• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Ngọc

Beta: Snivy 

—————————————

Người tới báo tin chính là Bạch Cập, Giang Lâm nghe xong đen mặt đứng lên: “Nhận ra được kẻ ngu nào không?”

Bạch Cập lắc đầu: “Hắn ta chưa từng đến phủ của chúng ta ạ.”

Giang Lâm hừ một tiếng: “Người hầu của hắn là tên ngốc nào vậy, còn dám bảo ta ra ngoài chịu đòn, mang gậy ra đây ta phải đánh chết hắn.” Giang Lâm đưa tay ra.

Bạch Vi lấy chày cán bột từ trong phòng bếp ra đặt vào lòng bàn tay Giang Lâm.

Giang Lâm: “…”

Bạch Vi: “…Thiếu phu nhân, người thấy có được không?”

Giang Lâm nắm lấy một đầu của chày cán bột quơ quơ: “… Đi!”

Vệ Vân Chiêu thấy trong kế hoạch của Giang Lâm không có hắn, tự mình đẩy xe muốn cùng Giang Lâm đi ra ngoài, có điều không thể ra khỏi cửa được, Bạch Cập, Bạch Vi và mấy nha hoàn bị Giang Lâm dặn dò trông coi hắn thật kỹ: “Không có lệnh của ta, các ngươi phải ở trong phủ cố gắng chờ đợi, không được phép đi ra ngoài xem náo nhiệt.”

“Vâng, Thiếu phu nhân!” Bạch Cập, Bạch Vi đồng thanh đáp, sau đó đẩy xe lăn của Vệ Vân Chiêu đến bên cạnh bàn, nhìn hắn không chớp mắt, đề phòng hắn lẻn đi.

Vệ Vân Chiêu: “…”

Giang Lâm mỉm cười với Vệ Vân Chiêu: “Phu quân nghe lời, đợi ta quay về.”

Sau đó mang theo chày cán bột uy nghiêm đi đến cửa chính Vệ gia, suýt chút nữa bị dội thùng nước rửa bát vào mặt, Giang Lâm lập tức nổi giận, lấy chày cán bột ra ném thẳng vào trán người đang dội nước rửa bát.

Sức lực không nhỏ, người đó ngã ngay trên mặt đất, trên trán xuất hiện một vết đỏ.

Người gác cổng giúp Giang Lâm nhặt chày cán bột về lau sạch sẽ rồi đặt vào tay cậu, Giang Lâm cầm chày cán bột đối mặt với người kia: “Từ Thiên Minh, xem ra ngươi không nhớ lần giáo huấn trước đây rồi, hôm nay là muốn ta ngâm ngươi trong thùng nước rửa bát phải không?”

Từ Thiên Minh trừng mắt đang muốn mở miệng nói lại bị người phía sau gạt sang một bên, người kia là một nam tử áo trắng đang phe phẩy cái quạt, đứng đằng trước Từ Thiên Minh: “Hôm nay người muốn tìm ngươi gây phiền phức không phải là hắn, là ta.”

Toàn thân áo trắng, quạt giấy khẽ lay động, khóe miệng nở nụ cười tà mị phóng đãng, có thể nói là cười rất giả trân.

Giang Lâm hỏi: “Ngươi là ai?”

Khuôn mặt của nam tử áo trắng đen lại.

“Giang Lâm, ngươi thật to gan, ngươi còn không nhớ ta, trước đây ngươi thấp hèn đến tìm bản thiếu gia muốn dâng hiến thân thể, là bản thiếu gia kinh tởm loại người dâm loàn như ngươi nên mới cự tuyệt ngươi, ngươi dám quên mất bản thiếu gia?”

Giang Lâm liếc mắt: “Ngay cả Thái tử ta còn không đòi làm chuyện giường chiếu, loại như ngươi mà được ta để ý á, ngươi hơn được Thái tử chắc?”

Giang Lâm cũng đã nhớ người này là ai, cháu nhà mẹ của hoàng hậu, con út của Tào gia – Tào Tuấn Tài.

Nguyên thân thấy gã có địa vị xuất thân không tệ, từng nói chuyện qua, nhưng việc tự dâng hiến làm chuyện giường chiếu chắc chắn chưa từng, dù sao nguyên thân vốn không nghĩ tới việc nam nhân với nhau có gì đó được.

“Ngươi đừng có mà điêu toa! Chính ngươi từng tự dâng hiến, người bên cạnh ta đều có thể làm chứng.” Tào Tuấn Tài tức giận thấy Giang Lâm không thừa nhận, đẩy hạ nhân bên cạnh ra đằng trước, nhất định phải phân thắng thua với Giang Lâm.

Giang Lâm miễn cưỡng nói: “Được, được, được, biết ngươi mạnh hơn Thái tử, ta thừa nhận, được chưa?”

Tào Tuấn Tài cảm thấy lời này của Giang Lâm có gì là lạ, đang muốn mắng người thì bị Giang Lâm trực tiếp chặn lại: “Nước rửa bát là ngươi cho người dội à? Cũng là ngươi gọi ta ra đây chịu đòn đúng không?”

“Giang Lâm, sao ngươi lại có thể ác độc như vậy, ngươi mưu hại Cẩm Nguyệt cô nương không thành, còn muốn phá hủy dung mạo của nàng, ngươi có biết dung mạo quan trọng như thế nào đối với nữ tử không, ngươi có còn là người không?” Từ Thiên Minh đứng ra tìm cảm giác tồn tại, giọng điệu căm phẫn.

Giang Lâm không ngờ còn có cái màn hủy dung này, cậu tiến lên phía trước lấy chày cán bột gõ vào trán Từ Thiên Minh: “Dù thế nào đi chăng nữa phụ thân của ngươi cũng là đại quan, rốt cuộc vì sao lại sinh ra một đứa không có não như ngươi vậy?”

“Ngay cả ngươi ta cũng có thể một tay đẩy ngươi xuống nước, huống chi một nữ nhân chạy còn không nổi như Giang Cẩm Nguyệt, ta muốn hại chết cô ta chẳng lẽ ta còn cho cô ta cơ hội về nhà nói xấu ta sao? Còn nữa, gương mặt đó của cô ta hủy hay không hủy có gì khác nhau à, vẫn xấu như thế.”

Từ Thiên Minh Lớn tiếng mắng: “Ngươi im miệng, ta không cho phép ngươi bôi nhọ Cẩm Nguyệt cô nương, dung mạo của Cẩm Nguyệt cô nương đẹp như tiên, nàng ấy…”

Giang Lâm cho hắn ta diễn trò tại chỗ:”Ta nhổ vào!

Lời nói của Từ Thiên Minh như xương mắc ở cổ họng, mặt đỏ lên.

Tào Tuấn Tài cảm thấy mình bị Từ Thiên Minh cướp mất đất diễn, hôm nay gã đến theo lệnh của người trong nhà, hắn dẫn theo Từ Thiên Minh tới, nói với Giang Lâm: “Giang Lâm, ngươi đúng là nam nhân có lòng dạ ác độc, ngươi hủy dung của Cẩm Nguyệt, hôm nay ta muốn ngươi đẹp mặt.”

Tào Tuấn Tài vung cánh tay lên một cái: “Lên, đánh chết hắn cho ta, vì Cẩm Nguyệt bị hủy dung phải báo thù.”

Tào Tuấn Tài dẫn theo không ít người, gã vừa hô, những người này cầm gậy lao về phía Giang Lâm.

“Thiếu phu nhân, cần giúp một tay không?” Đằng sau vang lên giọng nói.

Giang Lâm quay đầu lại nhưng không thấy người, cậu đoán chắc là cặp song sinh huynh muội kia, hai người trốn ở trong góc tối.

Giang Lâm nói: “Chưa cần.”

Rất nhiều đầy tớ, nhưng không ngăn nổi, sức mạnh chênh lệch xa như vậy đấy, chày cán bột bị Giang Lâm múa thành côn nhị khúc, mỗi côn một người, nặng quá thì dùng chân đạp, trong chốc lát tất cả mọi người đều ngã xuống đất.

Cầm chày cán bột vỗ vỗ tay, Giang Lâm nhìn về phía hai tên Tào Tuấn Tài và Từ Thiên Minh: “Tiếp theo đến lượt các ngươi.”

Tào Tuấn Tài lập tức trở nên sợ hãi, thoắt cái nhảy lên trốn đằng sau Từ Thiên Minh, nhỏ giọng nói với Từ Thiên Minh: “Trước khi đến sao ngươi không nói hắn có thể đánh võ được như vậy hả, sớm biết vậy đã gọi mấy cao thủ đến rồi.”

Từ Thiên Minh: “…Ta đã nói rồi.”

Tào Tuấn Tài phản bác: “Ngươi nói lúc nào, ta không nhớ.”

Từ Thiên Minh: “Ta, ta không đánh lại được hắn.”

Tào Tuấn Tài mới phản ứng được: “Ý là ngươi là cao thủ, ngay cả cao thủ cũng không đánh lại được hắn đúng không?”

Từ Thiên Minh không muốn nói chuyện.

Nội dung hai người nói chuyện truyền đến tai Giang Lâm không sót chữ nào, Giang Lâm không nhịn được chửi đồ ngu.

“Hai người các ngươi ai lên trước?”

Tào Tuấn Tài vừa trốn đằng sau Từ Thiên Minh vừa dọa lại Giang Lâm: “Giang Lâm, ngươi biết ta là ai không, ngươi biết phụ thân ta là ai không, nếu ngươi dám động đến ta, ngươi nhất định sẽ chết!”

“Ta cảnh cáo ngươi, cô cô ta chính là Hoàng hậu nương nương, Thái tử điện hạ là biểu ca ta, ngươi muốn đả thương ta cẩn thận bị tru di cửu tộc.”

“Ồ.” Vẻ mặt Giang Lâm thờ ơ: “Không động vào các ngươi cũng được, nhưng các ngươi cho người đến liếm sạch sẽ nước rửa bát các ngươi đổ trước cửa nhà ta rồi ta thả cho các ngươi đi.”

Sắc mặt Từ Thiên Minh tức giận: “Giang Lâm, ngươi đừng có khinh người quá đáng!”

Giang Lâm cười: “Ta khinh người quá đáng, các ngươi dội nước rửa bát, gọi ta phải đi ra chịu đòn là không khinh người quá đáng à, các ngươi đã muốn ra mặt thay Giang Cẩm Nguyệt, vậy hãy để cho cô ta xem các ngươi vì cô ta hy sinh bao nhiêu, trong lòng cô mới có thể nhớ kỹ các ngươi được, mới có thể quý mến các ngươi, để các ngươi được toại nguyện.”

Từ Thiên Minh: “Giang Lâm, loại người ác độc như ngươi không xứng nhắc đến tên Cẩm Nguyệt cô nương, hôm nay tới tìm ngươi chẳng qua để cảnh cáo ngươi, nếu ngươi còn dám làm gì với Cẩm Nguyệt cô nương, vậy đừng trách ta không nể mặt, cho dù ngươi có là trưởng tử của phủ An Dương Hầu thế nào đi chăng nữa, ta cũng dám động vào ngươi.”

“Thật muốn khuyên ngươi trâu bò xong rồi thì hẵng nhắc ta, trước tiên ngươi nghĩ xem hôm nay ngươi có thể bình an trở về dưới tay ta được không đã nhé.” Giang Lâm cầm chày cán bột đánh lên người Từ Thiên Minh.

Từ Thiên Minh đau đớn đánh trả, chưa đánh được vài cái đã bị Giang Lâm trấn áp, ánh mắt Giang Lâm lạnh lẽo: “Từ Thiên Minh, không nhắc tới chuyện trước kia ở Hầu phủ, đây là lần thứ hai ngươi vì Giang Cẩm Nguyệt tìm ta gây chuyện, ta hy vọng sẽ không có lần thứ ba, nếu không ta sẽ đánh ngươi thành tàn phế mới thôi.”

Giang Lâm dùng sức quật ngã Từ Thiên Minh, Từ Thiên Minh hơn nửa ngày không thể bò dậy được.

Giang Lâm lướt qua hắn ta đi về phía Tào Tuấn Tài, Giang Lâm chỉ về phía mặt đất bị dội đầy nước rửa bát, vẫn còn vết bẩn trên cổng chính Vệ gia: “Đây đều là những thứ ngươi sai người làm bởi vì Tào gia là nhà mẹ đẻ của Hoàng hậu, ngay cả Hoàng thượng cũng phải  gọi tổ phụ ngươi một tiếng nhạc phụ đại nhân, cho nên mới dám tùy ý ngông cuồng khắp nơi bắt nạt người sao?”

“Bây giờ Vệ gia chỉ là tiểu quan ngũ phẩm không thể chọc nổi các ngươi đường đường là quốc cữu, cho nên ta sẽ không đánh ngươi, phụ mẫu ngươi đã không quản tốt ngươi được, ta đành phải dẫn ngươi đi tìm tổ phụ của ngươi, để ông ta quản ngươi, nhạc phụ đại nhân của Hoàng thượng, hẳn là sẽ phân rõ phải trái.”

Giang Lâm một tay xách cổ áo Tào Tuấn Tài rồi chuyển hướng: “Đi!”

Tào Tuấn Tài giãy dụa: “Giang Lâm ngươi dám, nếu ngươi dám động đến ta, phụ mẫu ta sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu, nếu như bây giờ ngươi thả ta đi, ta sẽ tự mình liếm sạch sẽ chỗ nước rửa bát kia, chuyện này ta không so đo với ngươi nữa.”

Giang Lâm không để ý tới gã, kéo người đi nhanh về phía trước, gia đinh Tào Tuấn Tài dẫn theo thấy chủ tử bị bắt, nhịn đau đứng dậy vây quanh Giang Lâm và Tào Tuấn Tài vào giữa. Mà do kiêng dè Giang Lâm, không có một ai tiến lên cứu chủ tử của bọn họ, cứ đi loanh quanh với Giang Lâm như vậy.

Trên đường còn chỉ đường giúp Giang Lâm đến Tào phủ.

Ban đầu Tào Tuấn Tài còn tức giận uy hiếp sau đó từ từ chịu thua bảo Giang Lâm thả gã ra, còn bảo Giang Lâm ra điều kiện với gã, nhưng Giang Lâm không nghe.

Khi đến cổng Tào phủ có rất nhiều bách tính đến xem náo nhiệt, đã có kinh nghiệm trong vụ Giang Cẩm Nguyệt và Triệu Thu Như, lúc này Giang Lâm ngựa quen đường cũ, đưa bạc thuê bách tính ở hiện trường thay cậu hô hoán.

Thế là ngoài cửa Tào gia vang lên tiếng ồn ào điếc tai: “Tào quốc cữu, ra đây nhận cháu trai!”

Một câu nói như vậy, mỗi lần hô dừng lại hai hơi rồi hô tiếp, mục đích của Giang Lâm là hô đến khi nào Tào quốc cữu tự mình đi ra nhận người mới thôi.

Tào gia chính là nhà quyền quý, đừng nói người bình thường, ngay cả quan chức triều đình cũng không có tư cách vào, người gác cổng nhìn thấy Giang Lâm mang theo tiểu thiếu gia nhà bọn hắn xuất hiện ở cổng, lập tức chạy vào báo tin.

Tin tức vừa mới truyền đến tai mẫu thân của Tào Tuấn Tài – Tào phu nhân, bên ngoài đã vang lên tiếng hô bảo ông cụ Tào gia ra ngoài nhận cháu trai, trong viện nghe rất rõ ràng.

Lúc này Tào phu nhân giận tái mặt, giận dữ hỏi: “Là ai dám càn rỡ như thế, dám ở cổng Tào gia ta giương oai, đuổi người đi, nếu dám phản kháng, trực tiếp mang đi nha môn, phủ doãn sẽ xử lý công bằng!”

Người gác cổng nói: “Người đến là đại thiếu gia của phủ An Dương Hầu.”

Tào phu nhân nhướng mày: “Đại thiếu gia, là Giang Lâm gả đến Vệ gia sao?”

Tào phu nhân lập tức nhớ rằng mình bảo con trai đi gây chuyện, bà ta không ngờ Giang Lâm lại dám to gan như vậy dám đến cổng Tào gia gây náo loạn, Tào phu nhân hỏi nha hoàn bên người: “Lão gia về chưa?”

Nha hoàn ra ngoài hỏi rồi quay lại bẩm báo: “Đã về rồi, đang ở thư phòng trò chuyện với lão thái gia.”

“Cho người đứng canh trước cửa thư phòng, bọn họ đi ra thì nói ta đã xử lý chuyện bên ngoài rồi, không cần bọn họ ra mặt.”

“Vâng.”

Tào phu nhân dẫn một nhóm người đến cổng lớn Tào phủ, Tào Tuấn Tài vừa thấy mẫu thân gã ra đã kích động sắp khóc: “Nương, người nhanh cứu con đi, Giang Lâm hắn ức hiếp con, hắn còn đánh con, nương…”

Tào phu nhân liếc nhìn đứa con trai không có tiền đồ, ánh mắt hướng về phía Giang Lâm: “Vệ phu nhân đây là có ý gì?”

Xem ra những người này đều coi cậu là phu nhân của Vệ Vân Chiêu.

Giang Lâm quay đầu về phía những bách tính cậu thuê nói: “Tào quốc cữu chưa đi ra, các vị đừng dừng lại.” Giang Lâm lại lấy ra một thỏi bạc.

Bạc có ảnh hưởng rất rõ ràng, tiếng thúc giục Tào quốc cữu ra nhận cháu trai còn vang hơn so với vừa nãy, Giang Lâm cười với Tào phu nhân: “Phu nhân có thể nghe rõ ý của ta chứ, nếu không có thể nghe thêm một lát nữa, dù sao quốc cữu hiện giờ vẫn chưa đi ra.”

Tào phu nhân không ngờ Giang Lâm dám ở trước mặt bà ta cho người hô hoán, đây rõ ràng là không để bà ta vào mắt, Tào phu nhân kìm nén cơn tức giận, cho người bên cạnh đi đỡ Tào Tuấn, ôn hòa nhìn Giang Lâm nói: “Vệ phu nhân, chuyện này ồn ào quá lớn, thể diện sẽ rất khó coi, không bằng theo ta vào phủ, chúng ta ngồi xuống từ từ nói chuyện được không?”

Giang Lâm xách Tào Tuấn Tài lên giống như xách một tảng đá, đến góc áo cũng không để cho người của Tào phu nhân động vào.

Giang Lâm: “Ta đây không dám, con trai của bà có thể luôn miệng nói cô mẫu mình là Hoàng hậu, biểu ca là Thái tử, nếu ta dám động đến hắn sẽ bị tru di cửu tộc, không biết là ta vào cửa rồi còn có thể đi ra hay không, cho nên có lời gì vẫn nên là nói ngay ở đây, ta sợ chết.”

Vẻ ôn hòa trên mặt Tào phu nhân suýt nữa thì không giữ nổi, trong lòng thầm mắng con trai ăn hại, bên ngoài dám nói những lời như này nên mới khiến cho người ta bàn tán. Càng chưa nói gần đây Hoàng thượng có bất mãn với Hoàng hậu nương nương và Thái tử điện hạ nữa.

Tào phu nhân tự mình đi về phía Giang Lâm: “Vệ phu nhân nói gì vậy, Tào gia ta trong sạch làm sao có thể làm mấy thủ đoạn như vậy được. Vệ phu nhân và con trai ta tuổi tác tương đương, có lẽ không hiểu mức độ nghiêm trọng khi hiểu lầm về việc gây chuyện, chỉ tiện miệng nói ra thôi.” Tào phu nhân chìa tay ra muốn kéo con trai mình ở trong tay Giang Lâm.

Giang Lâm đổi từ xách thành bóp, còn giơ tay lên cao để bà ta tốn thêm sức.

Tào Tuấn Tài rên rỉ kêu đau, Tào phu nhân đành phải thả tay ra.

“Tào phu nhân nói là hiểu lầm, xem ra Tào phu nhân đã biết chuyện gì xảy ra rồi, ta tự hỏi làm sao Tào Tuấn Tài lại to gan như vậy, hóa ra sau lưng còn có Tào phu nhân ủng hộ.”

“Không phải Tào phu nhân đã nói rõ rồi sao, đối mặt với những bách tính phía sau nói rất rõ ràng, là bà sai con trai bà đến cổng Vệ gia dội nước rửa bát, nếu vậy thì cũng nên dội nước rửa bát trước cổng Tào gia nhỉ, như thế hiểu lầm kia sẽ được giải trừ.”

“Dội nước rửa bát?” Tào phu nhân kinh ngạc, chuyện này ngoài ý muốn của bà ta rồi.

Rõ ràng là bà ta không biết thủ đoạn của con trai.

Tào Tuấn Tài nhìn thấy ánh mắt sắc bén của mẫu thân gã, vô thức rụt cổ lại nhỏ giọng biện minh: “Con chỉ muốn cho Giang Lâm bài học, vốn là con chỉ định dội nước tiểu thôi, nhưng cái đó thực sự quá khai, cho nên mới đổi thành nước rửa bát.”

Tào phu nhân rất muốn ném đứa con trai ngu xuẩn này vào thùng nước rửa bát.

“Tào phu nhân, xin hỏi Tào gia các người có ý định đón Giang Cẩm Nguyệt vào cửa không?” Giang Lâm đổi đề tài.

“Dĩ nhiên là không, không biết vì sao Vệ phu nhân lại nói lời này?” Tào phu nhân hiểu rõ, đứa con trai ngu xuẩn này không làm xong chuyện, không chỉ để người ta nắm trong tay nhược điểm, ngay cả bản thân mình cũng ở trong tay người ta.

“Tào Tuấn Tài muốn đòi lẽ phải thay Giang Cẩm Nguyệt, nếu không phải sắp vào cửa làm con dâu, vậy Tào Tuấn Tài là con chó Giang Cẩm Nguyệt nuôi sao, phụ mẫu người ta còn chưa đứng ra nói gì, hắn đã tích cực sủa như thế.”

Sắc mặt Tào phu nhân lạnh xuống: “Vệ phu nhân nói cẩn thận, người của Tào gia ta chưa đến lượt ngươi sỉ nhục. Vệ phu nhân náo loạn như thế không phải là muốn con trai ta xin lỗi ngươi sao, ta đồng ý, cổng của Vệ gia bị bẩn như thế nào, ta cho người đến dọn dẹp, sẽ có rất nhiều tiền được mang đến coi như bồi thường cho Vệ gia.”

Tào phu nhân sai nha hoàn đi lấy bạc.

“Quả nhiên Tào gia không giống người thường, con trai của bà đã làm sai, ta đến cửa để đòi công đạo ngược lại thành ta cố tình gây sự, làm sao lại thế được, bà cảm thấy bây giờ Vệ gia không có ai làm quan trong triều nên dễ ức hiếp phải không, có thể tùy ý gây khó dễ đúng không. Tào phu nhân, con của bà ở trước cổng Vệ gia nói không ít lời đâu, nếu ta làm lớn hơn nữa, sợ là Tào gia các người không gánh nổi hậu quả.”

Tào phu nhân chấn động, vội vàng hỏi Tào Tuấn Tài: “Con còn nói gì nữa?”

Tào Tuấn Tài ngu ngơ lắc đầu: “Không có, Giang Lâm đều nói lại hết rồi mà.”

Nhưng Giang Lâm vẫn tỏ vẻ chắc chắn, khiến Tào phu nhân kiêng dè.

“Ngươi nói đi, ngươi muốn gì?” Rốt cuộc Tào phu nhân cũng có thái độ bàn điều kiện.

Giang Lâm buông Tào Tuấn Tài ra, hạ giọng: “Tào phu nhân, người không phạm ta, ta không phạm người, cho dù là Vệ gia hay là Giang Lâm ta đều không có thù oán với Tào gia các người, ta không quan tâm Tào gia các người đang âm mưu cái gì, đều không liên quan đến ta. Nhưng con trai bà không có mắt chạy tới đắc tội với ta, món nợ này ta nhớ. Sau này Tào gia các ngươi muốn tìm ta hay Vệ gia kiếm chuyện, những gì Tào Tuấn Tài đã nói hôm nay sẽ truyền đến tai Hoàng thượng không sót một chữ nào.”

“Phu quân ta, Vệ Vân Chiêu, đã có thể sống sót trong thiên quân vạn mã thì không phải là người có thể để cho các ngươi tùy ý gây khó dễ, đừng nói hiện tại hắn vẫn là quan của triều đình, là thứ dân, các người muốn động vào hắn, cũng phải cân nhắc một chút xem các người có thể sống sót trong tay hắn được hay không.”

“Cuối cùng.” Giang Lâm đột nhiên cao giọng, giống như là đang nói cho ai nghe: “Cực khổ cho Tào phu nhân thay ta chuyển lời cho phụ thân của phu quân bà một câu, con trai và con dâu dạy dỗ cháu trai không tốt, hy vọng lão nhân gia ngài có thể tự mình dạy dỗ, nếu không Tào Tuấn Tài và mẫu thân hắn sẽ có kết cục giống Vệ An và mẫu thân lão!”

Giang Lâm nói xong, vỗ vỗ vai Tào Tuấn Tài, để lại một câu tự lo liệu lấy, sau đó quay người gọi bách tính tổng kết tiền công, sau đó dưới sự chú ý của mọi người, ngẩng đầu ưỡn ngực rời đi.

Chuyện này nhìn chung lại là Giang Lâm đến gây chuyện một trận, dùng bạc mướn người hô hoán, cuối cùng Tào quốc cữu cũng không xuất hiện, Tào phu nhân đuổi được Giang Lâm, Giang Lâm không lấy được chút lợi gì, giống như trò cười vậy.

Nhưng chỉ có người trong cuộc mới hiểu rõ, có một số việc không thể chỉ nhìn vẻ bề ngoài.

Gần đây Hoàng thượng xa lánh Hoàng hậu và Thái tử lại sủng ái Nhị hoàng tử, để ngăn chặn miệng đời, Tào gia thân là nhà mẹ đẻ của Hoàng hậu lại gây ra một trận ỷ thế hiếp người, bắt nạt quan chức trong chiều, nguyên nhân là vì ra mặt thay cho một nữ tử chưa xuất giá, chuyện này truyền đến tai Hoàng thượng liệu ông ta sẽ nghĩ như thế nào đây?

Dưới chân thiên tử, hậu duệ của Tào gia dám ỷ lại có Hoàng hậu, có Thái tử làm chỗ dựa để ngang ngược đi gây chuyện, rốt cuộc là có để Hoàng thượng vào mắt hay không!

Lần này thời gian chiến tranh lạnh của Hoàng thượng với Hoàng hậu và Thái tử sợ là còn phải kéo dài thêm chút nữa.

Mà ra mặt thay Giang Cẩm Nguyệt vậy càng khiến cho vị trí Thái tử phi ngày càng cách xa cô ta một bước.

Sau khi Giang Lâm rời đi, hạ nhân của Tào gia đuổi những bách tính xem náo nhiệt, Tào phu nhân bắt đầu trách mắng Tào Tuấn Tài: “Đồ ngu xuẩn, ta để con đi hành sự khoa trương như vậy sao, con học đâu cái thói đó hả, còn dám dẫn người chạy đến cổng Vệ gia dội nước rửa bát, con sợ chuyện chưa đủ lớn đúng không?”

Tào phu nhân véo tai Tào Tuấn Tài, xách người vào cửa dạy dỗ.

Khi ánh mắt hai người chạm nhau ở cửa, trong lòng Tào phu nhân bắt đầu chột dạ, cũng may đã để lại cho bà ta mặt mũi, nếu không bà ta chẳng còn mặt mũi nào trước mặt hạ nhân.

Mấy người tiến vào thư phòng, Tào lão gia Tào Văn Sơn hừ lạnh một tiếng, chất vấn Tào phu nhân: “Ngươi sai đồ vô dụng đấy đi gây chuyện có phải không? Ăn no rửng mỡ để người ngoài biết chuyện, ta đã sớm bảo ngươi bớt lo chuyện bao đồng rồi, bao giờ ngươi mới có thể nghe lọt tai đây hả?”

Tào phu nhân nhỏ giọng giải thích: “Chuyện này không phải là vì Sương Nhi sao, Tào gia đã có một Hoàng hậu, sao lại không thể có thêm Thái tử phi, nhưng chẳng lẽ ngay cả Trắc phi Sương Nhi cũng không thể làm sao?”

“Hoàng hậu nương nương truyền lời đến, nói Thái tử có ý với cô nương Giang gia kia, muốn để nàng ta là Trắc phi, nương nương nghe nói thanh danh cô nương này không tốt, để ta suy nghĩ biện pháp chặt đứt tâm tư với Thái tử điện hạ…”

Tào Văn Sơn nghiêm mặt: “Vậy cũng không nên làm ra chuyện ngu xuẩn như vậy, ngươi vô duyên vô cớ bảo Tuấn Tài đi ra mặt cho người ta, ngươi có ý gì, chẳng lẽ còn muốn để Tuấn Tài cưới cô nương đó vào cửa à?”

“Giang Cẩm Nguyệt dù sao cũng là đích nữ của Hầu phủ, tuy là do kế thất sinh ra, nhưng xuất thân không tồi, có thể xứng với chúng ta, làm sao lại không thể cưới vào cửa.” Tào phu nhân phản bác.

Tào Văn Sơn tức giận với lời này của bà ta, đi quanh phòng: “Rốt cuộc ngươi có đầu óc hay không, ngươi nói cưới là cưới, ngươi coi người của phủ An Dương Hầu là người chết à?”

Tào phu nhân: “Cưới nữ nhân vào cửa còn không dễ dàng thì còn gì nữa, thanh danh của Giang Cẩm Nguyệt vốn không tốt, con trai ta chịu cưới cô ta là đã cho cô ta thể diện rồi.”

“Ngươi, ngươi, ngươi quả thực!” Tào Văn Sơn nhất thời không biết phải nói gì cho đúng.

Tào lão gia tử lên tiếng ngắt vời hai vợ chồng: “Được rồi, nữ nhi Giang gia không cần lo, Tào gia ta không cần loại cháu dâu như vậy. Vợ Văn Sơn ngươi cũng nhớ kỹ, cô nương Tào gia ta không làm thiếp, cho dù là Thái tử Trắc phi, hôn sự của Sương Nhi sau này sẽ do tổ mẫu con bé giúp, ngươi không cần nhúng tay vào.”

Mặc dù ông cụ đã về hưu, nhưng khắp người vẫn đầy uy nghiêm, ông vừa mở miệng, Tào Văn Sơn không dám cãi lại, Tào phu nhân chỉ có thể vâng dạ đáp ứng.

“Ta nghe được lời của tiểu tử Giang gia đó, nếu các ngươi không muốn theo gót Vệ gia, sau này để Tuấn Tài ở bên cạnh ta đi.”

Tào Văn Sơn vội nói: “Phụ thân, con cháu Tào gia ta rất nhiều, không ít đứa có tiền đồ, chắc chắn sẽ không theo gót Vệ gia.” Tào Văn Sơn không thích loại người hạ thấp nhà mình.

Tào lão gia tử cười nhạt nhìn đứa con trai: “Khi Vệ gia hưng thịnh, ngay cả lão phu ta gặp Vệ gia lão tướng quân đều phải cố gắng mỉm cười, các ngươi tính là thứ gì chứ.”

Cho dù không tán đồng, rốt cuộc Tào Văn Sơn vẫn không dám cãi lại lão gia tử, ngoan ngoãn ngậm miệng không nói thêm gì nữa.

Tào Tuấn Tài khoe khoang ở Vệ gia hóa thành ăn gậy cộng thêm quỳ ở từ đường một đêm.

Mà người giật dây con trai là Tào phu nhân cũng bị lão phu nhân Tào gia giáo huấn một trận, phạt chép một tháng kinh Phật, chuyện này ở Tào gia xem ra cũng kết thúc.

Có kết thúc thật hay không chỉ có người trong cuộc mới biết, sau khi Giang Lâm rời khỏi Tào gia đi chưa được bao xa đã gặp người quen.

Cậu bước nhanh đến, hỏi Vệ Vân Chiêu đang chờ ở ven đường: “Sao ngươi lại ở đây, không phải đã dặn ngươi ở nhà đợi sao?”

Vệ Vân Chiêu vươn tay về phía Giang Lâm: “Tới đón ngươi.”

Giang Lâm nghe được câu này rất vui vẻ, vì thế khoác tay Vệ Vân Chiêu, sau đó bế hắn lên.

Vệ Vân Chiêu: “… Chẳng qua ta chỉ muốn nhìn ngươi một chút có sao không?”

Giang Lâm vui vẻ lắc đầu: “Không sao, không sao, những người kia làm sao có thể đánh thắng được ta.” Cậu bế Vệ Vân Chiêu lên xe ngựa.

“Bây giờ chúng ta đi đâu, về sao?” Giang Lâm hỏi.

“Ngươi muốn đi đâu?”

Giang Lâm: “Ta muốn nhân lúc còn nóng muốn đến xem đồ ngu Giang Cẩm Nguyệt không biết xấu hổ kia, cô ta còn tung tin đồn bảo ta hủy dung cô ta, ta muốn xem cái gọi là bị hủy dung không chữa khỏi được của cô ta là như thế nào!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK