Trước tiên, ông ta mắng chửi những người được phái đi để tìm Tô quý phi và Tứ Hoàng tử quá vô dụng, người ở ngay bên ngoài kinh thành, đồng nghĩa với việc bọn họ trốn tránh dưới mí mắt ông ta mà ông ta sai nhiều người như vậy đi tìm cũng không phát hiện ra được ai.
Còn cả những người ở am ni cô cũng to gan nữa, dám chứa chấp Hậu phi của Hoàng đế, không bằng phá hủy cả am ni cô đi, chém hết người trong đó thì Trường Đức đế mới cảm thấy sự phẫn nộ trong lòng mình lắng xuống được.
Còn về Tứ Hoàng tử thì đúng là một tên chết tiệt, thế mà dám xúi giục dân chạy nạn gây chuyện, làm người dân khắp kinh thành đều hoảng sợ, ai ai cũng mắng tên Hoàng đế ông ta là ngu ngốc vô dụng.
Trường Đức đế nghĩ đến những lời đồn kia là đầu đau nhức, càng nghĩ càng giận, thậm chí ông ta còn muốn cho đám dân chạy nạn kia cứ đánh chết Tứ Hoàng tử luôn đi.
Sau khi tức giận vì thiếp thất và nhi tử xong, Trường Đức đế bắt đầu truy cứu xem ai là người đưa Tứ Hoàng tử đến nhà lao phủ nha.
Mọi người đều biết người nhà họ Vệ là người đã đưa nhóm dân chạy nạn này đến phủ nha, Tứ Hoàng tử nằm trong đó nên kiểu gì thì nhà họ Vệ cũng có dính líu đến chuyện này. Trường Đức đế ngồi xuống, uống một ngụm trà, ông ta cười lạnh gõ gõ xuống bàn: “Nhà họ Vệ à… ra là nhà họ Vệ, một nhà họ Vệ nhỏ bé mà lại dám ngang ngược như thế, ngay cả Hoàng tử của trẫm mà cũng dám ra tay!”
Ngoại trừ vết thương do dân chạy nạn đánh, gân tay gân chân trên người Tứ Hoàng tử còn bị cắt đứt. Sau khi nghe Doãn Kỵ nói, Trường Đức đế biết được Tứ Hoàng tử còn bị thương rất nặng trong nhà lao phủ nha, ông ta lập tức sai Thái y đến chữa thương cho Tứ Hoàng tử, còn sai Can Vĩnh Phúc đến hỏi thăm trò chuyện với Tứ Hoàng tử nữa.
Tứ Hoàng tử nói cho Can Vĩnh Phúc là Giang Lâm hãm hại y thảm thiết đến nông nỗi này.
“Giang Lâm, Vệ Vân Chiêu.” Trường Đức đế siết chặt nắm tay, nghiến răng ken két nhớ kĩ hai cái tên này, sau đó ông ta đấm thật mạnh xuống bàn: “Tuyên chỉ! Gọi hai tên Giang Lâm và Vệ Vân Chiêu vào cung cho trẫm! Trẫm muốn xem xem gan của bọn họ to đến mức nào, mà dám đụng đến Hoàng tử, có phải bọn họ cũng muốn đụng đến Hoàng đế trẫm đây hay không!”
Can Vĩnh Phúc vội vàng khom người lùi ra ngoài, sai người đến nhà họ Vệ truyền lời, cho đến khi giao việc xong, gã lại chạy chậm đến bên cạnh Trường Đức đế, khuyên ông ta đừng nóng giận.
Trường Đức đế vân vê giữa hai lông mày: “Không có ai khiến trẫm bớt lo được cả.”
Can Vĩnh Phúc đi ra phía sau, ấn đầu giúp ông ta: “Hoàng thượng, long thể quan trọng hơn, những chuyện khác đều là việc nhỏ, chỉ cần long thể của ngài khỏe mạnh là không ai dám làm bậy cả.”
Trường Đức đế hừ một tiếng: “Hai tên nghịch tặc của nhà họ Vệ còn dám đụng đến Hoàng tử, bọn họ có coi trẫm ra gì sao? Trẫm thật sự muốn chém đầu bọn họ ngay!”
Trường Đức đế nói như vậy là thật lòng, ông ta đã triệt để muốn giết chóc, một ý nghĩ lóe lên trong đầu ông ta, ông ta ngoắc ngoắc Can Vĩnh Phúc: “Ngươi qua đây.”
Can Vĩnh Phúc vội đưa tai nghe dặn dò, Trường Đức đế nói: “Ngươi đi gọi người truyền lời lúc trước về đây, sai người đến nhà họ Vệ lần nữa, nhớ là phải đi lặng lẽ thôi, nói là trẫm có chuyện quan trọng cần phải thương lượng với bọn họ, không được để người ngoài biết, ngươi hiểu chưa?”
Can Vĩnh Phúc đang định gật đầu, chợt nghe Trường Đức đế còn nói nữa, lúc này giọng Trường Đức đế càng nhỏ, gã phải tập trung cẩn thận mới nghe rõ. Gã nghe xong, bị chấn động kinh ngạc thật sự.
“Nô tài tuân chỉ, nô tài lập tức sai người đi làm.” Can Vĩnh Phúc đè ép sự khiếp đảm trong lòng mình, cúi người đi ra ngoài.
Trường Đức đế dựa lưng vào ghế ngồi, ngón tay lúc gõ lúc không vào chân, đủ nhận ra được ông ta đang thấy vui vì vừa rồi đã nghĩ ra được một cách hay.
Thấy Can Vĩnh Phúc đã quay lại sau khi sắp xếp chuyện tốt mình vừa dặn dò xong, Trường Đức đế gọi ám vệ ra, lạnh lùng thốt ra mấy chữ: “Không được để bất cứ ai trong nhà họ Vệ còn sống.”
Ám vệ lập tức biến mất trong chớp mắt, Can Vĩnh Phúc cũng tiện thể bước vào đáp: “Hoàng thượng, nô tài đã làm theo ý ngài dặn dò rồi ạ.”
“Tốt lắm, ngươi ra bên ngoài chờ đi, trẫm có việc cần làm.”
“Vâng.” Can Vĩnh Phúc biết rõ, cái gọi là “có việc cần làm” này chỉ là kéo dài thời gian.
Khi Trường Đức đế đứng dậy đi mở mật thất, Can Vĩnh Phúc biết điều mà đi ra ngoài, nhất định hôm nay không thể yên ổn. Không biết là nhà họ Vệ có thể thoát được một kiếp này, hay là Hoàng thượng sẽ đạt được ý nguyện.
Khi Trường Đức đế hưởng thụ sự hầu hạ thân mật của người đẹp trong mật thất, người trong cung được Can Vĩnh Phúc sai đến gọi Giang Lâm và Vệ Vân Chiêu vào cung yết kiến đã đến nhà họ Vệ. Chỉ có một người, nhìn cử chỉ và cách nói chuyện, người này không phải thái giám, cũng mặc quần áo bình thường trên người, nhìn kiểu gì cũng không giống người trong cung đến truyền lời kêu người vào cung yết kiến.
Hai người Vệ Vân Chiêu nhìn người này bằng ánh mắt nghi ngờ, đối phương lập tức lấy một lệnh bài ở ném ra trước mắt Vệ Vân Chiêu. Vệ Vân Chiêu nhận ra lệnh bài này, đúng là lệnh bài được chế tạo đặc biệt, nhưng bình thường rất hiếm thấy, cũng không hay được sử dụng.
Giang Lâm thấy Vệ Vân Chiêu gật đầu, cậu bèn nói với người kia: “Vậy thì làm phiền đại nhân chờ một lát, bọn ta đi thay quần áo rồi đi với ngài.”
Giang Lâm nói xong, bị người kia lạnh lùng từ chối ngay: “Không cần đâu, Hoàng thượng có chuyện quan trọng gấp gáp muốn mời hai người vào cung, hai người đi theo ta là được.”
Giang Lâm và Vệ Vân Chiêu liếc nhau, lòng càng nghi ngờ hơn, cậu thử thăm dò: “Vậy thì chờ bọn ta dặn dò quản gia một tiếng rồi đi.” Giang Lâm nói xong, bèn kêu to với quản gia.
Đối phương to tiếng ngắt lời cậu: “Hoàng thượng có chuyện quan trọng phải gọi Vệ đại nhân và Thế tử vào để bàn bạc, chuyện rất quan trọng, không được nói thẳng ra, xin mời hai vị!”
Đối phương giơ tay mời, giục hai người mau mau đi ra ngoài, thái độ ép uổng cực kỳ quyết liệt.
Giang Lâm hiểu ý đối phương, cậu mỉm cười đẩy xe lăn của Vệ Vân Chiêu đi ra cửa: “Được, đại nhân đừng trách, bọn ta lập tức đi cùng đại nhân đây.”
“Tuân Thất, nhớ là báo với hai người Chu Thành Vọng và Đỗ Ngọc Linh một tiếng, Hoàng thượng gọi ta và Vệ Vân Chiêu vào cung, hôm nay ta không thể làm điểm tâm cho bọn họ, bảo bọn họ ngày mai hẵng đến.”
Giang Lâm đẩy Vệ Vân Chiêu đi rất nhanh, cậu không quay đầu lại, ngửa mặt lên trời nói to dặn dò công việc với không trung.
Người từ trong cung đến vừa nghe Giang Lâm nói là lập tức nổi giận, quát to vào mặt cậu ngay: “Không phải đã nói là bí mật triệu kiến, không được lộ ra ngoài sao, ngươi thật to gan… Không đúng, trong phủ của các người có khách ư?”
Vẻ mặt người này trở nên u ám, rõ ràng là không nghĩ đến còn có chuyện này.
Giang Lâm quay đầu lại giải thích: “Đại nhân không cần lo lắng, phụ thân của Chu Thành Vọng và Đỗ Ngọc Linh đều không phải quan viên trong triều, bọn họ rất đáng tin và rất có chừng mực, bọn họ sẽ không bao giờ nói ra ngoài đâu.”
Sau khi người kia nghe đến hai cái tên mà Giang Lâm cố ý nói ra, vẻ mặt đối phương càng trở nên xấu xí, hai Thiếu gia của hai nhà họ Chu, họ Đỗ lại đang ở nhà họ Vệ.
Giang Lâm nhìn đối phương như thế, cậu còn hỏi han thân thiết: “Đại nhân, sao sắc mặt của ngài tệ như vậy? Có phải là ngài thấy không khỏe hay không? Vừa hay trong quý phủ của bọn ta có người biết chữa bệnh, hay là để người ta khám trước cho ngài nhé?”
Giang Lâm nói xong bèn gọi người, nhưng bị người kia u ám ngắt lời: “Ta không sao, mau vào cung đi, đừng để Hoàng thượng đợi lâu.”
“Được.” Giang Lâm nghe lời, biết điều mà ôm Vệ Vân Chiêu lên xe ngựa, cậu cũng leo lên theo.
Trong xe ngựa còn có một người, sau khi chào hỏi làm lễ đơn giản thì bắt đầu nhìn chằm chằm bọn họ, rõ ràng là muốn canh chừng không cho bọn họ nói chuyện bàn bạc.
Xe ngựa chạy rất nhanh, rất vội vã muốn đưa bọn họ vào cung.
Hai người liếc nhau, đều biết rằng e là hôm nay vào cung khó mà bình yên, rõ ràng Trường Đức đế đang chuẩn bị tung chiêu lớn.
Giang Lâm giơ tay chọt Vệ Vân Chiêu, móc lấy ngón tay hắn, còn mưu đồ sờ ngực của hắn. Vệ Vân Chiêu liếc nhìn người bên cạnh đang canh chừng bọn họ, dịu dàng răn dạy: “Ngươi đừng làm bậy, có người ở đây mà.”
Giang Lâm hùng hồn: “Ngươi sợ gì chứ, hai người chúng ta thành thân danh chính ngôn thuận mà, đâu phải yêu đương vụng trộm, nhìn thì nhìn thôi!”
Cậu ôm tay Vệ Vân Chiêu huơ huơ: “Phu quân, tối qua ngươi thật là mạnh mẽ, đêm nay người ta còn muốn nha ~”
Vệ Vân Chiêu trợn tròn mắt, hắn sợ ngây ra.
Ngay cả người đang canh chừng bọn họ gắt gao cũng sợ ngây ra, rõ ràng đối phương không ngờ Giang Lâm lại không biết xấu hổ đến mức này, dám nói những câu như vậy trước mặt người ngoài.
Dĩ nhiên cho dù không có người ngoài thì câu này cũng rất xấu hổ.
Sau khi kinh ngạc qua đi, Vệ Vân Chiêu khẽ nhíu mày, trông có vẻ hơi giận: “Bậy bạ, sao ngươi có thể nói mấy lời này một cách bừa bãi như vậy!”
Hắn chưa từng phô bày sự mạnh mẽ của mình, hắn cảm thấy Giang Lâm nói không phù hợp với thực tế chút nào.
“Hu hu…” Giang Lâm ấm ức bĩu môi: “Ngươi quát người ta á!”
Vệ Vân Chiêu cảm thấy mình sắp không chịu được nữa, vừa nổi da gà vừa cảm thấy phu nhân như vậy quá là đáng yêu, hắn muốn ôm phu nhân vào lòng hôn điên cuồng một lát.
Lòng Vệ Vân Chiêu nghĩ như vậy, hắn cũng làm như thế, hắn giả vờ e ngại, vèo một cái kéo Giang Lâm vào lồng ngực dỗ dành: “Được rồi được rồi, phu quân sai rồi, phu quân không quát ngươi nữa.”
Giang Lâm nhân cơ hội ra điều kiện với Vệ Vân Chiêu: “Vậy thì tối nay…”
Như thể sợ Giang Lâm lại nói ra những lời kinh hồn táng đảm nào nữa, Vệ Vân Chiêu lập tức gật đầu đồng hý: “Được được được, thỏa mãn ngươi, ngươi nói gì thì làm nấy, ngươi muốn gì ta cũng cho ngươi hết, phu quân thỏa mãn tất cả cho ngươi!”
Giang Lâm dụi dụi vào hõm cổ của Vệ Vân Chiêu, cũng không ngồi về chỗ cũ mà dính vào Vệ Vân Chiêu như thế.
Người giám thị bọn họ chứng kiến hết toàn bộ, người này rất khó chịu, hắn ta chưa từng gặp tình cảnh như vậy bao giờ. Hai người đàn ông dính lấy nhau làm trò không đàng hoàng, khiến người ta chỉ muốn tự đâm mù hai mắt rồi điếc luôn, không cần nghe không cần nhìn.
Hắn ta lẳng lặng quay đầu đi, không hiểu được tại sao mình phải chịu cảnh này.
Thấy phản ứng của đối phương, Giang Lâm nhẹ nhàng mỉm cười. Vệ Vân Chiêu gõ gõ vào mũi cậu, ra hiệu bằng mắt… không phải là do ngươi hại sao?
Giang Lâm cảm thấy sao có thể trách cậu chuyện này được? Muốn trách thì phải trách năng lực chịu đựng của tên cấp dưới của Trường Đức đế không cao.
Cậu nắm lấy tay Vệ Vân Chiêu, nũng nịu gọi: “Phu quân ~!” Đồng thời viết chữ trong lòng bàn tay hắn.
Vệ Vân Chiêu vô cùng cưng chiều, vỗ lưng cậu như dỗ dành con nít: “Ừm?”
Giang Lâm không làm gì, chỉ viết viết vẽ vẽ trong lòng bàn tay hắn, thường hay gọi một tiếng phu quân. Người giám thị bọn họ không chịu được nữa, yên lặng xoay lưng che kín hai tai mình, mắt không thấy tai không nghe, giữ mạng là quan trọng nhất.
Giang Lâm nở nụ cười gian tà đạt được kế hoạch, chọc chọc lòng bàn tay Vệ Vân Chiêu hỏi hắn phải làm sao đây.
Nếu Trường Đức đế chỉ tìm bọn họ gây sự thì còn được, võ công của hai người bọn họ rất tốt, chân của Vệ Vân Chiêu cũng chẳng phải là không đi được, bọn họ thoát khỏi nguy hiểm là không thành vấn đề, thậm chí còn có thể giết được Trường Đức đế.
Giang Lâm chỉ sợ là kế điệu hổ ly sơn, cho nên khi cậu đi mới phải ám chỉ Tuân Thất đi tìm hai người Chu Thành Vọng và Đỗ Ngọc Linh, hy vọng hai nhà Chu Đỗ cũng xen vào để đối phương kiêng dè nhiều chút.
Vệ Vân Chiêu khẽ lắc đầu, ra hiệu cho Giang Lâm không cần lo lắng, hắn vén rèn lên ra hiệu với bên ngoài.
Giang Lâm không hiểu ý của động tác này, nhưng cậu cố tình sán lại gần để Vệ Vân Chiêu ôm mình là để tiện việc giở trò. Suốt dọc đường, Vệ Vân Chiêu đã lặng lẽ vén rèm lên ra hiệu cho bên ngoài mấy lần.
Vệ Vân Chiêu thì thầm sát tai Giang Lâm: “Trên đường này có người của ta, bọn họ sẽ đến nhà họ Vệ để giúp đỡ.”
Giang Lâm nhúc nhích trong lồng ngực Vệ Vân Chiêu, hờn dỗi lên tiếng: “Ngứa đó nha, không ngờ phu quân hư hỏng như vậy, thế mà lén lút hôn người ta!”
“Nếu ngươi muốn hôn thì cứ quang minh chính đại mà hôn đi, đâu phải ta không cho ngươi hôn, tại sao phải hôn lén chứ!”
“Được rồi, ngươi yên nào.” Hình như Vệ Vân Chiêu không nhịn được nữa, giọng trầm hơn một chút.
“Hừ!” Giang Lâm cũng bất mãn: “Rõ ràng là ngươi lén hôn người ta, còn không cho ta nói, ngươi thật là vô lý!”
Vệ Vân Chiêu thở mạnh một hơi, bất đắc dĩ đến mức tận cùng: “Được được được, là lỗi của ta, ta không nên lén hôn ngươi, lại càng không nên trách ngươi, phu nhân đừng giận ta được không?”
Giang Lâm cũng rất dễ dỗ, được dỗ một tí là xong ngay, hai người lại tiếp tục dán dính vào nhau, thỉnh thoảng nói mấy câu vặt vãnh.
Đôi lúc người giám thị bọn họ sẽ liếc mắt đến nhìn bọn họ, nhưng đa số hai người đều kề tai nói nhỏ hôn nhẹ, về sau hắn ta thấy mệt, cho đến tận khi xe ngưa dừng ở cửa cung, hắn ta chưa từng quay đầu nhìn lại.
Hai người còn bị lục soát khắp người ở cửa, Giang Lâm giấu dao găm trong không gian, trên người cậu không đem theo thứ gì. Còn Vệ Vân Chiêu thì có xe lăn giấu ám khí, nhưng không dễ tìm được, cuối cùng phải thả hai người bọn họ vào của.
Nói là Trường Đức đế gọi bọn họ vào cung, nhưng hai người bọn họ bị cản lại ở bên ngoài điện Tuyên Chính. Can Vĩnh Phúc tự đi ra đón, gã nói bây giờ Hoàng thượng đang có chuyện quan trọng phải làm nên bảo bọn họ chờ trong chốc lát.
Giang Lâm vừa nghe vây là biết suy đoán của cậu đã thành sự thật, lời của Trường Đức đế còn có ý khác, nhắm vào những người khác của nhà họ Vệ.
Vốn là Giang Lâm còn muốn hỏi Can Vĩnh Phúc mấy câu để lấy chuyện gọi vào cung oán giận người ta, nhưng người đến nhà họ Vệ gọi bọn họ vào cung nhanh hơn cậu, hắn ta lập tức đến cạnh tai Can Vĩnh Phúc nói nhỏ mấy câu, khiến vẻ mặt gã lập tức thay đổi, sai người canh chừng Giang Lâm và Vệ Vân Chiêu, gã thì chạy chậm vào tẩm cung của Trường Đức đế.
Bấy giờ Trường Đức đế đang nằm dài sung sướng, vừa hưởng thụ sự hầu hạ của người đẹp Như Nguyệt, vừa nói với nàng chuyện ông ta dặn Can Vĩnh Phúc đi làm.
Bây giờ Trường Đức đế càng lúc càng tin tưởng Như Nguyệt, không chỉ vì Như Nguyệt nói những câu ông ta thích nghe mà còn là vì ông ta cảm thấy Như Nguyệt bị mình nhốt trong mật thất, có biết nhiều đến mức nào cũng không lộ ra bí mật, cho nên Trường Đức đế rất yên tâm.
Còn Như Nguyệt nghe mấy câu Trường Đức đế nói xong, vẻ tàn nhẫn chợt lóe lên trong mắt nàng, ra tay cũng mạnh hơn một chút. Trường Đức đế bị đau nhẹ nhưng ông ta không nói gì, sức của Như Nguyệt vừa mạnh một chút là ông ta thấy giận ngay. Ông ta vừa định quở mắng Như Nguyệt, đột nhiên nghe được tiếng Can Vĩnh Phúc gọi mình ở bên ngoài, hình như còn rất sốt ruột.
Trường Đức đế lập tức mất hứng, đứng dậy sai Như Nguyệt hầu hạ mình mặc quần áo, nghiêm mặt lạnh lùng đi ra khỏi mật thất.
Can Vĩnh Phúc thấy Trường Đức đế đi ra, lập tức bước lên, Trường Đức đế liếc mắt trừng gã: “Không phải trẫm đã nói là không được đến làm phiền trẫm sao? Còn vội vã hoảng hốt như vậy, chẳng lẽ là xảy ra chuyện gì à?”
Can Vĩnh Phúc cúi đầu bẩm báo: “Hoàng thượng, có chút chuyện rắc rối rồi, người đến nhà họ Vệ quay về nói là công tử của hai nhà Chu, Đỗ đang ở nhà họ Vệ, nô tài sợ những người đó sẽ ngộ thương hai vị công tử kia, hay là…”
Can Vĩnh Phúc nhìn Trường Đức đế, chờ ông ta dặn dò.
Hai nhà Chu Đỗ, một nhà là thân tín, một nhà là thầy của Hoàng đế, Trường Đức đế đều coi trọng bọn họ. Nếu hai đứa con của hai nhà này chết trong tay ám vệ của ông ta, e là quân thần không còn hòa hợp với nhau.
Trường Đức đế khẽ nhíu mày, cực kỳ bất mãn: “Trùng hợp như vậy thật sao?”
Can Vĩnh Phúc vội nói: “Vâng, từ trước đến nay, thiếu gia của hai nhà này rất thân thiết với Giang Lâm, mọi người đều biết chuyện này, nghe nói là đến ăn đồ ăn do Giang Lâm nấu.”
Trường Đức đế không chú ý đến ăn cái gì hay không ăn cái gì, ông ta chỉ cảm thấy hai tên nhóc này quá vướng tay.
Trường Đức đế nói: “Phái người đi cản lại, đừng làm bọn họ bị thương, nếu chậm thì giải quyết sạch sẽ chút, ngươi hiểu ý trẫm mà.”
“Vâng, nô tài hiểu rõ.”
Can Vĩnh Phúc đang định lùi ra ngoài, đột nhiên sau đó lại nhớ đến: “Hoàng thượng, Vệ Vân Chiêu và Giang Lâm đang ở bên ngoài điện Tuyên Chính, bây giờ ngài có muốn đi gặp bọn họ không?”
“Cứ để bọn họ chờ đi, trẫm phải phê tấu chương, không rảnh.”
Trường Đức đế nói xong bèn cất bước đi đến trước bàn, thật sự cầm tấu chương lên xem.
Dĩ nhiên là Can Vĩnh Phúc không nói gì, sau khi dặn dò cấp dưới làm theo lời của Trường Đức đế, gã bèn đứng hầu hạ cạnh ông ta.
Nạn hạn hát chưa chấm dứt, sau khi vào hè, ngay cả kinh thành có tình hình thiên tai không nghiêm trọng cũng chỉ có vài trận mưa rơi xuống. Mặt trời to lớn như cái đấu* lơ lửng trên bầu trời cả ngày, mọi người sắp bị nắng phơi cháy rồi.
*: Cái đấu là vật thường dùng để đo lường, thường bằng gỗ và được dùng ở một số địa phương, chúng ta thường thấy cái đấu dùng đong gạo, kê chân đèn,… Cái đấu có rất nhiều hình dạng từ sâu lòng đến nông. Hình ảnh minh họa:
Giang Lâm phe phẩy tay áo quạt cho mát, thì thầm nói nhỏ với Vệ Vân Chiêu: “Tên chó già này cố ý dằn vặt chúng ta đây mà.”
Vệ Vân Chiêu nói: “Ông ta đang cố ý kéo dài thời gian, hẳn là người của ông ta đã đến nhà họ Vệ rồi.”
Giam bọn họ trong cung, để bọn họ không thể về cứu viện người nhà họ Vệ, có lẽ là Trường Đức đế muốn nhìn thấy dáng vẻ hối hận không kịp của bọn họ sau khi về nhà. Có thể sau khi Trường Đức đế diệt trừ những người nhà họ Vệ, ông ta sẽ giữ bọn họ trong cung hoàn toàn.
Vệ Vân Chiêu đoán rằng người đến mời bọn họ vào cung mặc quần áo bình thường là vì không để bọn họ nói cho những người khác rằng bọn họ muốn vào cung. Trường Đức đế muốn bọn họ chết một cách bí mật đây.
Đường đường là vua một nước, đúng là trí tuệ càng lúc càng mênh mông, chiêu trò cũng càng ngày càng trắng trợn.
Vệ Vân Chiêu ngẩng đầu bầu trời, hắn nói với Giang Lâm: “Ngươi nhịn thêm chút nữa, hẳn là sắp có tin rồi.”
Nếu Trường Đức đế nhận được tin cấp dưới của ông ta diệt trừ người nhà họ Vệ thành công, chắc chắn sẽ cực kỳ vui sướng tiếp tục ngồi đó, để bọn họ chờ ở bên ngoài. Còn nếu ông ta không nhận được tin, hoặc nhận được tin không thành công thì tất nhiên là ông ta không ngồi yên được.
Không khác với những gì Vệ Vân Chiêu đoán, sau khi phê vài tấu chương, Trường Đức đế đã không thể ngồi yên. Ngoại trừ mong ngóng kết quả bên phía nhà họ Vệ ra, còn là vì tấu chương được trình lên, chuyện nạn châu chấu đã được giải quyết êm đẹp, Giang Lâm có công lớn. Dựa vào chuyện Trường Đức đế đã hạ chỉ phong Giang Lâm làm Thế tử An Dương Bá, ông ta coi như không thấy cho Giang Lâm lời khen gì vì đã trừ được nạn châu chấu trong tấu chương này.
Nhưng chuyện nhà thương gia bỏ tiền ra giúp thiên tai này, Trường Đức đế không thể làm ngơ, chờ sau khi ông ta xem thêm vài tấu chương nữa đều nhắc đến nhà họ Vân ở Giang Nam bỏ bao nhiêu công sức giúp đỡ trong trận thiên tai này, Trường Đức đế còn khá là hài lòng với nhà họ Vân. Nhưng bỗng dưng ông ta nhớ ra, nhà họ Vân kia là nhà ngoại của Giang Lâm.
Cho nên những người có công lao lớn nhất trong việc giúp đỡ nạn thiên tai lần này đều có liên quan đến Vệ Vân Chiêu sao?
Trường Đức đế khó mà chấp nhận chuyện này là thật. Nhất là khi ông ta lại mở thêm một tấu chương đến từ thành trì ở biên quan, nói là năm nay tuy rằng ít mưa, nhưng khi trồng vài mẫu lúa giống Tuyên Thành thì đều có thu hoạch. Trong tấu chương liệt kê những lợi ích của lúa Tuyên Thành, còn nhờ Trường Đức đế phổ biến lúa Tuyên Thành rộng ra bốn phía, sau này mà có gặp phải hạn hán nữa cũng không sợ không thu hoạch được lúa.
Đã lâu rồi không nghe thấy có người nhắc đến lúa Tuyên Thành, Trường Đức đế sắp quên mất chuyện này, nhưng chỉ cần liên kết chuyện lúa Tuyên Thành và Vệ Vân Chiêu lại với nhau, ký ức lập tức tràn vào đầu ông ta như nước, nhớ rõ mồn một.
Trường Đức đế ném mạnh sổ con này xuống đất: “Vệ Vân Chiêu, Vệ Vân Chiêu, đúng là thứ âm hồn bất tán thật mà!”
Trường Đức đế tức giận hỏi Can Vĩnh Phúc: “Người đâu rồi, quay lại chưa?”
Can Vĩnh Phúc vội nói: “Hoàng thượng, vẫn chưa có tin gì, e là chuyện xử lý thiếu gia hai nhà Chu, Đỗ đã trì hoãn, xin Hoàng thượng lại chờ thêm một chút.”
“Lũ vô dụng, lũ rác rưởi vô dụng! Trẫm đã giam Vệ Vân Chiêu và Giang Lâm ở trong cung rồi, nếu bọn chúng còn không giết nổi một đám đàn bà con nít, trẫm thấy bọn chúng cứ lấy cái chết tạ tội đi, đừng quay lại nữa!”
Can Vĩnh Phúc đành phải nói: “Hoàng thượng bớt giận, nô tài sẽ lại cho người đi xem thử, có lẽ là đang trên đường về.”
Can Vĩnh Phúc vừa sai người đi hỏi thăm tình hình, đã thấy hai tên cấm vệ quân đỡ một người áo đen máu me đầy mình chạy về phía bên này, Can Vĩnh Phúc lập tức chạy ra đón: “Chuyện gì xảy ra đây?”
Người áo đen cố sức kéo khăn che mặt xuống, lộ ra gương mặt trắng bệch, nhẹ nhàng lắc đầu, định nói chuyện nhưng há mồm lại hộc một ngụm máu ra, rồi nhắm mắt không còn nhúc nhích nữa.
Can Vĩnh Phúc biết người này, đây là một trong những thủ lĩnh ám vệ bên cạnh Trường Đức đế, lần này là do hắn ta dẫn đội đến ám sát người nhà họ Vệ. Hắn ta là thủ lĩnh mà còn bị thương như vậy, đủ tưởng tượng được những người khác sẽ như thế nào.
Cấm vệ quân giơ tay thăm dò hơi thở của hắn ta, sau đó lắc đầu với Can Vĩnh Phúc: “Công công, hắn ta tắt thở rồi.”
Can Vĩnh Phúc thở dài: “Dìu hắn ta đi chôn đi.”
Gã phải quay lại bẩm báo cho Trường Đức đế, gã biết bây giờ Hoàng thượng sẽ tức giận lắm đây.