho ngươi.”
Giang Lâm vỗ vỗ dao găm lên mặt Tưởng Nhu: “Ngươi biết là ta muốn giết ngươi thì quá dễ mà, thân phận của ngươi không cao quý như Tứ hoàng tử, ta không sợ phụ thân ngươi trả thù đâu.”
Vẻ hoảng sợ trên mặt Tưởng Nhu từ từ thay đổi, biến thành chần chừ, cô ta cẩn thận hỏi Giang Lâm: “Làm sao ngươi biết trong đầu ta có thêm một thứ gì đó?”
Giang Lâm ra vẻ: “Tất nhiên là do kiến thức của ta rộng rãi.”
“Ừm, vậy ngươi đồng ý với giao dịch này không? Nếu ngươi không chọn thì ta cũng chỉ có thể giết ngươi.”
Giọng điệu dịu dàng tràn ngập hấp dẫn, nhưng lưỡi dao lạnh như băng kề lên cổ khiến Tưởng Nhu sợ run cả người. Cô ta muốn sống, chỉ có một con đường để đi: “Ta đồng ý với ngươi, bây giờ ta hỏi ngay đây.”